Hờn Ghen 2_Chuyện VIDEO STAR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nè, nè, đừng có mà mơ, đừng có mơ!
Sunghoon giật lấy khay thức ăn trên tay rồi đóng cửa lại bỏ mặc Jaejin vẫn còn cừơi nhạo bên ngoài. Miệng cậu lầm bầm chửi Jaejin sao hôm nay khác lạ đến thế, nhưng điều ngạc nhiên nhất là trên khay thức ăn anh ta đem đến chứa toàn những món ăn yêu thích mà hằng ngày cậu cứ lải nhải bên tai Jiwon đòi anh dẫn đi ăn.

Cậu vừa ăn vừa đặt ra hàng chục câu hỏi về Jaejin nhưng mắt cứ năm phút lại nhìn vào điện thoại để kiểm tra giờ giấc như thế nào. Sau đó, cậu lại trườn dài thân thể lên giường giữa bóng tối vì sau khi tắt đèn phòng cậu lại lười bật đèn ngủ như một thói quen.

‘’-Này, lười vừa thôi, ngày nào anh cũng phải bật đèn ngủ thế hả? Em không sợ ma bắt khi em ngủ trong không gian đen tối thế này sao?

-Vì em biết anh sẽ bật đèn giúp em, vả lại, dù có tối đến cỡ nào, thì chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ hay lo lắng gì cả. Anh là ác quỷ mà, anh sẽ bảo vệ em khỏi mấy con ma phải không?

-Không.

-Anh này, đáng ghét, đáng ghét! Đáng ghét nè!

-Haha, anh đùa thôi, anh sẽ bảo vệ và bên em mãi, cục cưng của anh. ’’

Cổ họng nghẹn lại…hình ảnh cậu đánh vào ngực anh, còn anh thì vẫn ôm cậu thật chặt luôn lởn vởn trong đầu.
Những tháng ngày hạnh phúc, tuy có cãi nhau thật nhiều nhưng cả hai vẫn luôn nắm chặt tay. Anh luôn bảo cậu là điều duy nhất mà anh không thể bỏ lại. Thế nhưng, sao anh bỗng dưng bỏ đi mà không hề có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào, mặc cho cậu nhớ nhung muốn phát khóc vào mỗi đêm, đêm nay là đêm thứ 4 anh hoàn toàn mất liên lạc và dường như giới hạn chờ đợi của Sunghoon cũng đã không còn.

‘’Jiwon à, sao anh không nhớ đến em? Anh còn thương em mà phải không?’’

Cậu ôm lấy ngực mình, sợ hãi khi nhớ đến bài báo ngày ấy, rồi lại bất chợt nghĩ về đôi mắt u buồn của anh trước phút bỏ đi. Đôi mắt của sự bất lực, buông bỏ. Vai cậu run lên, nỗi sợ ngày càng nhân lên bội phần.

Hay là gọi cho anh?

Không được, cậu sợ anh sẽ chê cười mình, chỉ chút xíu nữa thôi là Suwon sẽ đến nơi, cậu sẽ gọi cho Suwon sau vậy.

Nhưng cậu đang nhớ anh, nhớ đến phát khùng lên rồi.

Lòng kiêu ngạo hay tình yêu?

Sau những băn khoăn, giằng co, cuối cùng cậu cũng quyết đá văng cái tôi của mình để chủ động liên lạc.
Cậu cầm lấy chiếc điện thoại, khẽ run mà chạm vào số máy anh.

‘’Jiwon leader, lần này xem như em thua anh đi!’’

Cuộc gọi đầu tiên, không một ai trả lời. Cậu bắt đầu lo lắng.
Cuộc gọi thứ hai, vẫn thế. Trái tim cậu càng ngày càng đau khi khoảnh khắc đợi chờ để được nghe giọng anh thật sự quá dài.
Cuộc gọi thứ ba, cuối cùng cũng có người bắt máy sau những hồi chuông đợi, cậu vui mừng hét lên:

-Jiwon, anh Jiwon,...

-Alo? _Giọng một cô gái vang lên khiến tim cậu như ngừng đập.

-Ji...

-Anh ơi, anh Jiwon đã ngủ rồi, anh ấy say quá, sáng mai em bảo anh ấy gọi lại cho anh.

-Cô... Cô là... _ giọng cậu run lên, trái tim nghẽn lại khi nghe chất giọng nhỏ nhẹ của người con gái ấy.

-Thôi nhé! Em cũng phải ngủ đây. Chào anh! Em sẽ chăm sóc tốt cho anh Jiwon.

-Khoan cúp! CÔ LÀ AI?

Nhưng người ấy đã tắt máy, cậu vội gọi lại thêm lần nữa nhưng đầu dây bên kia đã bấm máy bận rồi tắt điện thoại hoàn toàn.

‘’ Khốn kiếp! ‘’

Cậu ném thẳng điện thoại vào tường khi bụng trở nên cồn cào còn đôi mắt hằn lên những mạch máu đỏ.

-Eun Jiwon, yah Eun Jiwon! Tên phản bội! Anh dám..

Mỗi lần tên anh được gọi lên là một lần cậu lại đấm liên tục vào cửa kính cho đến mức tay mình không còn cảm giác, sau đó cậu ném thẳng lọ hoa và mọi thứ trên bàn xuống dưới nền nhà, tất cả vỡ toang thành từng mảnh, cả căn phòng đầy rẫy những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn, vương vãi ra khắp nơi.

-Sunghoon, mở cửa, chuyện gì xảy ra trong đó!

Tiếng Jaejin vọng bên ngoài, cậu liền nắm lấy chiếc đèn ngủ và ném thẳng vào phía cửa.

-Mẹ kiếp, biến hết cho tôi! Biến hết. Tôi không cần....

Nói tới đây, nước mắt cậu thấm đẫm gò má, cậu gục xuống ôm lấy mặt mình mà khóc.
‘’Jiwon à, sao anh nỡ.... ‘’
.
.
‘’ Cạch! ’’
Cánh cửa bật mở.

-Sunghoon à, cậu sao vậy? Tại sao cậu lại điên khùng đến mức phá tan tành cái phòng luôn hả?

-Mẹ nó, tôi mua luôn cái khách sạn quỷ quái này cũng được. Anh đừng nhiều lời.

-Cậu nói vậy mà nghe được à, bớt trẻ con đi! Bởi thế mà Jiwon mới không chịu nổi cậu nữa.

Jaejin đã đứng trước mặt cậu, sau lưng anh là vẻ mặt thật sự giận dữ của chủ khách sạn. Nhưng cậu không hề ngước lên nhìn, vì nước mắt giàn giụa cả gương mặt sau câu nói của anh.

-Này, cậu kia, cậu khôn hồn thì đền tiền và biến khỏi cái khách sạn của tôi. Không thì cậu sẽ phải ở tù mọt gông vì cái tội phá hoại tài sản.

Người chủ khách sạn bắt đầu mắng chửi cậu với gương mặt đỏ ngầu khiến Jaejin vội vã năn nỉ và xin lỗi hết lời, sau đó hứa sẽ bồi thường xứng đáng rồi lập tức rời đi thì ông ta mới chịu im lặng bước ra khỏi phòng.

Jaejin quay qua nhìn lại Sunghoon, người vẫn còn đang gục đầu xuống mà a cất tiếng thở dài:
-Haizzz, nói tôi nghe, có chuyện gì?

Cậu vẫn im lặng.

-Nói nhanh đi, tôi không rảnh mà kiên nhẫn đợi chờ cậu như Jiwon đâu.

-Anh ấy, anh ấy đã hết đợi tôi rồi.

Cậu ngước lên nhìn Jaejin với đôi mắt uớt đẫm khiến anh bối rối phải quay đi hướng khác.
-Không thể nào đâu, tên điên ấy chẳng thích ai ngoài cậu.

-Anh ấy đã chán tôi, anh ấy đã ngắt điện thoại và giờ có lẽ đang ngủ với một người khác ở Hawaii, nơi chứa đầy những kỉ niệm...tôi.
Sunghoon lại khóc nấc lên

-Lý do Jiwon bỏ đi là gì?

-Video Star.

-À, cái chương trình đó? Lúc tôi đang chăm cháu, nó bật cái TV trúng khúc cậu ngọt ngào với mọi người khiến tôi rùng mình không dám nhìn màn hình luôn, đặc biệt là mấy đoạn với chị kia, rồi lại liếm môi loạn xạ. Tôi xem còn bất ngờ huống chi Jiwon. Nếu tôi là tên điên ấy, chắc tôi cắt lưỡi cậu luôn cho rồi. _Jaejin vừa nói vừa nhặt lại chiếc điện thoại đã vỡ nát của Sunghoon.

-Nhưng tôi chỉ đùa thôi, các anh đừng có hùa nhau ức hiếp tôi, mấy người chỉ giỏi đổ lỗi lên đầu tôi. _Sunghoon lại gào lên.

-Cậu ích kỉ thật đó, Jiwon đã nuông chiều khiến cậu sinh hư.

-Nhưng giờ thì, Jiwon, Jiwon của tôi đã... _Vai cậu run lên, cậu cố cắn chặt môi mình nhưng những tiếng nấc cứ bật ra từng hồi.

-Không đâu, hiểu lầm thôi, tôi tin là vậy. Cậu không còn cách nào liên lạc với anh ta sao?

-Suwon, chắc chắn giờ này cậu ấy đã đáp cánh rồi!

Sunghoon vội chụp lấy chiếc điện thoại mình trên tay Jaejin, nhưng nó đã vỡ nát đến mức không thể khởi động. Lúc này, Jaejin đã chạy về phòng rồi đưa ngay 1 cái điện thoại khác cho cậu mượn, cậu cũng ngạc nhiên lắm, nhưng do hiện tại không có thời gian nên cậu cứ mặc kệ mà lắp sim vào.

Vừa gắn sim vào thì điện thoại đã lập tức run lên. Số Suwon hiện đến, cậu vội vã bắt máy thì nghe tiếng Suwon gào thét phía bên kia:

-[Con mẹ nó, lúc nguy cấp mà gọi cậu không được. Sunghoon, cậu chết chắc rồi!]

-Sao cơ?

-[Jiwon đã bị chị gái nào đó dụ dỗ đến mức đần thối ra rồi. Cậu không qua đây kịp thì Jiwon của cậu sẽ cuốn quần cuốn áo đi theo người ta mất thôi].

Sau câu nói của Suwon, Sunghoon khuỵ xuống nền vì không đứng vững.
-Jiwon, anh Jiwon của tớ đã. Anh ấy đã phản bội tớ thật rồi.. Jiwon ơi.... _Cậu khóc ngày càng to hơn.

-[Khóc con mẹ gì nữa, có ích gì hả? Cậu không qua đây kịp thì cậu mất Jiwon. Đừng suy nghĩ gì nữa, đến đây ngay, cậu muốn một con đàn bà khác cưỡi chồng cậu hả. Mẹ kiếp, cậu không yêu anh ấy sao!]

-Tớ yêu, nhưng anh ấy đã chọn cô ta dù tớ chẳng gây ra lỗi lầm gì với anh.

-[Thằng đần! Cậu còn chưa hiểu bản thân cậu là người như thế nào sao? Cậu đặt cái tôi của cậu, đặt sự ích kỉ ngu ngốc lên trên cả tình yêu dành cho anh Jiwon . Mẹ kiếp, vậy thì cậu về lo ôm cái gương, lo trau chuốt bản thân, lo tán tỉnh ngọt ngào với người khác đi. Anh Jiwon để chị ta lo, cậu không xứng. Cúp máy!]

Suwon tắt ngang điện thoại mà không để cậu trả lời thêm câu nào.
Sunghoon thất thần, quỳ giữa căn phòng vương vãi những mãnh thuỷ tinh đã vỡ nát hệt như tình yêu anh đã dành cho cậu.

Cậu nhìn vào tấm gương phía trước, cố cười nhưng ngay cả môi cũng đã phản chủ…

‘’ Một mình anh là không đủ đối với em phải không Hoony? ‘’

Câu nói của anh vào đêm đó vang lên trong đầu kéo theo những trận bão lòng xâu xé cả tim gan. Cậu liên tục gọi tên anh, người đã hứa sẽ không có ai ngoài cậu, nhưng giờ thì mọi thứ đã nát tan.

Video Star? Mọi người đổ lỗi cho cậu chỉ vì cái chương trình chết tiệt đó sao?

Cậu lặng lẽ cầm lấy điện thoại mà xem lại những hình ảnh của ngày hôm đó, xem cách cậu ôm lấy người khác, nhìn lại đôi mắt ân cần của mình dành cho người không phải là anh, tim cậu bỗng nhói lên.

‘’ Sunghoon à, đã có ngày nào, em đặt mình vào vị trí của anh, yêu em mà không dám thể hiện ra mặt, ghen tuông mà chẳng thể nói thành lời.’’

Jiwon ơi, em...

Bất chợt, cậu nhận ra mình đã sai khi tin rằng mọi thứ quá đơn giản, nhận ra mình được đặc ân tuỳ tiện với mọi người mà không hề hiểu được cảm giác của người mà cậu yêu thương. Anh đã chịu đựng tính cách ấy suốt hơn 20 năm nay, và đến ngày hôm ấy, mức giới hạn đã hoàn toàn bị xé nát.
Cậu ôm lấy ngực mình, gào lên những lời xin lỗi muộn màng mà nước mắt không thể ngừng rơi.

-Sunghoon à, bay đến Hawaii đi, hay bỏ cuộc cho đời tên điên được thanh thản?_Jaejin đặt tay lên vai cậu.

-Không , anh ấy nhất định chỉ là của tôi. Tuyệt đối không một ai có thể cướp đi Eun Jiwon của Kang Sunghoon này.

Cậu lau đi những giọt nước mắt, nhìn xoáy vào mắt Jaejin chốc lát rồi sau đó lấy ví chạy vội đi, không thèm đem theo cả quần áo.
Jaejin liền vớ tay gọi theo:

-Ê, trả tiền bồi thường cho khách sạn rồi đi đâu thì đi chứ!

Nhưng cậu vẫn một mạch bỏ chạy mà không hề quay đầu nhìn lại cái nơi tan hoang ấy dẫu chỉ một lần. Mặc kệ một gã đang gào thét tên cậu một cách bất lực rồi đành ngậm ngùi rút chiếc thẻ ở ví ra trong tiếc nuối chậc lưỡi:

-Mẹ nó, Eun Jiwon, khôn hồn thì về đây mà bồi thường gấp 10 lần số tiền tôi đã phải bỏ ra vì vợ chồng nhà anh.
.
.
.
Sau một chặng đường bay dài, cuối cùng, Sunghoon cũng đến được Honolulu, nơi có Jiwon đang chờ cậu giải cứu khỏi một cạm bẫy xinh đẹp. Cậu vội bắt taxi đến nhà Jiwon.

Ngồi trên taxi mà cậu lo sốt vó vì số Suwon và cả Jaeduk không ai nhấc máy, sẽ thế nào đây nếu khi đến nơi cậu thấy cả anh và cô ta đang ôm ấp hay trao nhau chiếc hôn nồng nàn, cậu nên bỏ chạy hay lao đến và đánh anh một trận tơi tả rồi có chết cũng nhất quyết hốt xác anh về.

Liệu anh có tha thứ cho cậu không, mà cũng có thể anh sẽ bảo tình yêu của chúng ta đã kết thúc.
Tay cậu bắt đầu run lên vì sợ hãi.

‘’ Không đâu, anh Jiwon nhất quyết không thể bỏ rơi mình đâu’’.
.
.
Cậu đứng trước nhà Jiwon rồi vội chạy thẳng vào vì cửa chính đang mở toang:

-Anh Jiwon. Em đến rồi đây!

Nhưng chỉ có một mình Jaeduk chạy ra đón cậu với bộ dạng hớt hải.

-Sunghoon ơi, nguy... nguy to rồi! Lễ.... Lễ đường!

-Cái gì cơ?

-Anh Jiwon, cô ta đi đến nhà thờ làm lễ trong bí mật rồi. Suwon vừa chạy theo.

Cậu nghe như có tiếng sét đánh bên tai, cả cơ thể mất hoàn toàn sức lực và đổ về phía trước nên Jaeduk chạy đến vội đỡ lấy đôi vai gầy. Cậu ôm lấy ngực mình, nước mắt chảy dài xuống cổ, cơn đau khủng khiếp đang kéo đến, thứ mà cách đây 8 năm, cậu đã phải nếm trải một lần.

-Sunghoon ơi, em bình tĩnh đi!

-Jiwon, anh ấy, một lần nữa... Ngày ấy, cái ngày khủng khiếp ấy. .. lại một lần nữa.

Giọng cậu đứt quãng, trái tim như vỡ vụn thành ngàn mảnh khi kí ức về những tháng ngày cũ, lúc cậu ôm lấy nỗi đau nhìn những bức hình cưới của anh với người vợ đầu tiên. Và giờ, mọi thứ đã lặp lại, anh lại đến lễ đường, anh đã yêu người khác, chỉ sau chưa đến 1 tuần xa nhau.

-Jaeduk ơi, chắc em... Em không thể sống nổi nữa rồi.

-Em định ngồi đây khóc đến khi nào, người yêu của em sắp có người khác. Em cam chịu sao?

-Không, có chết em cũng phải gặp anh ta, con người bội bạc ấy. Eun Jiwon, anh mà dám kết hôn lần nữa, em thề em sẽ mai táng anh ngay lập tức!_
Sau câu nói trong làn nước mắt , cậu chạy vụt đi.

-Khoan, đợi anh gọi cho Suwon hỏi xem Jiwon đang ở đâu.

-Không cần, ở cái nơi Honolulu đáng ghét này thì chắc chắn là chỗ đó rồi.

Leo lên taxi, cả hai hướng đến vùng đất của Chúa trời, nơi có giáo đường Cathedral of Ourr Lady of Peace, nơi mà ngày còn trẻ anh bảo rằng nhất định sẽ làm lễ ở đây và cũng là nơi anh luôn thì thầm bên tai cậu rằng đợi một ngày nào đó, khi cả hai không còn là người của công chúng, anh sẽ đường hoàng nắm lấy bàn tay cậu, tiến vào đó giữa tiếng chúc tụng của mọi người. Nhưng đời có ai ngờ, ngày hôm nay cậu phải đến đó với âm mưu cướp lại chú rễ, là anh.

‘’ Jiwon à, mong rằng mọi việc chỉ là em đang hiểu lầm, nếu không, nơi đó sẽ là nơi cầu kinh sám hối cho linh hồn của anh’’.
.
.
.
Vừa đến nơi, cậu nháo nhào chạy vội vào trong thì thấy anh, Jiwon của cậu đang mặc bộ vest trắng trang trọng, trên tay còn cầm một bó hoa. Cậu vội lao đến bên anh:

-Jiwon, anh làm gì ở đây, tại sao anh lại mặc lễ phục?

-Sunghoon à, anh... anh xin lỗi vì không mời em.

Cậu vờ như không nghe, nắm tay anh kéo đi.
-Đi về, về rồi biết tay em!

Nhưng anh gạt tay cậu ra, đôi mắt buồn bã như nhìn xoáy vào tâm can đang chực chờ bị xé nát của cậu.
-Sunghoon à, anh phải.... anh phải kết hôn rồi!

Nước mắt trào ra, cậu vội lay mạnh lấy vai anh :
-Anh, anh đùa em phải không? Anh còn giận việc em tán tỉnh người khác, em biết mà, đừng, đừng doạ em, em xin lỗi anh, anh ơi....

Nước mắt cậu mãi tuôn và khóc nấc lên ôm lấy anh, nhưng anh chỉ đẩy nhẹ cậu ra khỏi người mình.

-Hoony à, từ giờ, sẽ không còn một ai trói buộc em nữa. Anh xin lỗi vì anh đã cố kiềm hãm em. Hãy hạnh phúc, nhé em! _Anh khẽ vuốt lên mái tóc của cậu, còn cậu không thể chịu nổi mà bất chấp lao đến ôm lấy anh nghẹn ngào.

-Jiwon, em yêu anh mà, em hạnh phúc chỉ khi em bên anh. Em biết lỗi rồi, em không như thế nữa. Cả đời này em chỉ yêu mỗi mình anh. Về với em, em sẽ chết mất nếu thiếu anh, Jiwon ơi...

-Người anh chọn, là người luôn hiểu cho anh, người luôn sợ mất anh và chẳng bao giờ muốn anh bị tổn thương. Hoony à, những ngày tháng anh là người yêu của em, đã qua thật rồi...

Anh khẽ đặt tay lên vai cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ mà khoé môi anh run lên. Dùng tay mình lau đi những giọt nước mắt trên mi cậu, anh cắn lấy môi mình rồi nói trong khó nhằn.

-Đã quá trễ rồi, em về đi!

-Không, Jiwon, em van anh, đừng đi.

Cậu nắm lấy vạt áo dù anh đã quay gót, nhưng cậu lại không đủ sức níu giữ những bước đi kiên định của anh nên bị ngã xuống nền, thế mà gương mặt anh vẫn lạnh như băng và tiếp tục tiến vào bên trong, để mặc cậu một mình cố gắng đứng lên sau cú vấp ngã.

Cậu vừa chạy theo vừa cố gào tên anh, nhưng người cậu yêu thương vẫn không hề dừng lại.

-Jiwon, Jiwon ơi, tại sao anh nỡ....

Cậu quỳ xuống, ôm lấy mặt mình khóc nức nở khi con tim như nát vụn giữa những khoảnh khắc hạnh phúc của ngày xưa đang lởn vởn trong đầu.
Cậu đâu ngờ người cậu yêu lại tổn thương sau những ngày cố chịu tính cách nhỏ nhen, đâu ngờ một ngày sức chịu đựng của anh đã đạt giới hạn mà quyết tậm giật đứt sợi dây ràng buột.
Cậu thua rồi, Jiwon đã thật sự đã muốn ra đi.

Buông thỏng cơ thể, cậu ngã dài trên nền giá lạnh, nước mắt vẫn tuôn ra không ngớt khi tay tự cào vào ngực áo của mình.

-Jiwon, Eun Jiwon. _Cậu cố gọi tên anh, nhưng tiếng nấc và những tổn thương đã chặn ngay cổ họng.

-Sunghoon, cậu bình tĩnh đi!
Jaeduk, Suwon và cả Jaejin chạy đến đỡ cậu dậy.

-Anh Jiwon, anh ấy đã....

-Bọn anh biết rồi.

Jaeduk ôm chầm lấy cậu mà nước mắt phải chảy theo khi thấy Sunghoon đang trở nên kích động đến mức không kiểm soát. Cả Jaejin và Suwon cũng đau lòng đến mức phải nắm lấy đôi vai đang run rẩy kia.

-Tớ... Tớ không còn muốn sống nữa, tớ không còn...

Cậu cố chạy đi để lao người ra dòng xe ngoài đó khiến mọi người hoảng hốt giữ chặt lấy cậu.

-Tránh ra! Bỏ tôi ra ngay.

-Mẹ kiếp, cậu điên rồi sao Sunghoon!

-Mặc kệ tôi!

-Đừng, thằng ngốc này, Jiwon sẽ giết chúng tôi mất thôi.

Không màn tới những câu ngăn cản, cậu vẫn cố vươn thân người ra khỏi vòng tay của mọi người thì một giọng nói vang lên:

-Kang Sunghoon, em còn định trẻ con, làm khổ người khác đến bao giờ mới vừa lòng em?

Cậu xoay người lại, là Jiwon đang đứng đó vơi gương mặt còn toát ra nét giận dữ sau khi thấy hành động cậu vừa cố làm.

-Jiwon, anh Jiwon ơi.

Cậu lao đến ôm lấy anh, bất kể cả việc cô gái kia đang đứng ngay bên cạnh mà nức nở:
-Jiwon ơi, làm ơn, em thề với anh, chỉ có em mới đem lại được hạnh phúc cho anh, chỉ có em mới được quyền có anh, Eun Jiwon sinh ra là để dành cho em. Anh tuyệt đối không được kết hôn.

-Hoony à, hôm nay anh có kế hoạch làm lễ cưới rồi. Em không thể...

-Mẹ nó, em sẽ phá banh nơi này rồi bắt cóc anh đi. Em sẽ đánh gục anh tại đây... Em sẽ..._Cậu lại nấc lên trong lòng ngực anh.

-Hoony à, em sẽ phá tan hôn lễ của chính bản thân em sao?

-Hả?

Cậu ngẩng mặt lên, chưa kịp hiểu ra cớ sự gì thì một màn pháo giấy đã nổ ra đùng đùng bên cạnh.

Jaeduk kéo Sunghoon ra khỏi người Jiwon rồi ôm lấy cậu khi cậu còn chưa hết bàng hoàng.

-Sunghoon à, chúc mừng em! Phải thật hạnh phúc nha!

Suwon cũng lao đến ôm lấy vai cậu:
-Nè, được ở tù đến hết đời rồi, hạnh phúc chưa?

Jaejin thì lại chìa tay ra trước mặt Jiwon rồi bảo:
-Nè Jiwon, mừng anh kết hôn, giờ thì trả tiền đây, tiền máy bay, tiền khách sạn, tiền ăn, tiền tìm kiếm lẫn tiền bám đuôi Sunghoon, tiền tôi phải nghe ‘’nhà kinh doanh lạnh lùng’’ mắng chửi té tác vì giúp anh mà phải trốn cả quản lí, và cả tiền tôi phải đền bù khi vợ anh làm banh cả cái phòng khách sạn. Tất cả nhân lên 10, tên nhà giàu!

-Cái gì? Tôi còn chưa xử câu nói ‘’ Số 1 không thương em nữa thì hãy để số 2 lo lắng cho em’’ của cậu đó. Mẹ nó, may cho cậu là tôi chỉ nghe gián tiếp trên điện thoại, chứ cậu nói vậy trước mặt tôi là tôi đập cho một trận rồi.

-Biết tôi tốn tiền điện thoại khi cứ phải giữ máy suốt cho anh nghe giọng Sunghoon không, đã vậy lúc đó anh còn gọi lại chửi tôi như tát nước vào mặt, báo hại tôi mất dấu Sunghoon nên phải tìm thêm lần nữa. Không biết, trả tiền đây!

-Về nhà rồi tính tiếp, ngày cưới của tôi sao cậu cứ mở miệng lại đòi nợ hoài vậy hả?

Sunghoon quay lại nhìn Jiwon, anh cũng nhìn sang cậu. Trên gương mặt anh không còn là vẻ mặt cau có hay lạnh lùng như ban nãy, mà thay bằng một gương mặt với nụ cười thật hiền.

-Anh....

-Hoony à, lại đây, cục cưng của anh. Lần này em chịu thiệt thòi nhiều rồi!

-Jiwon, Jiwon à...

Cậu ôm chầm lấy anh, nước mắt cứ tuôn ra nghẹn ngào.

-Anh xin lỗi, em sợ lắm đúng không? Thấy em khóc mà tim anh đau lắm, Hoony à!
Anh cũng ôm lấy cậu, nước mắt có tí ứ ra nơi khoé mi, còn cậu thì mãi thút thít không thôi. Sau đó, anh nâng cằm cậu lên rồi trao cho cậu một chiếc hôn.

-Em có giận anh khi anh gạt em không?

-Em... Em đã nghĩ em nên chết đi, Jiwon, em...
Cậu lại khóc to hơn, nước mắt anh chảy ra vì tiếng cậu nức nở. Anh ôm chặt lấy cậu mà xin lỗi không ngừng :

-Hoony à, tha lỗi cho anh. Vì anh đã quá ghen tuông, anh muốn biết em có còn yêu anh như em đã hứa, anh muốn đột ngột chiếm lấy em làm của riêng vì anh sợ thời gian trôi khiến em quên lời hẹn thề, nên sau khi đến đây anh đã gọi điện thoại cho cả nhóm lên kế hoạch. Anh thật... không ngờ lại tổn thương em đến mức này.

-Đừng kết hôn với ai khác ngoài em. Thà anh giết em còn hơn, Jiwon ơi...

-Anh biết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net