(2)Giá như không có giá như

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cậu cùng nhau về nhà. Cậu thoạt đầu còn ngại ngùng, sau lại cẩn thận nhìn sơ lược qua ngôi nhà.
Đúng là bề bộn thật. Nhưng cậu vẫn giữ lịch sự nở một nụ cười với anh. Anh cũng vậy, một nụ cười ngại ngùng. Chợt anh nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên tái xanh, cậu lại ho lên từng cơn nặng nề, tay ấp vào đầu. Anh hốt hoảng lay vai cậu:

-Em sao vậy, không sao chứ?

Cậu cố không làm vẻ mặt nhăn nhó, nhẹ nhàng:

-Chắc tại trời nắng quá, hình như em bị say nắng rồi, hơi đau đầu một chút. Anh cho em chút nước nhé!

Anh vội chạy đi lấy nước cho cậu. Cậu uống một ngụm nước rồi ngồi tựa xuống ghế, tay vẫn đặt lên đầu nhưng trông có vẻ thoải mái hơn, cậu gật đầu nhẹ cảm ơn anh.
Anh mỉm cười đáp trả.
Cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, vội lên tiếng hỏi anh:

-Anh...lúc nảy khi cứu em hình như anh có uống thuốc gì phải không?

Anh nghe cậu hỏi mới chợt vỡ lẽ. Chỉ cười xòa, anh ngồi dậy đi vài bước, kéo chiếc túi trên vai mình xuống để xuống bàn rồi mới nói:

-Đó là thuốc trợ tim. Anh bị suy tim nên phải cẩn thận, lúc nào cũng phải mang theo thuốc bên mình.

Anh nói mà đôi mắt có chút gì đó thoáng buồn. Nhưng rồi cố lấy lại vẻ mặt tươi vui:

-Lúc đó, em làm anh sợ chết đi được ấy. Mà lúc đó em làm gì mà đứng đó thế?

Woohyun nghe anh hỏi mà giật mình. Không khí bỗng rơi vào im lặng. Cậu cắn lấy môi mình như lưỡng lự điều gì đó. Ánh mắt không nhìn vào anh, khẽ lãng tránh một nơi nào khác:

-Em cũng không biết nữa. Hỳ, mà anh ăn gì chưa, em nấu gì cho anh ăn nhé!

-Em biết nấu không đó?

-Anh đừng xem thường em!

-Để coi sao đã.

Hai người nhìn nhau cùng cười. Bầu không khí vui vẻ hơn. Cuộc sống anh từ đây chắc chắn sẽ có thêm hương vị mới...
Vui vẻ hơn...
Tốt đẹp hơn...
Ồn ào hơn...
Lãng mạn hơn chăng...
Và cậu cũng vậy.
Kể từ đó, hai người họ thân thiết với nhau đúng nghĩa là người một nhà. Ăn chung, ngủ chung, tắm chung...à...cùng phòng nhưng khác giờ thôi.
Ngay cả những bữa ăn của họ cũng đặc biệt trở nên vui vẻ hơn.

-Woohyun, em bảo em biết nấu ăn à!

-Vâng, có gì sao anh?_ cậu ngây thơ.

Sunggyu ngán ngẩm nhìn những đĩa thức ăn xếp trên bàn. Trứng bị cháy một phần, cá còn sống nửa con, rau còn lẩn vẩn vài cọng rác. Anh chợt cảm thấy tức cười.

-Không có gì. Anh định khen em, à, đúng là em biết nấu ăn thật.

Kèm theo đó là tiếng thở dài đến tội nghiệp. Anh nhăn mày nhưng vẫn ăn ngon miệng. Đồ ăn tuy không ngon nhưng không khí lúc này "ngon" mà.
Cậu nhìn anh cố nuốt từng miếng thức ăn mà cười xòa.

-Cảm ơn anh.

Anh ngạc nhiên, nhìn cậu khó hiểu:

-Chuyện gì?

Rồi chợt cảm thấy bối rối, cậu lại cúi xuống ăn.

-Không biết nữa!

Anh cũng không hỏi gì thêm chỉ cười thầm trong miệng. Trong lòng gợn chút sóng lăn tăn:"Em là đúng là đáng yêu mà"
Cậu cũng lén nhìn trộm anh rồi hai gò má chợt đỏ hồng. Gắp cho anh miếng thức ăn:

-Anh ăn đi!

Có thể nói đó là hạnh phúc. Và giá như giống như kết thúc trong một câu chuyện cổ tích :họ sống với nhau đầm ấm và hạnh phúc đến trọn đời.

Nhưng....

Giá như không có giá như....

Một ngày cũng như bao ngày, cậu thức dậy từ lúc sáng sớm để nấu bữa sáng cho anh. Nhưng hôm nay có gì đó rất khác lạ. Cậu bỗng cảm thấy trong mình mỏi mệt vô cùng. Cơn đau đầu lại kéo đến như một vị khách không mời. Cơn đau nhói lên từng cơn khiến cậu gần như không thể chịu đựng nổi. Cậu ho sặc sụa liên tục. Vừa đau vừa mệt, cậu dùng tay đấm mạnh vào đầu mình để xoa dịu cơn đau rồi gắng gượng uống vài viên thuốc giảm đau, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ một lúc, trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân:

-Không sao, không sao.

Hình ảnh của anh lúc này lại xuất hiện trong đầu cậu, giọt nước mắt cậu bỗng tuôn rơi.
Sau một lúc khi thấy cơ thể đã thoải mái hơn, cậu mới bắt đầu vào công việc của mình. Dọn dẹp, nấu ăn đâu vào đó, cậu mới vào phòng gọi anh dậy.

-Gyu à, sáng rồi dậy đi anh.

Cậu kéo chăn ra rồi lay lay anh dậy. Nhưng gọi hoài mà anh vẫn không động đậy. Cậu cảm thấy lạ nên lay anh mạnh hơn:

-Sunggyu, Sunggyu, dậy đi anh!!!
.....
Cậu càng phát hoảng, tay chân luống cuống cả lên không biết làm gì. Cậu sờ lên trán anh, không cảm thấy nóng.

-Hay là bệnh tim tái phát.

Cậu càng lúc càng sợ hãi:

-Sunggyu à, anh đừng đùa với em nha, chơi trò khác đi anh, trò này em không thích đâu. Mau dậy đi anh.

Nước mắt cậu rơi không kiểm soát, môi tái đi vì sợ...

*Huuùu..ùu*

Sunggyu ngồi bật dậy nhe răng cười với cậu.

-Anh đùa đấy.

Cậu nhìn anh như vậy càng khóc to hơn.
Anh nhìn cậu khóc mà bỗng cảm thấy hối hận, vội ngồi sát bên cậu mà an ủi.

-Anh xin lỗi, em đừng khóc, lần sau anh không dám như vậy nữa đâu.

Cậu nghe anh nói mà nín khóc, lấy hai tay dụi dụi mắt, liếc nhìn anh bằng nửa con mắt rồi xoay lại đánh vào ngực anh túi bụi:

-Lại có lần sau nữa à. Anh là đồ đáng ghét, anh làm em sợ lắm biết không!

Anh cứ để cậu đánh mà trong lòng lại cảm thấy vui vẻ vô cùng. Cậu lo lắng cho anh đến thế mà.

-Em không thèm để ý anh nữa!

Cậu ngồi dậy bỏ đi một nước. Sunggyu chợt cảm thấy hụt hẫng. Anh định ngồi dậy đuổi theo cậu. Nhưng cơn đau từ đâu ập tới làm anh khựng lại. Tim anh nhói buốt, quặn thắt lại làm anh ngã khụy xuống. Đôi mắt anh mờ dần, bóng hình cậu trước mắt anh nhòa đi.

-Woohyun...

Anh chỉ kịp gọi tên cậu rồi ngất đi.
Woohyun nghe anh gọi mà quay lại. Trong lòng có chút giận do nghĩ anh lại lừa mình. Cậu bực mình:

-Anh đừng đùa vậy nữa, em ghét trò này lắm.

Nhưng lần này là thật. Và lần này anh làm cậu sợ thật.
Woohyun tay cầm điện thoại mà run lên bần bật gọi cho cấp cứu. Nước mắt một lần nữa lại rơi:

-Anh ác với em lắm, Sunggyu à!

Cậu chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu mãi, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

-Sunggyu anh đừng xảy ra chuyện gì nha.

Chợt đèn trước cửa phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra. Woohyun vội chạy đến, môi run lên, giọng nói khàn đặc nói không ra hơi:

-Sunggyu...anh ấy...

-Đã qua cơn nguy hiểm.

Woohyun thở phào nhẹ nhõm.

-Nhưng mà, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lí trước...

__
Sungggyu anh hứa sẽ cho em một gia đình mà. Anh vừa mới xây cho em mà đã vội đập bỏ rồi à!

__To be continued__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net