oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cảm nhận được niềm vui của tôi.

Tôi vuốt tấm ảnh, nhìn nó cười rồi nước mắt cứ tuôn ra.

Cậu ấy chưa từng bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc quan trọng nào trong thời thanh xuân của tôi.

Cậu ấy cố gắng hết sức để tìm hiểu tôi, phát hiện tôi, còn tôi?

Có từng để người qua đường, có từng ngẩng đầu lên nhìn tầng 4 hay chưa? Đã phát hiện ra tình cảm của cậu ấy bao giờ chưa?


15.

"Thứ hai ngày 23 tháng 8 năm 2019, trời xanh"

Hôm nay mấy em lớp 10 vào học quân sự rồi.

Lúc làm đề toán đột nhiên nhớ tới cậu

Trong buổi chiều hôm đó,

Cậu trong đám đông ung dung cất lên tiếng hát.

Khi đó tất cả các lớp đều phải tham gia cuộc thi hát nhạc.

Lớp tớ dạo gần đây đang lựa chọn tiết mục biểu diễn.

Chủ nhiệm lớp bảo tớ lên đọc thơ diễn cảm,

Tớ khéo léo từ chối rồi.

Ngại lắm.


Trường tôi đều có những hoạt động theo lịch trình, mỗi một khoá cứ đến năm lớp 11 sẽ tổ chức một cuộc thi hát nhạc đỏ, cũng long trọng lắm.

Chủ nhiệm các lớp và các thầy cô cán bộ cũng rất chú trọng.


Tớ lại một lần nữa lợi dụng chức vụ

Xem bảng biểu diễn của lớp cậu.

Lớp cậu lựa chọn bài "Đêm quân cảng."

Đọc diễn cảm với hát chính đều không có cậu.

Không sao hết

Trong dòng người chật chội như thế

Chỉ cần một ánh mắt là tớ sẽ tìm được cậu.

— —

Vì lớp tôi là lớp xã hội, quá ít con trai, không hát được mấy bài hào hùng như thế, nên cuối cùng phải chọn bài hát này.

Trong đầu tôi không ngừng hiện lên những ngày ấy.


"Chủ nhật, ngày 15 tháng 9 năm 2019, nhiều mây"

Tất cả các lớp thuộc khoá bọn mình đều đi tập duyệt.

Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi

Nhưng mà vì sao

Cậu lại đứng ở bên múa vậy?

— —

Nước mắt trên gương mặt còn chưa khô, tôi ngồi xổm dưới đèn đường chợt bật cười.

Tôi hát hò cũng chỉ vậy vậy thôi, nếu phải so bì với người có cơ bản thì tôi chắc chắn không so được với người ta.

Bài hát lần đó lớp tôi chọn để thi thì giữa chừng có một đoạn nhạc trống, vừa hay có thể cho thêm một đoạn múa vào để tô điểm.

Rồi vớ phải thế nào tôi lại trở thành người múa.

Cả tiết mục 5-6 phút thì tôi xuất hiện không đến 30 40 giây.

Không ngờ là cậu ấy cũng để ý đến.


"Thứ sáu, ngày 27 tháng 9 năm 2019, nhiều mây."

Hôm nay đến ngày cuộc thi diễn ra.

Đứng chờ ở sau cánh gà.

Cả lớp cậu ai cũng mặc quân trang.

Tớ nhìn thấy cậu rồi.

Cậu đi giày ballet, mặc váy màu xanh lam, mái tóc để xõa ngang vai, trang điểm thêm nữa, bên mắt có thứ lấp lánh.

Lúc cậu đứng ở sau cánh gà nhảy nhót

Liệu có cảm nhận được ánh nhìn của tớ không?

Tiết mục diễn ra rất thuận lợi

Tớ chạy vội xuống dưới sân khấu

Chụp cho cậu một tấm, thật may là chạy xuống kịp.

Cuộc thi kết thúc thì cũng tan học, trời lại đột nhiên đổ mưa.

Tớ thấy cậu không cầm ô, một mình lẻ loi đứng dưới biển trạm dừng xe buýt.

Tớ chỉ thấy máu bốc hết lên não.

Chạy về phía cậu, cởi chiếc áo khoác đồng phục ra

Nắm chặt chiếc áo trong tay, đứng ở kế bên cậu

lại chẳng có dũng khí đưa cho cậu

Tớ xin lỗi.


16.

"Đừng nói lời xin lỗi, Lê Kha."

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào gọi tên cậu ấy, nói rằng đừng xin lỗi.

Tôi vẫn còn nhớ người con trai cùng dầm mưa ngày hôm đó, còn nhớ bóng lưng khiến tôi cảm thấy rất an toàn đó.

Tôi vẫn luôn nhớ

Cái chua xót cứ ứ nghẹn ở cổ họng chẳng thể nuốt xuống được.


"Thứ năm, ngày 10 tháng 10 năm 2019, nhiều mây."

Lâu rồi không nhìn thấy cậu,

Tớ cứ ép bản thân mình phải bận rộn

Bận đến quay cuồng rồi lại nhớ đến cậu.

Bạn Chăn à

Tớ biết làm thế nào với cậu bây giờ

Từ khi nào cậu bắt đầu đóng chiếm cả thanh xuân của tớ vậy.

Tớ muốn viết gì đó.

Nhưng dòng chữ không thể biểu đạt ra được

Tớ phải làm thế nào mới có thể nói ra cho cậu hay?

Và với thân phận gì bây giờ.


"Thứ sáu , ngày 1 tháng 11 năm 2019, trời xanh."

Hôm nay có một em khoá dưới nhét vào ngăn bàn tớ một bức thư tình

Trong đầu tớ lại nghĩ em ấy thật dũng cảm

Có thể thổ lộ lòng mình với người em ấy thích.

Tớ không dám

Giáo viên đã sớm quên đi chuyện thu nhật ký rồi

Rồi chợt tớ lật lại những trang nhật ký

Hoá ra tớ đã viết được nhiều đến thế

Còn cậu, liệu rằng có một ngày cậu sẽ biết chứ?


"Thứ năm, ngày 15 tháng 11 năm 2019, nhiều mây."

Có nhiều lúc tớ nghĩ

Tớ đã quen rồi

Quen với việc đi trên hành lang nhìn sang hành lang đối diện xem có cậu đứng đó hay không

Quen với việc giả vở đi qua lớp, liếc nhìn qua ô cửa sổ nhìn cậu

Quen với việc đứng dưới biển trạm dừng khu Vọng Nguyệt tìm kiếm bóng dáng cậu.

Quen với việc tan học nhìn ra xung quanh xem có cậu hay không

Quen với việc dùng máy ảnh chụp lại từng khoảnh khắc của cậu

Quen với việc mỗi khi nghe thấy tên cậu đều sẽ ngây người.

Quen với việc thích cậu...

Những thứ này, sao có thể nói cho cậu biết được đây.


Tôi chẳng thể nhịn được nữa, ngồi khóc thật to dưới trạm dừng, tôi nghĩ những chuyện như thế, người như cậu ấy, sau này tôi sẽ chẳng thể gặp lại được nữa.

Tại sao không nói sớm cho tớ biết!

Tại sao bản thân lại không phát hiện ra sớm hơn?

Rõ ràng mỗi một khoảnh khác ta đầu có thể gặp nhau.


"Thứ sáu, ngày 22 tháng 11 năm 2019, tuyết lớn."

Hôm nay là ngày đón mưa tuyết đầu tiên của năm 2019

Trận tuyết đầu tiên của năm ngoái,

là lần đầu tiên tớ thừa nhận tớ thích cậu trong cuốn nhật ký

Mưa tuyết đầu tiên của năm nay,

tớ vẫn luôn thích cậu

Trong trường tổ chức giải việt dã mùa đông

trước đây tớ luôn không muốn tham gia mấy hoạt động như vậy

Lần này tớ đăng ký rồi

Tớ không biết vì sao

Có lẽ...

Vẫn là muốn cậu để ý đến tớ.


17.

Tôi nhớ giải chạy việt dã mùa đông năm đó

Chỉ là mấy ngày đó tôi bị cảm nên không có đi

Chôn chân cả ngày ở trong lớp nằm ngủ

Đường Giai nói với tôi quán quân lần này vậy mà lại là lớp 1

Mơ mơ màng màng vẫn còn nghe mọi người đang bàn luận, họ nói làm sao lại có người vừa học giỏi, thần kinh vận động tốt lại còn đẹp trai đến như vậy.

Lúc đó tôi còn đang nghĩ, lấy đâu ra người như vậy, bốc phét vừa.

Quay qua quay lại, vẫn là Lê Kha

Cậu ấy vẫn dùng những phương thức nhỏ ấy tăng thêm ấn tượng với tôi.

Ngọt ngào nếm được sau những chua xót khiến tôi không biết phải làm sao

Tôi bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục lật xem.


"Thứ hai, ngày 2 tháng 12 năm 2019, nhiều mây."

Tớ đi tham gia trai đông rồi

Cậu ở trường phải nhớ dù có dậy muộn thì cũng phải ăn sáng

Chiều đừng có ngồi ì trong lớp không đi ăn

... ...

Nhưng, viết nhiều đi chăng nữa

cậu cũng không nhìn thấy.


"Thứ năm, ngày 25 tháng 12 năm 2019, tuyết nhỏ."

Bạn Chăn nhỏ

Giáng sinh vui vẻ

Hy vọng có một ngày tớ sẽ tự mình nói với cậu.


"Thứ năm, ngày 23 tháng 1 năm 2020, trời xanh."

Đột nhiên tỉnh dậy thấy khắp nơi trên cả nước đều xuất hiện người mắc bệnh

Tỉnh bọn mình cũng có người nghi bị mắc bệnh

Trên mạng ngập tràn những tin tức.

Có những người nói không nghiêm trọng, không bị truyền nhiễm.

Tớ thấy nó rất giống với dịch SARS,

có khi còn nghiêm trọng hơn.

Cậu phải cẩn thận đấy.


"Thứ sáu, ngày 24 tháng 1 năm 2020, trời xanh."

Hôm nay là trừ tịch

Nhà nào cũng đeo khẩu trang chạy đi mua đồ tích trữ.

Tớ đứng ở siêu thị rất lâu nhưng không thấy cậu

Không sao hết, thời điểm nghiêm trọng này ở trong nhà là an toàn nhất.


"Thứ bảy ngày 25 tháng 1 năm 2020, trời trong."

Tuy là năm nay đón năm mới lại đột nhiên xảy ra chuyện

Nhưng cậu vẫn phải luôn vui vẻ

Đừng lén lút khóc lúc không chịu được áp lực nữa nhé.

Bạn Chăn ơi

Năm mới vui vẻ!

— —

Tôi nhìn cuốn nhật ký, nhớ lại năm ấy dịch bệnh bùng phát.

Lúc mới đầu mọi người không coi là chuyện lớn, thực ra tháng một đã có có thể nhìn thấy trên các trang mạng rồi, về sau dịch bệnh bùng phát trên quy mô lớn, mọi người bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì

Mỗi ngày đều thấp thỏm nhìn biểu đồ dịch bệnh trên điện thoại

Rạng sáng ngày 23 tháng 1 năm 2020, Vũ Hán phong toả.

Cùng theo đó là người dân cả nước tuân theo chính sách chống dịch của nhà nước

Mọi người đều đoàn kết, ngoan ngoãn ở trong nhà phối hợp công cuộc phòng dịch.

Cả đất nước giống như bị ấn nút tạm dừng.

Bây giờ nhớ lại, giống như đã trải qua mấy năm

Hoá ra thời gian đã trải qua lâu như vậy


"Thứ hai, ngày 3 tháng 2 năm 2020, trời xanh."

Bởi vì dịch bệnh nên thời gian khai giảng bị đẩy lùi.

Về sau nhà trường quyết định cho học sinh học online

Cả khối học chung môn Ngữ văn với Tiếng Anh

Tớ tìm thấy tên cậu trong hàng ngàn người

Có những lúc cũng ảo não lắm

Tại sao lại không cùng một lớp với cậu

Ít ra lúc học online còn có thể bên cậu

Thời gian học online hình như trải qua quá lâu

Nhỡ đâu cậu quên mất dáng vẻ của tớ mất thì sao.


"Thứ sáu, ngày 13 tháng 1 năm 2020, nhiều mây."

Bạn Chăn nhỏ ơi

Sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ nhé!


"Thứ năm, ngày 20 tháng 3 năm 2020, nhiều mây."

Dịch bệnh đỡ hơn rất nhiều

Hôm nay đi trên phố mua tài liệu

Vô tình gặp được cậu ở hiệu sách đó

Không gian rất nhỏ bé

Chỉ có ba hàng giá sách

Hai lối đi

Chúng ta đứng đối diện với nhau qua một giá sách

Qua những khe hở có thể nhìn thấy gương mặt cậu

Cậu đang lựa bộ đề thi

Hình như có chút lưỡng lự

Tớ chọn một cuốn phù hợp với cậu

Không biết làm thế nào để nói với cậu

Lấy cuốn đề thi đó trước mặt cậu rồi chạy đi thanh toán

Cậu nhìn thấy tớ mua rồi cũng mua theo

Vậy là yên tâm rồi

Bộ này phù hợp với cậu trong giai đoạn này nhất

Mua xong sách thấy cậu càng lúc đang đi xa mình.

Hình như rất nhiều lần đều là như vậy.

Thích một người đúng thật nhiều chông gai.


"Thứ ba, ngày 5 tháng 5 năm 2020, nhiều mây."

Tiết tự học tối hôm nay thầy chủ nhiệm cho xem phim tập thể

Tớ đứng ngoài hành lang dựa người lên lan can, góc độ này vừa hay nhìn thấy ngồi khóc ở ngoài hành lang

Là ai bắt nạt cậu sao?

Đề toán làm không ra đáp án sao?

Có lúc tớ suy đoán những suy nghĩ của cậu

còn khó hơn câu hỏi cuối cùng trong đề toán

Đề này không có lời giải

thậm chí còn khiến tớ 

Tớ gấp tờ giấy nháp trong tay, ném nó về phía cậu

Tớ quay đầu đi về lớp ngay lập tức, không dám nhìn, sợ gió không mang theo tình cảm của tớ thổi đến bên cậu.

Bạn Chăn à, có lẽ cậu đã nhặt được máy bay giấy rồi, đúng không!


Tớ nhặt được rồi, bạn học Lê, chiếc máy bay giấy bay đến, tớ đã nắm chặt nó trong tay rồi.

Cậu xem, tớ bắt được tình cảm của cậu rồi.

Cuốn nhật ký cũ kỹ, những lời nói đơn giản, miêu tả đơn giản một lần rồi một lần nỗi nhung nhớ, tình cảm của cậu tới bên tớ rồi.


"Thứ hai, ngày 1 tháng 6 năm 2020, trời xanh."

Bạn nhỏ Cao Tiểu Bối

Tết nhi đồng vui vẻ!


"Chủ nhật, ngày 7 tháng 6 năm 2020, nhiều mây."

Bởi vì dịch bệnh nên ngày Cao khảo bị đẩy lùi xuống tháng 7.

Không biết khi nào dịch bệnh với kết thúc

Học kỳ này hai lớp chúng ta học thể dục cùng nhau

Tớ thường thấy cậu nằm ngủ trên sân cỏ

lúc đánh bóng cũng ngó qua nhìn

bọn họ nói mình không để tâm

chiều hôm nay ở sân bóng

nhìn thấy cậu lòng vòng ở sân rồi

không biết cậu có nhìn thấy tớ không

tuy có nhiều người đến chơi bóng rổ

nhìn thấy cậu đi đến

tớ lại chẳng dám nhìn cậu thêm

ném được bóng vào rổ liền vô thức tìm bóng hình cậu

không thấy cậu đâu nữa hết

thực sự có chút lạc lõng.


"Thứ ba, ngày 30 tháng 6 năm 2020, trời xanh."

Đàn anh đàn chị đang mở chợ đồ cũ trong trường

Dòng người chen chúc ở sân trường

Tớ không đi xuống xem

Nhưng tớ nhìn thấy cậu ở trên sân thượng rồi

Mỗi lần có hoạt động lớn

Tớ đều vô thức tìm kiếm bóng hình cậu

Có lúc tớ thấy mình bị bệnh rồi

Những người xung quanh đi qua đều sẽ

Rồi lại chầm chậm quay đầu bước đi

Có lẽ họ cũng không hiểu được

Vì sao mọi người đều điên cuồng trong đêm cao khảo kết thúc này.


18.

Tôi mặc đồng phục, ngồi xổm dưới biển trạm dừng xe buýt.

Khóc đến quay cuồng,

Khóc một lúc, tôi mới cầm cuốn nhật ký đứng dậy, vừa khóc vừa đi về nhà.

Con đường này tôi đi từ lúc học tiểu học cho đến khi học cấp ba, cũng yên lạnh, đến gió cũng không muốn nói chuyện với tôi.

Yên lặng, chỉ có mặt trăng đang lau đi giọt lệ.

Về đến nhà, bố tôi kinh ngạc khi nhìn thấy tôi nhếch nhác như thế, mẹ tôi nghe thấy tiếng cũng ngó đầu từ trong phòng bếp ra, trên tay còn đang cầm miếng xốp rửa bát.

Họ không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì

Cứ nhìn tôi khóc bước về phòng của tôi.

Giống như những ngày tháng tôi bật khóc vì suy sụp, họ luôn lặng lẽ như thế, rồi lặng lẽ đặt một ly sữa ấm lên bàn học cho tôi.

Tôi ngồi trong phòng, cuốn nhật ký cứ để mở trên mặt bàn

Thậm chí tôi còn chẳng có dũng khí mở nó thêm lần nữa.

tôi giống như một vị tướng chi viện đến muộn, nhìn những chiến sĩ đổ xuống trên mặt đất nhưng lại chẳng thể làm gì được

phải làm sao đây

tôi biết phải làm sao bây giờ

chúng tôi đã tốt nghiệp rồi

cậu ấy và tôi có phải đã chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa ...

tôi không biết.


"Thứ ba, ngày 7 tháng 7 năm 2020, trời xanh."

Hôm nay là cao khảo

Năm sau là đến lượt chúng ta rồi

Cậu sẽ sợ sệt trước nó không?

Hôm nay tớ làm thử đề cao khảo năm nay

Có những lúc cảm thấy rất bất lực

có rất nhiều chuyện chính bản thân cũng không có quyền quyết định

rõ ràng là cuộc đời của tớ

người chỉ huy lại không phải tớ

Có những tớ nghĩ không thông,

tại sao tại thành phố lớn như thế

rẽ ngang lại chẳng thể gặp được cậu.


"Thứ năm, ngày 20 tháng 8 năm 2020, trời xanh."

Hôm nay hiếm khi có cơ hội nói ra

Nói chuyện với một người bạn

cậu ta nói có người mình thích rồi

cậu ta nói tên cổ hủ như mình sẽ chẳng hiểu được tâm trạng của cậu ta

tớ nói tớ hiểu

cậu ta rất kinh ngạc

cậu ta nói tớ giấu kỹ quá

bình thường chỉ nhìn thấy tớ đang cúi đầu viết lách, ngoài việc đó ra thì chỉ có đi ra hành lang ngắm trời ngắm đất, đến cả chơi bóng cũng vậy, toàn là thời gian cố định

tớ không có giải thích

bản thân tớ là một người nhu nhược

tình yêu của tớ quá mức khép kín

bao nhiêu lần muốn nói ra nhưng rồi lại ngập ngừng

cái thích đều từ những cái liếc nhìn lén lút

trong tim lại bùng nổ như sóng vỗ vào bờ.

chỉ dám bày tỏ trên những dòng chữ.


20.

Tai nghe đang truyền đến bài hát "Ngôi thứ ba" của Mua ớt cũng phải dùng phiếu

Từ góc độ của người thứu ba mà nói

Cũng sẽ hiểu ra rằng

thật ra mỗi người đều có khiếm khuyết

Che lấp trong vô thức

Có bao nhiêu thì cũng vẫn vậy

Có lẽ đã trở thành điều tự nhiên.

--- ---

Tôi chỉ thấy quay cuồng, hai bàn tay đan vào nhau, những giọt nước mắt không ngừng rơi trên mu bàn tay.

Ngột ngạt, đau đớn, khiến tôi chẳng biết nên làm gì tiếp theo ngoài việc không ngừng lật xem cuốn nhật ký.


"Chủ nhật, ngày 20 tháng 9 năm 2020, trời xanh."

Chúng ta đã lên lớp 12 rồi

Các lớp gần đây đều treo bảng đếm ngược thời gian

Bảng hiển thị ở toà dạy học cũng có đồng hồ đếm ngược.

Cách ngày cao khảo còn 260 ngày.

Tai trăm sau mươi ngày sau

chúng ta có phải sắp nói lời tạm biệt

tranh giành từng giây để ôn tập

tranh giành từng giây để gặp cậu.


21.

Khi đó lớp tôi cũng treo một bảng đếm ngược thời gian, học sinh lần lượt theo danh sách lớp mà đếm ngược ngày

Bảng được treo ngay cạnh bảng đen.

Mỗi ngày ngẩng đầu lên là nhìn thấy

Mỗi lần nhìn đều có cảm giác nghẹt thở.

Dường như một tấm biển số đó như nặng ngàn cân

Mỗi ngày đều ngẩng đầu lên từ đống đề thi

Nhìn con số trên tấm biển còn hoa cả mắt.

Nhớ lại khoảng thời gian ấy chỉ có những tờ đề làm mãi không hết

Vở chữa đề viết mãi không hết, những kỳ thi mãi không xong

mực đen và mực đỏ cứ viết rồi gạch đi trong những ngày tháng đó

rồi để lại dấu vết

tôi cứ hay nói với Đường Giai rằng

tôi nói phim điện anh, phim truyền hình với tiểu thuyết tất cả đều là lừa người hết.

cấp ba của tôi không có bạn cùng bàn đẹp trai, không có trốn tiết, cúp học, trèo tường, hút thuốc, cũng không có ban đêm có thể mang theo tôi phóng trên cao tốc. Tất nhiên cũng không có tình yêu oanh liệt rời xuống người tôi.

Tôi gặp được chỉ có những tiết học học mãi không hết, sáng ra thì giãy dụa từ trên giường bò xuống, vì tiết kiệm thời gian mà chọn một trong hai giữa ăn cơm và gội đầu, những sợi tóc rụng và quầng mắt thâm đen, mỗi ngày đều sống trong cảm giác kinh hồn bạt vía liệu rằng có bị thất bại trong kỳ thi hay không

đấy chính là thanh xuân của tôi 

có những lúc tôi tự cười bản thân rằng cái thanh xuân bình đạm này về sau sẽ không biết nên nhớ những gì, vì thực sự là nó quá xoàng xĩnh, quá đơn giản.

chiếc đèn nhỏ trên bàn vẫn bật sáng, tôi ngồi trên ghế, lật mở một trang rồi lại một trang

tiếng thút thít lấp đầy cả đêm khuya.


22.

"Thứ sáu ngày 30 tháng 10 năm 2020, nhiều mây"

Có phải dạo gần đây cậu rát bận

Lâu rồi không thấy cậu đứng ở ban công nữa

Hôm nay nhà trường tổng hợp danh sách các trường đại học mục tiêu của học sinh

tớ lại lợi dụng chức vụ để xem của cậu

Cao Tiểu Bối

Đại học dự tính: Đại học C

tớ thừa nhận

tiết tự học tối hôm đó

một chữ tớ cũng không viết được

cuộc đời tớ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC