[Oneshot] [ Dũng Chinh] Em và hương cà phê năm ấy [Part 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những ngày mùa hè cuối cùng của Hà Nội, khi mà những cô cậu học sinh lớp mười hai sắp đi hết vài ngày cuối cấp còn lại, thì cũng là lúc mà có những đôi bạn sắp phải chia xa.

Sau buổi lễ tốt nghiệp, khi mà cả trường đều đã rời đi, Bùi Tiến Dũng và Hà Đức Chinh ngồi cạnh nhau trên ghế đá giữa sân trường, dưới tán phượng nở đỏ rực, Dũng nhìn xa xăm chẳng nói lời nào, Chinh lại nhìn Dũng mà im lặng. Gió nhẹ lướt trên hai khuôn mặt non trẻ, xào xạc trên những tán cây. Cánh hoa phượng rơi lả tả trước mắt hai người, nắng vàng xuyên qua từng tầng lá, nhảy nhót trên đầu vai hai chàng trai trẻ tuổi.

"Dũng, tôi còn trẻ, nhưng không có nghĩa là tôi đợi cậu được."

Dũng quay đầu sang nhìn Chinh, cười với cậu bằng một nụ cười nhàn nhạt, tay đưa lên xoa đầu cậu, "Tôi chỉ đi vài năm, không làm lỡ tuổi trẻ của cậu đâu mà."

Đức Chinh ghét nhất là cái điệu cười này của hắn, lúc nào cũng xem như chuyện chẳng có gì. Cậu hất tay hắn ra, nhăn mặt nói, "Cậu nói hay nhở? Nói đi là đi, vài hôm nữa lên máy bay mà hôm nay mới nói là phải đi, cậu coi tôi là trò đùa chắc?"

Cậu vừa nói vừa liên tục đẩy tay hắn ra, Tiến Dũng thuận thế nắm chặt cả bàn tay của cậu, "Thôi mà... Người ta đã bảo chỉ đi du học vài năm, có phải đi luôn đâu nào. Tôi không nói sớm vì sợ cậu buồn thôi."

Không nói thì thôi, nói đến đây Đức Chinh lại lườm hắn, "Thế cậu nghĩ bây giờ cậu nói tôi sẽ không buồn à?"

Ngón tay cái của Tiến Dũng xoa nhè nhẹ trong lòng bàn tay của Đức Chinh, môi nở nụ cười bất đắc dĩ, "Nói càng trễ, số ngày cậu buồn sẽ càng ít hơn. Nếu nói sớm quá, thì lại phải để cậu buồn nhiều ngày, tôi không nỡ."

Nụ cười dịu dàng và dung túng của hắn làm Đức Chinh cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao, cứ như đang cố ý gây chuyện vậy. Mặt cậu đỏ lựng, chịu không được nên cậu đành quay mặt đi, nhỏ giọng lầm bầm, "Hứ! Buồn cái khỉ gì! Ai mà thèm buồn chứ!"

Tiến Dũng thật sự hết cách với người bên cạnh, hắn nhích người ngồi gần cậu. Đức Chinh cảm nhận được nên quay sang, nhăn nhăn mũi, nhỏ giọng nói, "Thật sự phải đi hả?"

Tiến Dũng gật đầu.

"Cậu thật sự muốn đi?"

Lại gật đầu.

Đức Chinh đẩy vai hắn, gắt lên, "Cậu muốn bỏ tôi chứ gì?"

Tiến Dũng dở cười dở khóc, "Không phải mà!"

Hai người họ cứ ngồi đó tranh cãi bằng những lời nói không đầu không đuôi. Mãi đến khi trời dần tắt nắng, hai người mới dừng lại câu chuyện của mình lại, dù mọi thứ vẫn còn bỏ dở.

Tiến Dũng đứng lên, vác ba lô của mình lên vai, lặng lẽ nhìn Đức Chinh vẫn còn đang mang gương mặt ấm ức.

Nếu nói không lưu luyến thì dĩ nhiên là nói dối. Hắn thích ở bên cạnh Đức Chinh, vô cùng thích, thích đến mức muốn ở cùng cậu cả cuộc đời này. Nhưng nếu cuộc đời này chỉ dễ dàng như lời nói thoát ra trên môi, thì đã chẳng có nhiều cuộc chia ly đến thế.

Muốn ở cùng cậu cả đời, thì phải có sự chuẩn bị từ những tháng năm tuổi trẻ. Hắn muốn bản thân mình phải có đủ khả năng lo cho tương lai, để hai người họ có thể nắm tay nhau giữa phố đông mà không cần e ngại ánh mắt người đời. Trong suy nghĩ của Tiến Dũng, chỉ khi có đủ tiền và địa vị vững chắc thì hai người mới có thể ở bên nhau như thế. Cho nên, hi sinh vài năm xa cách để đổi lại cả đời chung sống, hắn thấy rất đáng.

Hắn đưa tay lên xoa đầu Đức Chinh, rồi quay người định đi.

Ngay lúc ấy, Đức Chinh hét lên, "Dũng!!! Cậu đi đi! Có giỏi thì đi luôn đi! Xem tôi có tìm người khác thay cậu không thì biết!!!"

Tiến Dũng sững cả người. Hắn quay cả người lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngăm đen xen chút đỏ hồng của Đức Chinh.

Hắn híp mắt, trầm mặt bước trở lại gần Chinh, sau đó cúi người xuống áp sát gương mặt cậu, cả người hắn đều toát ra hơi thở nguy hiểm.

Đức Chinh mở to đôi mắt cụp của mình nhìn hắn, trong lòng tự hỏi hắn định làm gì. Nhìn vẻ mặt này chắc là giận thật rồi. Chết thật, khi nãy gấp quá lỡ lời rồi.

"Này...ưm..."

Chưa kịp nói tiếp lời nào thì Đức Chinh đã thấy trước mắt mình tối cả đi, lời nói chưa thoáng ra khỏi bờ môi đã bị một đôi môi khác chặn lại, quay ngược trở vào. Sự ấm áp được truyền sang cậu từ đôi môi hắn khiến cho Đức Chinh ngờ ngàng và hoảng loạn đến mức muốn giãy ra. Nhưng Tiến Dũng không cho cậu cơ hội làm việc đó, hắn đưa tay vòng ra sau cổ Chinh, mạnh mẽ giữ cậu lại trong khi vẫn tạo áp lực nơi môi.

Hắn hôn cậu một cách vừa táo bạo lại vừa vụng về. Môi hắn áp lên môi cậu, lưỡi khẽ khàng lướt trên từng cánh môi rồi lại chen vào khoang miệng, từng chút đem hơi thở của mình xâm chiếm lấy Đức Chinh. Tiến Dũng vừa mút môi trên lại chạm nhẹ vào môi dưới, dịu dàng gặm cắn bờ môi mềm mịn ấy. Lưỡi hắn không kiềm được mà chạm vào chiếc răng khểnh bé xinh của cậu làm cậu giật cả mình, trong mắt ầng ậc nước.

Chinh bị Dũng hôn đến tối mặt tối mày, hôn đến đầu óc mơ hồ cả đi thì Dũng mới buông ra.

Trong lúc Đức Chinh còn đang thở lấy thở để và trợn to mắt trước sự việc vừa xảy ra, thì cậu nghe tiếng cười trầm thấp phát ra từ trên đầu mình kèm theo một giọng nói, "Này là cảnh cáo đấy nhé Chinh đen! Cậu muốn tìm người khác thay tôi? Được thôi! Chỉ là..." hắn chỉ vào ngực trái của cậu, lại cười, "Tôi đặt chỗ ở trái tim cậu rồi nhé. Mặc kệ lúc tôi không ở đây đã có kẻ nào ở bên cậu, tôi mà trở về thì cậu là của tôi đấy! Biết không?"

Đến nước này thì Đức Chinh ngốc luôn rồi. Cậu nghe lời hắn nói mà câu được câu không rồi lại ngờ nghệch gật đầu. Mãi đến khi bóng dáng Tiến Dũng chẳng còn thấy nữa, thì cậu mới nhận ra rằng hắn đã mang theo nụ hôn đầu của mình theo luôn rồi.

Hai ngày sau đó, Đức Chinh giận đến mức không gặp Tiến Dũng lấy một lần. Mặc cho ngày thứ ba sau ngày ấy Tiến Dũng lên máy bay đi du học.

"Chinh đen!!! Mày ra đây ngay cho chị!!! Chị nói mày có nghe không đấy? Hôm nay Dũng đi mày không định ra tiễn à???"

Cô chị họ của Đức Chinh vừa đập cửa phòng cậu vừa lớn tiếng gọi, vậy mà cậu vẫn nằm yên trong phòng, trùm kín chăn như không nghe thấy gì. Biết cậu cố ý giả vờ không nghe thấy, chị càng đập cửa gấp gáp hơn.

"Chinh đen!!! Hôm nay mày lơ cả chị à? Có ra đây không thì bảo?"

Không chịu nổi ồn ào nữa, Đức Chinh tung chăn, hục hặc mở cửa, mắt híp lại lườm lườm cô chị của mình, gắt lên, "Em đã bảo không đi là không đi mà!!! Chị đừng có gào tên của kẻ khốn đó với em nữa!!! Là nó em mà, nó bỏ em trước đó!!!"

Nói xong thì nước mắt cũng lã chã rơi trên làn da ngăm của cậu.

Đức Chinh tựa người vào tường, khóc nức nở, tay liên tục lau nước mắt, giọng khản cả đi, ấm ức kêu lên, "Chị Trinh ơi, nó bỏ em đi rồi kìa! Em có nói thế nào nó cũng một mực đòi đi!"

Chị Trinh nhìn thấy Đức Chinh như thế thì bắt đầu thấy xót. Chị ôm lấy vai Chinh, vuốt nhè nhẹ lên lưng cậu, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Được rồi được rồi! Chị biết mày buồn. Nhưng mà nó đi học là lo cho tương lai hai đứa mày thôi mà. Mày thông cảm cho nó chút đi mà."

Dừng một chút, chị bỗng nghe Chinh khóc dữ dội hơn, cậu gục trên vai chị Trinh mà khóc, "Có ai bảo nó đi đâu chứ! Ai cần nó lo bao giờ! Đi một lần là đi suốt mấy năm, nó không muốn gặp em nữa chứ gì?"

Lúc này, chị Trinh biết có nói gì Chinh nó cũng không chịu nghe, cho nên chị chỉ vỗ lên vai nó vài cái, rồi nói với Chinh, "Thế bây giờ em có đi tiễn nó không?"

Cậu nghe xong thì ngẩng đầu lên, tay đưa lên mắt dụi lấy dụi để, dụi đến đỏ cả mắt, nấc lên mấy tiếng mới nói, "Em không đi đâu. Hôm đó đã bảo không gặp nó nữa, bây giờ ra tiễn nhục chết."

Chị Trinh thật sự cạn lời với Chinh, đưa tay đánh nhẹ lên tay cậu một cái, "Thằng này! Nhục gì đâu? Dũng nó đi một lần tận mấy năm đấy."

Chinh bĩu môi, quay lưng vào lại phòng, giận dỗi bỏ lại một câu, "Em kệ đấy! Ai quan tâm nó đi bao lâu chứ!"

Nói rồi đóng sầm cửa lại luôn. Bỏ mặc chị Trinh đang ngẩn ngơ ở bên ngoài.

Và rồi cứ thế, Hà Đức Chinh tránh mặt Bùi Tiến Dũng. Cho đến tận lúc Dũng chuẩn bị bước vào khu vực làm thủ tục vẫn chẳng thấy bóng dáng của Chinh. Trên môi hắn treo một nụ cười gượng gạo, trong lòng khổ không nói nên lời. Hắn biết Chinh giận hắn, nhưng không ngờ cậu lại giận đến mức này. Trước giờ Đức Chinh vẫn hay giận vu vơ, nhưng mà chẳng khi nào giận dai như bây giờ hết. Ba ngày trời không thấy mặt, Dũng nhớ Chinh đến cồn cào, nhưng mà cho dù có đến tận nhà Chinh thì cũng không tìm thấy, nên Dũng đành chấp nhận xách vali lên máy bay khi chưa nhìn thấy được Chinh.

Trước khi vào khu vực làm thủ tục, Tiến Dũng có nói kéo em trai mình là Tiến Dụng ra một góc riêng, thì thầm với cậu, "Anh đi mấy năm, mày trông chừng Chinh hộ anh nhá! Nhớ đấy, không cần làm gì nhiều cả, để ý tới Chinh thêm chút giúp anh là được. Mà chỉ trông chừng thôi đấy nhé, đừng có mà sơ múi gì đấy!"

Tiến Dụng nhìn anh mình bằng ánh mắt khinh bỉ, phun thẳng vào mặt Tiến Dũng một câu, "Em mà thèm vào thằng da đen ấy! Cục xương trâu đó anh tự đi mà gặm!"

Vừa nói dứt lời, Tiến Dụng liền ăn ngay một cú cốc thật mạnh vào đầu, "Mày nói bồ của anh mày thế mà nghe được à? Sau này người ta là anh dâu mày đấy, anh dâu của mày đấy! Ăn nói cẩn thận vào nào. Lúc tao về mà thấy mày cua Chinh của tao thì không anh em gì nữa hết nhá!"

Bùi Tiến Dụng vừa xoa đầu bị cốc đau điếng vừa lầm bầm, "Làm như ngon lắm không bằng! Giỏi thì ở nhà giữ đi!"

Đang lầm bầm thì Dụng thấy anh mình giơ tay lên định cốc lần nữa thì vội che đầu, kêu lên, "Biết rồi, biết rồi mà! Đừng có cốc nữa, anh cốc nữa em ngu luôn, khỏi trông khỏi chừng gì hết bây giờ!!!"

"Hừ... biết khôn đó!"

Vậy là mọi thứ cứ thế được quyết định.

Bùi Tiến Dũng thì lo việc đi du học của mình. Hà Đức Chinh thì vẫn ôm cục giận dỗi mà tự gặm nhấm. Bùi Tiến Dụng lại là kẻ đau khổ nhất trong chuyện này khi phải trong vợ thay cho ông anh bạo lực nhà mình. 

Cuộc sống này thật sự quá tàn nhẫn mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net