oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

! Chú thích đều ở trong bình luận kế bên. !


0.

Trở về trường thu dọn sách vở sau khi kết thúc kỳ thi cao khảo, tôi phát hiện trên bàn học của mình có thêm một cuốn nhật ký.

Không phải của tôi nhưng lại có viết tôi trên đó, một cuốn rất dày chứa đựng cả thanh xuân, là cuốn nhật ký của chàng trai yêu thầm tôi suốt ba năm.

Tôi của tuổi mười bảy đẹp nhất ấy, vào thành xuân mà tôi tưởng mình không lọt vào mắt người khác đó, hoá ra cũng có người thích tôi đến vậy.


1.

Ngày cao khảo kết thúc là trời xanh.

Bốn giờ năm mươi lăm phút chiều, tôi ngồi trong phòng học, nhìn ra phía cửa sổ, phòng thi tĩnh lặng, cành lá xum xuê che mất hơn nửa cái cửa sổ, bóng của tán cây đung đưa trong gió.

Tôi không dám cử động nhiều, lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, hít sâu một hơi rồi đậy nắp bút lại.

Kim đồng hồ dịch chuyển là ba năm cấp ba, chiếc bút trên tay viết lên từng dòng là quãng đường sau này mà chẳng ai sẽ biết ra sao.

Học tập vất vả mười mấy năm, thành công hay không đều phụ thuộc vào ngày này, mười mấy năm qua, những quyển sách đọc được, những tiết học lên lớp, tháng năm đi qua đều gói gọn lại trong vài tờ giấy thi.

Tiếng chuông vang lên "Thời gian đã kết thúc, xin mời học sinh dừng bút."

Tôi nhìn xung quanh một lần cuối, nhìn nơi mình đã học suốt ba năm, chầm chậm bước ra khỏi trường thi.

Không có cảm giác vui vẻ khi được thoát khỏi những ngày tháng cấp ba, trong lòng luôn cảm thấy có chút lạc lõng.

Tôi bước ra khỏi trường thi, bước chân của bố tôi vội vàng như tôi nghĩ, chiếc bánh kem dâu tây đặc biệt chuẩn bị cho tôi sắp bị bố lắc cho nát bét rồi.

Dòng người chật chội được tách biệt khỏi cổng trưởng bởi sợi dây cảnh báo.

Vô số ánh mắt rơi xuống người tôi, xác nhận rằng tôi không phải con của họ rồi họ lại nhìn về những thí sinh khác.

Tiếng ồn ào vây lấy quanh tôi, tôi như tách biệt khỏi thế giới, đột nhiên thấy thanh xuân của mình tưởng chừng như sóng biển ập đến, hào hùng lại im lặng hạ màn.

Cách ngày, tôi trở lại trường đem hết những thứ linh tinh chưa mang về.

Đi qua hành lang tử đằng, nhìn những đàn em của mình, những gương mặt mộc, tóc buộc cao nhẹ nhàng bay lên, những đôi mắt trong sáng lấp lánh khiến người ta phải ngoái nhìn.

Đồ vật mà bọn tôi để quên đều được đặt trong phòng tư liệu, từng ngóc ngách chất đầy những chồng sách cao thấp xen lẫn với những tờ đề thi thử.

Tôi đi đến chồng sách của mình, vị trí này bị tôi chiếm dụng suốt ba năm, chợt định bê chồng sách lên tôi phát hiện ra đâu ra lại có thêm một cuốn vở màu xanh rất dày, là tên của tôi nhưng lại không phải chữ tôi viết.

Tôi nghi hoặc cầm nó lên, nhìn xung quanh mình toàn là những bạn học mà tôi chẳng quen biết, ngơ ngác mở nó ra xem có ký tên hay không.

Cái gì cũng không có, kỳ quái thật, phía dưới có một chữ k rất nhỏ, còn vẽ hình máy bay.

Tôi mang theo nghi vấn, lật mở trang đầu tiên.


"Chủ nhật, ngày 2 tháng 9 năm 2018, trời xanh."

Ngày đi báo danh ở cấp ba, gió mùa hạ thật tuỳ ý, thổi mái tóc của tôi trông chẳng khác gì giá đỗ, người thì nhiều khỏi phải nói, vác theo hành lý giống như cải thảo bị phơi héo vậy.

Thầy giáo bảo bọn tôi viết nhật ký để rèn luyện mạch suy nghĩ khi viết văn, không biết phải viết gì cả.

Ghi lại chuyện vui của ngày hôm nay vậy!

Cũng thú vị lắm, chăn của tôi bị người khác cầm nhầm rồi.

Tôi trố mắt nhìn chăn của tôi bị một bạn gái cầm chạy đi mất, bộ chăn gối là trường phát là như nhau, chẳng trách cô ấy lại cầm nhầm, này!


"Hửm?"

Tôi nhìn trang đầu tiên của cuốn nhật ký rơi vào trầm tư.

Ngày đăng ký nhập học đúng là rất nóng, tôi cảm thấy đầu mình ong hết cả lên, chỉ muốn chui vào chỗ nào đó mát mẻ để làm biếng.

Bố bảo tôi còn cầm chăn mang lên phòng trước đi.

Tôi cũng thấy phiền phức, cầm túi chăn lên rồi chạy đi luôn.

Tối về đến ký túc xá, tôi mới bỏ túi chăn ra để lồng vỏ vào, phát hiện không phải chiếc chăn Ultraman quen thuộc, mà là một chiếc chăn trơn màu.

Tôi giật mình, tìm trên giường, trong tủ, lật cả hành lý lên cũng không thấy chăn đâu hết.

Vậy sự thật chỉ có một — lấy nhầm mất rồi.

Tôi cố gắng nhớ lại ngày hôm đó, thực sự rất mơ hồ, chỉ nhớ là tôi cầm nhầm chăn của người ta.

Sau đó? Sau đó thì tôi cứ đắp chiếc chăn ấy, mà còn đắp suốt ba năm.

Chiếc chăn đó thực sự rất thoải mái, vừa mềm vừa thơm, tôi còn tưởng là lấy nhầm của bạn gái nào đó.

Giờ mới biết, hoá ra là đổi chăn với cậu bạn viết cuốn nhật ký này à.

Cũng không biết cậu ấy nhìn thấy cái chăn Ultraman của tôi sẽ có phản ứng gì, chắc cậu ấy sẽ rất thích, làm gì thằng con trai nào có thể từ chối được cơ chứ!

Tôi nín cười vì giọng điệu kêu trời kêu đất của cậu ấy.


"Thứ hai, ngày 3 tháng 9 năm 2018, trời xanh."

Chính thức vào học ngày đầu tiên.

Tôi băn khoăn cả tối hôm qua, vẫn là không dám đắp chiếc chăn ấy.

Không quen cho lắm, ngủ không ngon, lúc chào cờ buồn ngủ quá.

Tôi nhìn thấy bóng lưng cô bạn cầm nhầm chiếc chăn của tôi ngày hôm qua rồi.

Sân trường lúc chào cờ rất đông người, tôi cố gắng chen qua tìm cô ấy.

Không dễ gì mới len lách đến chỗ cô ấy, cô ấy liền chạy đi mất.

Không phải chứ, tôi thực sự không muốn đắp chăn Ultraman đâu, này!


"Phụt :)) "

Đọc đến đây tôi liền phì cười.

Tôi còn tưởng ai cũng thích Ultraman giống như tôi, vậy mà cậu ta lại không đắp nó, không có phẩm vị thưởng thức gì hết, đánh giá 1 sao.

Cái chăn đó đắp lên chắc thoải mái lắm đấy, mẹ tôi còn tự đi mua bông về may cho tôi nữa đó!

Với lại ba năm cấp ba, thứ 2 tuần nào cũng phải chào cờ rồi mới được đi ăn sáng, cả trường bao nhiêu người thế kia đều đổ dồn về căng tin, rất dễ để cái gì cũng không ăn được đấy.

Thế nên lần nào chào cờ xong tôi liền phóng thẳng về căng tin, cậu ấy không tìm thấy tôi cũng là bình thường.

Cậu bạn này một chút kinh nghiệm diệt mồi cũng không có, chắc chắn là học bá, vua diệt mồi học dốt như bọn tôi chạy nhanh cũng không trách nổi cậu ấy.


2.

Phòng tư liệu giờ chỉ còn lại mỗi mình tôi, chiếc quạt điện cũ quay chầm chậm trên đầu, cửa sổ cũng để mở, đã gần bảy giờ nhưng trời vẫn còn rất sáng.

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh lên sắc vàng trên trang vở.

Tôi lật sang trang tiếp theo, đầu ngón tay vuốt qua cuốn vở, tiếng lật giấy vang lên trong căn phòng.


"Thứ ba ngày 4 tháng 9 năm 2018, trời xanh."

Hầy, tôi từ bỏ việc đi tìm cô bạn cầm nhầm chăn của tôi rồi.

Chiều hôm qua học quân sự tôi không nhìn thấy cô ấy đâu hết.

Tôi thấp thỏm đắp chiếc chăn Ultraman đó đi ngủ.

Đó là lần đầu tiên tôi đắp chăn của con gái, mùi thơm nhẹ nhẹ chẳng ăn nhập gì với thằng con trai như tôi hết.

Với cả bây giờ mang trả hình như cũng không hợp cho lắm.

Không thể để cho cô ấy đắp chăn mà con trai đắp qua.

Trong lúc phân vân thì cơm ở trường cũng khó ăn quá đi!

Nhưng mà sáng sớm hôm nay tôi nhìn thấy cô ấy rồi.

Cô ấy ở đại đội 22, 22? Vậy là cô ấy học lớp 22 rồi còn gì.

Sự gặp gỡ kỳ lạ khiến tôi không nhịn được mà lén lút nhìn đồ quân sự chỉn chu mà cô ấy mặc vào trông chẳng khác gì quân Nhật tiến vào thôn vậy.

Sao mà đến quần áo cũng chẳng mặc cẩn thận thế, hầy!


3.

Không phải chứ, quân Nhật tiến vào thôn, dân tự nhiên dùng từ hình dung kiểu gì vậy?

Tôi ngồi im lặng nhìn trang nhật ký này.

Lại nhớ lại trong ký ức hồi học quân sự, trường bọn tôi quản lý theo kiểu khép kín, không được tự ý ra ngoài.

Cái quần khi đó thực sự rất rộng, tôi lại chẳng có thắt lưng, chỉ có thể lấy tạm dây buộc tạm để đi học.

Mấy ngày học quân sự đó thời tiết toàn là nắng trong tận 30 độ, tôi cảm thấy sắp hẹo đến nơi rồi ấy, cúc quần áo cũng chỉ là đóng qua loa cho có.

Bố tôi đến công trường mang đồ cho tôi, còn cười chê tôi giống như lính ngụy ấy.

Hoá ra tôi trong mắt người khác giống như quân Nhật...

Tôi dựa vào bàn, cầm cuốn nhật ký đọc tiếp, quạt trần vẫn lách cách kêu.


"Thứ sáu ngày 7 tháng 9 năm 2018, nhiều mây."

Nói ra cũng kỳ, sau ngày hôm đó tôi luôn bắt gặp cô bạn cầm nhầm chăn của tôi.

Tôi vẫn chưa biết tên cậu ấy là gì.

Tạm gọi là "Bạn Chăn" vậy.

"Bạn Chăn" dường như rất hoạt bát.

Sáng sớm hôm nay tôi lại nhìn thấy giáo quan lớp cô ấy bắt cả lớp đi nghiêm rồi.

Hình như cô ấy làm biếng cong lưng bị phát hiện hay sao ấy.

Đã là ngày cuối cùng của môn quân sự, đến tối là toàn bộ các lớp của khối diễn văn nghệ.

Rất nhiều người hăng hái lên sân khấu biểu diễn.

Giáo quan nói tôi đẹp trai, bảo tôi lên biểu diễn.

Tôi ngại, không đi.

Không ngờ là bạn Chăn lên sân khấu biểu diễn.

Cô ấy hát bài "Giấy ngắn tình dài" (*)

Hình như là cái tên này.

Cũng hay lắm, tuần này về nhà tôi cũng nghe thử xem.


"Giấy ngắn tình dài?"

Tôi híp mắt, trong đầu vang lên nhịp điệu của bài hát này.

Cẩn thận nhớ lại mùa hè năm 2018 ấy.

Mùa hè năm ấy, bài hát này đột nhiên trở nên rất hot.

Tôi bị những câu từ tinh tế ấy cảm động, lời bài hát tôi đã sớm học thuộc, đợi đến khi học quân sự thì sẽ hát bài này, nhưng tôi đã chẳng còn nhớ tôi đã hát bài này lúc học quân sự rồi.

Tôi cũng không nghĩ sẽ có người đem chuyện tôi hát bài này viết vào nhật ký, trong lòng không nhịn được mà nổi lòng hiếu kỳ giống như ngượng ngùng.

Thật đấy, vừa ngượng vừa lạ.

Tôi hồi thần, ép bản thân đọc tiếp.


"Thứ bảy ngày 8 tháng 9 năm 2018, mưa nhỏ."

Bạn Chăn học ở tầng 4, tôi ở tầng 1, có chút xa.

Tôi muốn làm quen với cậu ấy, phải mở lời thế nào giờ?

Bạn học, cậu cầm nhầm chăn tôi rồi, chăn Ultraman của cậu giờ tôi đang đắp...

Hình như không ổn cho lắm, vậy thì thôi đi!

Mịe, làm thế nào để làm quen với con gái đây? Không biết đâu.

Hay là hỏi anh em đi!

Ừm, đúng vậy, phải hỏi trước, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

— —

Trường bọn tôi là chia lớp theo thành tích từ cao đến thấp, tổng cộng 24 lớp, từ lớp 1 lớp 2 xếp dần như thế.

Điểm thi trung khảo của tôi chỉ cao hơn điểm chuẩn trường trọng điểm cấp ba này 3 điểm.

Tôi chỉ có thể bị xếp vào lớp 22, phòng học còn tận tầng 4, mỗi lần đến giờ cơm là chẳng thể chạy qua người ta.

Người viết nhật ký học ở tầng 1, chứng tỏ cậu ấy học rất tốt, sự hiếu kỳ của tôi càng dâng lên.

Người này rốt cuộc là ai?


4.

Ngón tay lật sang trang tiếp theo

"Thứ năm ngày 13 tháng 9 năm 2018."

Bị chọn làm cán bộ môn Toán rồi

Sao lại thành thế này?

Lẽ nào mình sinh ra có gương mặt của người học tập rất giỏi sao?

Mang bài tập đến phòng giáo viên nộp, nhìn thấy danh sách biểu diễn chào đón học sinh mới rồi.

— —

Lớp 22: Cao Tiểu Bối "Hồng trần khách trạm" (*)

Cao Tiểu Bối? Nghe quen quen.

Trong đầu đột nhiên vụt qua ngày đăng ký ấy.

Bạn Chăn hình như là tên này.

Tôi nghe thấy bố cô ấy gọi cô ấy nhanh chóng cầm chăn mang lên phòng.

Cô ấy muốn tham gia văn nghệ sao?

Biết vậy mình cũng đi đăng ký rồi !

— —

Lật đến đây, ký ức trong quá khứ giống như tìm được chìa khoá mở ra, hồi ức như sóng thuỷ triều đổ ập về.

Tôi là kiểu người có cơ hội là sẽ thử, mấy phong trào ở trong trường vốn chẳng nhiều, có cơ hội thử được cái mới thì tôi nhất định sẽ đi.

"Hồng trần khách trạm" là bài hát tôi thích nhất.

Trong đó có một câu hát tôi rất thích.

"Mặc võ lâm này ai đứng đầu, ta chỉ cúi người trước mình nàng."

Tôi bất giác ngâm nga câu hát.


"Thứ 2 ngày 17 tháng 9 năm 2018, trời xanh."

Thứ sáu tuần này là lễ chào đón tân sinh, sau đó là được nghỉ tết Trung Thu rồi.

Bài khảo sát tuần trước làm không tốt, đang điên cuồng làm bộ đề mới.

Dạo này không nhìn thấy bạn Chăn đâu hết.

Sáng nay nhìn thấy cậu ấy ở ban công phía toà nhà đối diện.

Cậu ấy đang nằm bò ra lan can ăn sáng.


Đọc nhật ký của cậu ấy, tôi luôn có thể nhớ lại một vài khung cảnh, ba năm đó dường như bắt đầu lại một lần nữa.

Bậc thang đã bước qua, đồ ăn khó nuốt của căng tin, hành lang tử đằng, đều dần dần hiện rõ.

Trường cấp ba bọn tôi là theo mô hình Hành Thuỷ (*), thời gian xếp rất khít, đồ ăn sáng đều mua ở căng tin trước rồi mang đến ban công lớp học để ăn, còn có thể nằm bò ra để ngắm nhìn phong cảnh của tòa đối diện.

Khoá bọn tôi là hai toà nhà riêng biệt, có lối đi nối với hai toà lại với nhau, đến cả lối đi cũng có bảng LED nữa cơ.

Nằm ra đấy là nhìn được hành lang của tòa đối diện. Tôi thường xuyên ườn người ra lan can nhìn sang lớp 17 của đứa bạn từ bé đang bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn.

Đứng có chút lâu, tôi lấy chiếc ghế dưới bàn ra, phủi phủi cho bớt bụi rồi ngồi lên, tiếp tục lật sang trang kế.


5.

"Thứ năm ngày 20 tháng 9 năm 2018, trời xanh."

Chiều nay là tổng duyệt lễ chào đón học sinh mới

Bạn cùng phòng muốn xem các bạn gái nên xung phong đi làm cu li bê đồ, còn muốn gọi cả tôi đi cùng.

Tôi vốn không định đi đâu, lão Ban nhất quyết lôi cái người đang chuẩn bị cho kỳ thi Olympic như tôi đi cùng...

Nhưng cậu ấy bấm quẻ tính cho tôi, lần này đi chắc chắn 100% tôi sẽ gặp được bạn Chăn.

Vậy, tất nhiên phải đi rồi.

Hên là cậu ấy hát không tệ, không phí công tôi đi lần này.


"Thứ 6 ngày 21 tháng 9 năm 2018, trời xanh"

Đến đêm chào đón tân sinh diễn ra

Đám người hậu cần bọn tôi đứng sau sân khấu làm việc.

Bạn Chăn đứng sau cánh gà hận học thuộc lời bài hát

Cách nhau một tấm cửa kính, tôi nhìn thấy được hàng lông mi nhẹ rung của cậu ấy.

Váy màu đỏ, còn bên thêm hai bím tóc.

Tôi không dám nhìn thẳng lâu, sợ bị cậu ấy phát hiện.

Ừm, bạn Chăn trông như thế tự dưng thấy đáng yêu thật.

Buổi biểu diễn rất thuận lợi, còn có người hỏi tôi có quen cậu ấy không

Có QQ của cậu ấy không.

Tôi đều không có.

Tức thật! Đi ngủ đây.

——

Tôi nhìn nhật ký lại rơi vào hồi ức.

Chắc cậu ấy chính là người cầm mic đứng cho mình nhỉ

Nhưng tiếc là lúc đó tôi căng thẳng quá, tôi không biết được dũng khí và chua xót của cậu ấy, mỗi một bước của cậu ấy thực ra là đang tiến gần đến tôi sao?

Ngày hôm đó đúng là tôi mặc váy đỏ, kiểu tóc gì thì tôi đã quên mất rồi.

Thật may lúc ấy bạn tôi có quay lại buổi biểu diễn đó.

File video vẫn còn trong điện thoại.

Tôi bỏ điện thoại ra, ngón tay hơi hoảng, liên tục ấn sai biểu tượng. Cuối cùng cũng tìm được video đó.

Có lẽ là thời gian quá lâu, chất lượng hình ảnh không quá tốt.

Tôi kéo thời gian đến đoạn tôi sắp lên sân khấu.

Tim tôi như chợt dừng lại, nhưng sự mong đợi của tôi lại không dừng lại.

Là một bạn trai cao cao gầy gầy mặc đồng phục trường giúp tôi điều chỉnh mic đứng.

Chỉnh xong liền chạy vụt đi mất.

Video không quay được gương mặt của cậu ấy.

Không biết là thất vọng hay là căng thẳng, gió hạ khô nóng như thoáng qua, tiếng ồn ã trong sân trường dần biến mất, lại thi thoảng có vài bạn học đến mang sách đi.

Ngón tay theo ngọn gió lại lật sang trang tiếp theo, tôi hít sâu, để cho tâm trạng bình tĩnh lại, tiếp tục đọc nhật ký của cậu ấy.


"Thứ hai ngày 24 tháng 9 năm 2018, nhiều mây."

Hôm nay là Trung thu.

Đang ngồi ở nhà thì bị mẹ bắt đi mua rau.

Tôi đến siêu thị mới mở trước ngã tư Vọng Nguyệt.

Nhiều người quá đi!

Tôi nhìn thấy bạn Chăn

Nhà cậu ấy cũng ở gần đây sao?

Hình như cậu ấy rất thích ăn snack khoai tây.

Tôi nhìn xe đẩy của cậu ấy toàn là snack khoai tây.

Ừm, Trung thu vui vẻ nhé!


Siêu thị mới mở trước ngã tư Vọng Nguyệt, vậy là siêu thị New Moon rồi!

Siêu thị đó rẻ hơn những nơi khác, bố luôn đưa tôi đến đó mua thức ăn.

Còn tôi sẽ nhân lúc ông không chú ý cho thêm mấy gói snack vào đó.


"Thứ ba ngày 25 tháng 9 năm 2018, nhiều mây"

Hôm nay phải đi học từ sớm.

Tôi bước lên chuyến xe buýt mọi khi đi đến trường.

Trạm ở nhà tôi là cửa Tây Cảnh Uyển Vọng Nguyệt

Đi đến trường còn 4 trạm nữa, vẫn còn thừa thời gian.

Trên xe toàn là các ông các bà, không còn chỗ trống nữa.

Tôi đành cầm lấy tay cầm đứng tạm.

Chỉ đi qua có một trạm, bạn Chăn bước lên xe buýt.

Đứng ở bên cạnh tôi, cậu ấy không nắm chặt tay cầm.

Suýt chút nữa thì ngã, tôi đỡ được cậu ấy rồi.

Ừm, đi ngủ thôi, ngủ ngon!


6.

Trong phòng tư liệu, tôi thất thần nhìn trang giấy này.

Nhà cậu ấy cách trường 4 trạm, nhà tôi cách trường 3 trạm.

Trạm phía nhà tôi là cửa Đông khu Vọng Nguyệt.

Bọn tôi có lẽ đều ngồi chuyến xe số 15.

Điểm cuối của tuyến 15 là trường trung học Ngô Đồng số 1

Nghĩ đến tôi và cậu ấy có biết bao nhiêu lần gặp nhau vậy mà tôi lại chẳng biết cậu ấy là ai, trong lòng lại càng muốn gặp được cậu ấy hơn.

Trời đã nhá nhem tối, trên con đường trở về nhà, tôi đứng dưới biển đợi xe buýt đến.

Mượn ánh đèn đường chiếu xuống, không nhịn được mà xem tiếp cuốn nhật ký.


"Thứ bảy ngày 24 tháng 11 năm 2018, nhiều mây."

Thế nên... vì sao hôm nay tôi mở nhật ký ra, nhân vật chính trong cuốn nhật ký đều đang nói đến bạn Chăn?

Là mình điên rồi sao?

Vô thức xuống cùng trạm xe buýt với cậu ấy

Thử ăn snack khoai tây vị dưa chuột mà cậu ấy thích

Không nhịn được mà chuẩn bị quà ngày lễ cho cậu ấy.

Lê Kha, mày xong đời rồi.


"Thứ hai ngày 26 tháng 11 năm 2018, nhiều mây."

Thế nào mới gọi là thích?

Là thích sao?

Băn khoăn quá.


"Thứ ba ngày 27 tháng 11 năm 2018, nhiều mây."

Có thành tích rồi

Thành tích có thể nhìn thấy trong máy tính của thầy chủ nhiệm ở phòng làm việc.

Nhìn được thành tích của cả khối.

Phòng làm việc chen chúc đến không thể lách vào được.

Lê Kha, hạng 13 toàn khối...

Thấp hơn tôi nghĩ.

Tôi lăn chuột xuống dưới tiếp.

Cao Tiểu Bối, hạng 1103 toàn khối.

Vật Lý 18 điểm ; Hoá Học 33 điểm ; Sinh Học 55 điểm

Bạn Chăn học tự nhiên không tốt lắm sao?

Nhiệt huyết trong tôi nổi lên khiến tôi muốn lao xuống chỉ bài cho cậu ấy, lại sợ cậu ấy bảo tôi bị dở hơi.

Ầy, làm thế nào để phá vỡ thế cục đây?

— —

Dưới ánh đèn đường, những nét bút thanh thoát, sâu sắc trên trang giấy trắng khiến tôi lặng người.

Bóng dáng mơ hồ của chàng thiếu niên quay lưng lại với tôi chợt xuất hiện trong trí óc.

Tôi thực sự rất muốn biết cậu ấy là ai.

Hiếu kỳ, cực kỳ hiếu kỳ.


7.

Nhưng mà, nhật ký của cậu ấy làm tôi nhớ lại kỳ thi chia lớp đau đớn của một đứa học dốt như tôi.

Chia lớp theo ban trước năm lớp 11, bọn tôi tham gia kỳ thi tất cả các môn cuối kỳ.

Lần đó điểm Vật Lý của tôi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net