Hờn Ghen 2_Chuyện VIDEO STAR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh biết mà, anh mãi chỉ có em thôi.

Anh hôn lên mi mắt rơm rớm đầy nước của cậu rồi chỉ dừng lại ở đôi môi vẫn còn run lên, nhẹ gạt đi những nỗi hờn ghen, tủi khổ mà cả hai đã từng phải chịu đựng.

-Hoony, đồng ý làm vợ anh nha!

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, vừa định gật đầu, nhưng vội nhớ lại một chuyện nên cậu liền đẩy anh ra.

-Còn cô gái, cô gái này..

Cậu vừa nói vừa chỉ tay về phía cô gái kia. Cô ấy chỉ bật cười và nói:
-Sunghoon à, anh quên em hả? Em là em họ của Jiwon, lúc anh với Jiwon học ở đây, em hay ghé chơi mà...

-Thì ra là...

Lúc này cậu mới chực nhớ lại những ngày tháng cũ. Quả thật Jiwon có một người em họ định cư nơi đây. Thế mà cậu quên béng. Quay lại hiện tại, mọi người đang nhìn cậu mỉm cười khiến cậu đỏ tía tai nên đành đấm mạnh vào ngực Jiwon để đổ lỗi:

-Hừmmm, tại anh cả đó.

Nhưng sau đó lại ôm lấy anh chặt thêm. Anh mỉm cười, vuốt lên mái tóc cậu:
-Em chưa trả lời anh, em có đồng ý kết hôn với anh không, Hoony?

-Mẹ nó, còn hỏi nữa, tất nhiên là...

-Là gì, bông hoa đanh đá của anh?_Anh nhìn sâu vào mắt cậu.

-Tất nhiên là.. Em đồng ý, Jiwon à, em yêu anh.

Cậu nhảy chồm đến rồi hôn mạnh lên đôi môi khiến anh mất đà bật ngữa ra sau, đầu va vào nền gạch đau điếng. Anh ôm lấy đầu mình nhăn nhó còn cậu thì vẫn nằm cười khúc khích trên ngực anh.

-Thật là...cái kiểu trả lời gì mà bạo lực vậy hả?

-Anh biết vợ anh mà!

Cậu lại choàng tay ra sau gáy anh.

-Nè, đợi đêm rồi hãy... Sao nằm dài ra nền không biết xấu hổ thế kia?

Suwon đang đứng cười rõ to trêu chọc cả hai thì bất ngờ giọng Sunghoon vang lên:

-Suwon à, cậu tới số rồi, giờ tớ tính sổ cả ba người còn lại đây.
.
.
.
Sau đó cậu đứng dậy và hùng hổ xông khiến ba kẻ kia bỏ chạy toáng loạn.

-Anh Jiwon, cứu em!

-Mẹ nó, vợ anh đang nắm đầu tôi nè!

-Jiwon chết bầm, hộ giá! Á, tha cho tớ, Sunghoon! Thề là lúc đầu tớ không biết gì cả!

Cả ba vừa chạy vừa kêu la toáng loạn. Jiwon ở phía sau, nhăn nhó ngồi dậy và xoa xoa cái đầu còn hơi choáng rồi nhìn về phía ấy. Nơi có tình yêu của anh đang mỉm cười hạnh phúc khi đang xử đẹp ba mạng người. Tiếng cười rộn ràng của họ, luôn mang đến cho anh cảm giác bình yên, những người mà anh đã phải chia tay quá lâu để rồi được cùng bên nhau một lần nữa. Những tình cảm quý giá này chắc chắn anh trọn đời sẽ khắc sâu.

Anh vớ tay tìm bó hoa cưới của mình. Nhưng sau đó lại phát hiện nó đã nát vụn sau khi Hoony của anh nhào đến ôm anh thật chặt. Anh thở dài nhìn từng cánh hoa hồng trắng anh cất công tìm mua đang bay lả tả vì cơn gió mạnh chợt thổi qua.

Thay vì cau có, anh lại bất chợt mỉm cười khi nghĩ về người anh yêu, người ấy luôn trẻ con và thiếu suy nghĩ, luôn làm việc theo cảm tính, bởi thế nên anh phải mãi chạy theo sau để bảo bọc cậu khỏi những nguy hiểm của cuộc đời. Vậy mà anh lại chưa hề có cảm giác mệt mỏi vì anh biết cậu yêu anh đến nhừơng nào. Giờ anh chỉ mong tháng ngày của nước mắt xin hãy tạm gát lại, để anh được ôm và trân trọng lấy cậu mỗi ngày.

Anh đứng lên, vuốt lại mái tóc gọn gàng, vẫy tay gọi tên cậu. Cậu dừng trò chơi đuổi bắt với ba người còn lại, chợt quay lại nhìn anh và nở nụ cười thật tươi. Ánh nắng soi rọi khiến nước da cậu ửng hồng, từng làn gió nhẹ thổi qua làm từng sợi tóc màu quả đào mới chín bay nhẹ dần mất nếp. Cậu vội ôm lấy đầu mình và chạy nhanh về phía anh vì sợ tóc mình mất đẹp.

Anh lại mỉm cười, Hoony của anh có lẽ sau này sẽ chẳng thể thay đổi được bao nhiêu, nhất là cái tính trau chuốt bản thân nhất định sẽ được cậu giữ mãi.

Và bó hoa cưới kia có lẽ không cần, vì bông hoa Hoony trong mắt anh đẹp vạn lần hoa cưới. Anh cau mày khi cậu chạy gần lại, khẽ cốc đầu cậu vì mãi nghịch mà quên mất anh đang chờ. Cậu lại lém lỉnh vờ bảo anh làm cậu đau, để anh phải ôm lấy cậu và hôn lên vết đau vô hình nào đó. Cậu cũng ôm lấy anh ngại ngùng khi anh thỏ thẻ vào tai:

-Vợ yêu. Đến giờ rồi!

-Nhưng em không có trang phục trang trọng. Hoony đang xấu.

-Anh chuẩn bị sẵn đồ rồi. Hoony à.

Anh lại hôn lên má cậu rồi tiếp lời:
-Anh xin lỗi vì ngày hôm nay ta chỉ làm lễ dưới sự chứng kiến của Đức Chúa, của giám mục và của ba thành viên. Nhưng sau này, khi em và anh trở về với cuộc sống bình thường, anh sẽ tổ chức một tiệc cưới đình đám, em đừng buồn nha.

-Jiwon à, chỉ cần ở bên anh, em không màng gì đâu.

Cậu nắm chặt lấy tay anh. Một cử chỉ quen thuộc nhưng hôm nay lại có thể khiến cả hai ngần ngại, cậu dụi dụi đầu vào vai anh, còn anh thì phải ngước lên trời vì sợ cậu bắt được khoảnh khắc mặt anh đang đỏ ửng.
Họ cứ ngại ngùng mà đứng yên đó khiến Suwon, Jaeduk và Jaejin phải tiến đến đẩy cả hai vào thánh đường.

-Từ từ nào! _Jiwon gân cổ lên.

-Mẹ nó, vào đại đi, đã nghiện còn mắc chứng ngại.

-Kệ bọn tôi!

Họ vừa đi vừa cằn nhằn 3 giây, rồi cùng nhau tiến vào trong tiếng vỗ tay chúc tụng của ba người bạn thân thiết. Anh nắm chặt đôi tay đang run rẩy mà tim đập mạnh liên hồi.

-Hoony à, chỉ còn một chút nữa thôi. Em có hối hận không?

-Không đâu. Em sẽ trở thành một tình yêu đúng như anh khao khát.. Em không kí giấy ly dị cho dù sau này anh có năn nỉ em đâu.

-Em thật là... đâm chọt anh mãi thôi.

-Em yêu anh, Eun Jiwon.

-Anh cũng yêu em, Hoony, tình yêu cả đời của anh.

SadSky.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net