Hờn Ghen 2_Chuyện VIDEO STAR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Oneshot Jionhoon]: HỜN GHEN 2_CHUYỆN VIDEO STAR.
Author : SadSky
Beta: Gs1.
#jionhoon #hawaiicouple
😡+🌸=💛
👉 Sau oneshot hường phấn Hờn ghen_ Chuyện fanfic, thì hôm nay, SadSky lại viết thêm một oneshot nữa để tiếp nối chủ đề Hờn ghen của đôi chim câu. Fic này được SadSky bắt tay vào viết sau ngày anh Bông nhà ta thả thính bất tận trên show Video Star khiến cả hội Vàng Vàng và Jionhoon shipper phải ôm tim chôn niềm đau. Vậy còn Jion, bạn có nghĩ Jion đáng thương của chúng ta sẽ để yên mọi chuyện và Bông đanh đá có chịu nói lời xin lỗi quá dễ dàng? Hãy bay bổng với fic, trải nghiệm những gì sắp diễn ra...
.
.
.
-Thôi dẹp luôn đi! _Sau tiếng thét, Jiwon lập tức gập màn hình laptop và bước nhanh vào phòng ngủ mà không nói thêm điều gì, để lại Sunghoon vẫn còn ngồi trên sofa với vẻ mặt còn ngạc nhiên khó hiểu.

-Này, anh bị làm sao vậy hả? Eun Choding lại xuất hiện rồi à?

Sunghoon vừa càm ràm vừa chạy theo Jiwon vào phòng, cậu cố níu cái vạt áo màu đen đó lại nhưng anh không bận tâm. Anh cứ lặng im rồi ngã xuống giường, xoay lưng về phía cậu.

-Anh cứ trẻ con như vậy thì em cứ mặc xác anh luôn đó, anh đừng nghĩ anh nằm trên em thì anh được quyền muốn giận thì giận, muốn hờn thì hờn một cách vô duyên như vậy nha.

Cậu vừa nói vừa đấm vào lưng Jiwon, thường thì mỗi lần cậu bảo mình không thèm quan tâm anh nữa thì anh sẽ vội vã ôm chầm cậu ngay. Nhưng lần này lại khác, anh chẳng những không nói câu nào mà còn xoay người lại nắm lấy bàn tay trắng trẻo  rồi gạt phắt nó ra, sau đó nhắm mắt lại để giả vờ mình đang ngủ, nhưng tiếng thở của anh ngày càng nặng nề, anh ngồi dậy đốt lên điếu thuốc trước mặt Sunghoon rồi mệt mỏi phà ra những làn khói uỷ mị, chân mày cau lại và đôi mắt toát ra nét giận dữ lẫn u sầu.

-Anh hứa với em, anh hứa với Vàng Vàng là bỏ thuốc rồi mà. Anh coi tụi em ra cái gì vậy Eun Jiwon?

Cậu giật lấy điếu thuốc trên môi anh và dập tắt nó rồi ném ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn cậu,  lặng lẽ thở dài một tiếng rồi mồi lửa cho điếu thuốc khác khiến cậu giận tím mặt, mắng nhiếc anh một tràn dài rồi quyết định dùng biện pháp mạnh để anh phải tự dẹp bỏ cái gói thuốc lá ấy. Cậu sẽ đe doạ anh, dĩ nhiên là không phải đe doạ theo kiểu giang hồ mà là sẽ tìm cách khiến anh phải tự động van nài cậu tha lỗi.

-Anh hút được, thì em cũng vậy. Em sẽ hút thuốc trở lại cho anh xem!

Sau khi dứt lời, cậu chụp lấy một điếu thuốc . Cậu tin chắc Jiwon sẽ lập tức năn nỉ mình vì anh sợ nhất nhìn thấy cảnh này, dù ngày trước anh chính là người đã dụ dỗ cậu phải nghiện cái hương vị cay nồng ấy, nhưng sau đó, anh một mực bắt cậu bỏ thuốc vì anh bảo bông hoa của anh không được phép nghiện bất cứ thứ gì ngoài anh.
Cậu ngậm lấy điếu thuốc bằng đôi môi xinh đẹp, khẽ ấn chiếc bật lửa, khi mắt liếc về phía anh. Dĩ nhiên đúng như cậu đoán, đôi mắt anh đang nhìn xoáy vào hành động của cậu, nhưng không phải là anh lao đến năn nỉ cậu như trước, mà anh chỉ ngồi yên trên ghế rồi cất lời với chất giọng lạnh như băng:

-Bỏ điếu thuốc xuống hay anh bước ra khỏi căn nhà này ngay lập tức?

Sau câu nói đó, anh đứng lên, bước vụt qua thật nhanh. Cậu vội vã vứt điếu thuốc và chạy theo.
Lần này Jiwon thật sự đã giận lắm rồi đây!
Cậu hiểu một khi anh đã giận thì mấy chiêu trò trẻ con của mình sẽ phản tác dụng nên liền nắm lấy tay anh kéo vào:

-Jiwon à, em bỏ nó đi rồi! Anh đừng giận em nữa.

Anh rụt tay ra khỏi những ngón tay mềm mại đang níu kéo, bóp lấy khuôn miệng để cậu ngước lên rồi nhìn sâu vào đôi mắt to tròn ấy, cậu cảm nhận được nhiều đường phiền muộn đang chạy dọc chạy ngang trong lòng anh.

-Hoony à, em đẹp thật đó!

Anh bất ngờ ngợi khen sau khi đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn, nhưng giọng nói của anh lại trầm đến mức khiến cậu không thể nghe rõ tiếng.

-Jiwon à, anh sao vậy? Hoony đã làm sai điều gì sao? Nói cho em nghe đi, anh đừng tỏ thái độ lạnh nhạt kì lạ như vậy với em mà._Cậu ôm lấy eo anh, nhưng đôi tay anh vẫn buông thỏng.

-Có phải một mình anh là không đủ đối với em không Hoony?

Câu hỏi của anh như một lưỡi dao cứa ngang vào trái tim nhỏ bé của Sunghoon. Cậu vội ngước lên nhìn anh khi tay cấu chặt vào ngực áo:

-Anh Jiwon, tại sao anh hỏi em như thế, anh biết em chỉ biết duy nhất mình anh mà thôi. Là ai đã nói gì với anh?

-Em có lên Instagram hôm nay không, có nhìn Twitter hay những trang mạng xã hội khác vào hôm nay chưa?

-Chưa, em bận...

-Em bận đứng trước gương để trau chuốt bản thân, bận liếm môi hay bận thổi tóc mái, bận dõi theo sở thích của chị bạn thân thiết của em phải không?_Anh khẽ nhếch môi với nụ cười một bên miệng.

-Jiwon, anh nói gì kì vậy? Em không dõi theo ai cả.

Jiwon không trả lời thêm, chỉ nắm lấy tay Sunghoon kéo vào phòng ngủ, ra hiệu cho Sunghoon ngồi xuống giường, sau đó, anh tìm kiếm thứ gì đó ở điện thoại và đưa về hướng cậu:

-Em nhìn đi, đẹp mặt vợ anh chưa?

Sunghoon nhìn vào, trước mặt cậu là màn hình điện thoại được lấp đầy hoàn toàn bởi clip được cắt ra từ show Video Star hôm nọ, kèm theo những dòng hashtag khiến cậu phải giật mình, trong đó nổi bật nhất là video cậu và chị bạn thân đang ôm nhau vì cả hai phải diễn cảnh tình tứ như concept của mấy bộ phim Hàn Quốc.

-Jiwon à, cái này em diễn mà, em chỉ ôm vai chị ấy thôi. Anh cũng từng hôn cô gái kia trong reply 1997 đó. Mà em có trách hờn gì đâu, vì em hiểu đó chỉ là công việc mà thôi.

Câu nói của cậu khiến anh có chút cứng miệng, nhưng không để cậu phản công mạnh, anh véo lấy gò má bánh bao của cậu:

-Em giỏi trả treo nhỉ, em hiểu người ta đến mức biết người ta khóc vì ai, biết mọi thứ khiến cái show đó lồng nhạc Couple cho cả hai luôn mà. Tại sao ngày anh với em đi Radio Star họ không lồng nhạc What U Are vô chứ hả?

-Tại hôm đó em và anh đi theo nhóm nên em có được nói chuyện nhiều với anh đâu mà anh bắt họ lồng nhạc, anh yên tâm, em mà đi với anh, thì em yêu cầu họ lồng nhạc thánh ca What U Are như lời anh nói cho anh khỏi ghen tị. Anh phải đàn ông không vậy hả?

-Ừ đó, anh ghen tị thì sao. Còn em giải thích việc em liếm môi, liếm lợi trên sóng truyền hình là gì?

Đến lúc này thì cậu không thể kiềm chế mà quát vào mặt anh, bởi lẽ hơn ai hết, anh là người hiểu thói quen ấy đã ăn sâu vô máu cậu nhưng anh vẫn cố gắng bắt bẻ.

-Anh kì quá nha, bộ em đang sống trong tù hay sao mà anh quản lý em đến mức đó. Em ghét cảnh bị anh nói này nọ lắm rồi!

Cậu đứng dậy, gân cổ lên cãi và xô anh ra xa. Anh lại mỉm cười, nhưng nụ cười có phần cay đắng:

-Em chán ghét anh sao?

Đáng lẽ ra khi nghe câu hỏi với giọng nói buồn bã ấy, cậu nên xuống giọng dịu nhẹ, nhưng với bản tính háu thắng và kém tinh tế vì được anh cưng chiều, cậu tuôn ra hàng loạt câu nói giận dỗi vào mặt anh mà không màng đến mọi thứ. Bất ngờ, anh đứng lên và lấy ví, rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà trước sự kinh ngạc của cậu. Nhưng cậu vẫn cố thể hiện bản lĩnh mà hét to:

-Anh đi đâu thì đi luôn đi, sau này đừng có năn nỉ tôi, tôi không có tha lỗi cho anh đâu!

Đáp lại giọng hét của cậu chỉ là tiếng đóng sầm cánh cửa, bóng lưng của anh cũng biến mất theo.

-Jiwon chết tiệt, đừng về nữa. Mai anh có về thì tôi cũng không thèm mở miệng nói chuyện với anh.

Sau đó, cậu nằm vật ra giường, miệng cắn chăn vì tức tối. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì Eun Jiwon mà cậu biết chưa bao giờ tỏ vẻ lạnh nhạt đến thế, anh cũng chẳng bao giờ đột ngột bỏ đi mà chẳng nhìn cậu lấy một lần. Cậu cố suy nghĩ mọi lý do rồi tự cho rằng mình luôn đúng và Jiwon nhất định phải hối hận vì hành động này. Anh sẽ quay về để xin lỗi cậu vào sáng mai sau trận say tí bỉ với Suwon, cậu tin rằng mọi chuyện sẽ xảy ra y hệt những gì cậu đang suy đoán.

Chắc như đinh đóng cột, cậu trùm chăn kín đầu,cố chìm sâu vào giấc ngủ và mong đợi đến ngày mai sẽ dần cho anh một trận tơi tả.

.
.
.
Reng~~~~
Tiếng chuông báo thức vang lên liên tục.

-Jiwon à, tắt chuông giùm em đi anh. Anh Jiwon...
Cậu càu nhàu và gọi tên anh liên tục nhưng cái âm thanh đau đầu ấy vẫn vang lên khiến cậu ngồi dậy hét toáng:
-Jiwon, anh điếc sao?

Và khi mở mắt, cậu chợt nhận ra suốt đêm qua cậu đã ngủ một mình giữa căn phòng rông lớn, chẳng một ai trở về cũng chẳng có ai ngồi bên giường hôn lên mi mắt với câu nói ‘’ Em ngủ ngon không, Hoony của anh? ‘’ quen thuộc khiến cậu có đôi chút sững sờ. Cậu vội vồ lấy điện thoại rồi nhấn số Suwon:

-[Gọi tớ có gì không?]

-Lôi đầu anh Jiwon về cho tớ!

-[Tớ đâu có biết anh ấy ở đâu.] _Suwon ngạc nhiên trả lời.

-Mẹ nó, đừng có giấu tớ. Bảo anh ta bây giờ nếu không về thì tớ đi luôn cho anh ta xem.

-[Tớ đang đi nghỉ mát với Jaeduk ở Busan rồi, tớ không liên lạc gì với anh ấy cả. Jiwon bỏ đi rồi sao? Chắc chịu hết nổi tính cách đậu cành này ngó cành khác, dở hơi của cậu chứ gì].

Suwon cười một tràng dài, khiến Sunghoon giận dữ mà quát vào mặt cậu. Tắt máy, Sunghoon vớ lấy chiếc cốc trên bàn và vứt mạnh nó vào tường, tiếng đổ vỡ vang lên, nhiều mảnh thuỷ tinh lớn nhỏ vương vãi trên sàn gỗ.

-Anh đừng vác mặt về nữa, anh đã qua đêm ở đâu chứ Jiwon!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu khẽ mỉm cười.
‘’Jiwon, chắc chắn là anh rồi!’’
Nhưng nhìn vào màn hình, cái tên Suwon lại hiện lên khiến cậu thất vọng mà bắt máy với giọng điệu đầy bất mãn.

-Sunghoon, cậu lên trang báo hôm nay đi rồi biết anh Jiwon đang ở đâu.

-Lên báo à, chắc chết ở nơi xó xỉnh nào đó rồi được Vàng Vàng đem chôn chứ gì, ai thèm quan tâm. Mắc mệt!

Dù miệng nói thế, nhưng tay cậu vội bật laptop và vào trang tin tức, một dòng chữ to in đậm đầy nổi bật hiện lên ngay trang đầu:

‘’Trưởng nhóm SECHSKIES Eun Jiwon được bắt gặp ở sân bay quốc tế. ‘’

-Cái gì cơ, anh ta ra nước ngoài sao? Shiiiii…tối qua anh ta gom luôn passport đi à?

-[Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nội dung phía dưới kìa].

Cậu lướt vội xuống, và gần như muốn đánh rơi cả điện thoại.

-‘’ Hawaii, vẻ mặt buồn bã, bảo rằng biết đâu tìm lại được tình yêu mà anh từng khát khao, fan hoảng hốt’’... Anh điên rồi sao, Jiwon?!?!

Cậu tức giận hất chiếc laptop trên bàn rơi xuống khiến nó vỡ cả mặt kính.

-[Sunghoon, bình tĩnh đi].

-Bình tĩnh con mẹ gì, anh ta... Anh ta bỏ tớ lại đây để về Hawaii kiếm người khác. Tớ....

Vừa nói đến đây, mắt cậu rơm rớm nước, cậu thất vọng về anh rồi…

-[Cậu đã làm gì khiến anh ấy giận như vậy hả? Cậu biết anh ấy chiều chuộng và yêu thương cậu hết mực mà, không lí nào..].

-Tớ không làm gì cả, anh ấy ghen tuông với chị bạn trong show Video Star, anh ấy bảo tớ cố ý thả thính mọi người.

-[Cậu không nghĩ thế sao?].

-Không, anh ta cố lấy lí do để tìm người yêu khác. Đã thế tớ cũng đi cho xem. Anh ta đi Hawaii thì tớ đi Paris, đi vòng quanh Châu Âu, đi xuyên mọi lục địa, Eun Jiwon nhớ đấy!_Cậu lại đấm mạnh xuống mặt bàn.

-[Này, đừng làm mọi chuyện rối lên, cậu nên xem lại mình tại sao lại....]

-Thôi khỏi cần cậu nói, ai chẳng biết Jang Suwon luôn theo phe Jiwon. Cậu bênh anh ta thì không bạn bè gì nữa.

Sau khi tắt máy, cậu lần nữa dùng hết sức đá văng chiếc ghế ra một góc. Bản tính đanh đá dữ dội thật sự nổi lên, cậu cắn chặt môi mình để cố gắng không cho mấy giọt nước mắt vớ vẩn tuôn ra rồi sau đó nhanh chóng gói gém hành lí và di chuyển đến sân bay.

Paris, thành phố tình yêu lãng mạng sẽ tốt đẹp hơn vạn lần Hawaii lộng gió, nắng cháy da cháy thịt của Jiwon. Cậu tự nói rằng sẽ không thua bất cứ ai, và Jiwon sẽ phải khóc vì dám bỏ cậu mà đi.
‘’Anh đừng có mà tìm tôi! Eun Jiwon đáng ghét.‘’
.
.
.
-[Jiwon à, anh đang ở đâu?]

-Cậu biết mà Suwon. Tất nhiên nhà cũ của tôi ở Hawaii. _Jiwon trả lời với chất giọng điềm đạm khiến Suwon có phần cảm thấy kì lạ.

-[Sunghoon bỏ đi 3 ngày rồi, còn anh Jaejin thì biến mất từ 2 hôm trước mà tới cả quản lý còn không biết anh ấy ở đâu] .

-Tôi đã đọc tin tức,thì sao?

-[Anh không quan tâm hả?] _Suwon ngạc nhiên.

-Mặc kệ họ! Em ấy cũng không còn thương tôi như trước. Tôi sẽ để em tự do. Còn Jaejin thì với tính cách bất thường đó nên tôi cũng chẳng lạ lẫm việc cậu ta đột nhiên bốc hơi. Tôi bận, cậu đừng gọi cho tôi vì lí do tầm thường ấy nữa. Cũng đừng nghe lời Sunghoon dụ dỗ để bày trò, tôi đã quá hiểu rồi.

Sau khi nói xong những gì cần nói, Jiwon tắt máy đột ngột mà mặc kệ Suwon không kịp nói thêm lời nào, nhưng đúng là anh ấy đã đoán chính xác vì chính Sunghoon là người ép Suwon phải gọi cho anh để báo tin cậu mất tích. Cậu nghĩ mình sẽ lượn lờ mua sắm ở kinh đô thời trang còn anh sẽ cuống cuồng bay sang giữ chặt người đẹp, nhưng nào ngờ 3 ngày rồi anh vẫn không gọi, không bận tâm đến người mà anh đã từng nói quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.
Cậu tức tối khi nghe Suwon bảo anh chẳng màng về cậu nữa, hết mắng nhiếc, trách móc anh vô tình rồi lại đùng đùng giậm chân giãy nảy dữ dội ở giữa đường mà đánh rơi cả mấy chiếc túi chứa toàn đồ hiệu.

-[Thôi đi Sunghoon, cậu muốn lên mặt báo hả?].

-Đeo khẩu trang rồi, Suwon, Suwon à, anh ấy...

Cậu cứ tủi thân mà than vãn với Suwon, giọng cậu ngày cao rồi bắt đầu nghẹn lại…tức tưởi, báo hại Suwon phải dỗ mãi bên đầu dây bên kia.

-Cậu tìm anh ấy, tìm Jiwon cho tớ.

-[Sao cậu không tự tìm?]

-Mẹ nó, còn gì lòng tự trọng của người đẹp. Tớ phải làm giá, cậu biết chưa. Tớ phải.... Giúp tớ đi mà Suwon.

-[Vậy lúc thả thính người khác sao cậu không làm cao mà giờ lại làm giá với người yêu thương cậu. Cậu quá đáng lắm rồi đó Sunghoon.]

-Không biết, tớ không biết, cậu tìm Jiwon ngay cho tớ. Không thì tớ tự cào mặt cho xấu xí, Jiwon về mà thấy mặt tớ có sẹo thì cậu lo ăn đòn đi.

-Anh ta bỏ đi rồi còn về làm gì nữa.. Cậu....

Vừa nghe tới đây, Sunghoon lại la làng lên với chất giọng như sắp khóc đến nơi, Suwon đành thở dài đồng ý giúp cậu, lặng lẽ cùng Jaeduk bay thẳng đến Hawaii với hi vọng mang được cái con người lạnh lùng kia trở về trước khi cậu đổ tội hết lên đầu 3 người còn lại.

Tuy trong nhóm, Sunghoon chỉ lớn hơn Suwon, nhưng xét về cấp bậc thì có lẽ cậu lại là trùm cuối. Vì quyền hành thì Jiwon nắm trong tay, nhưng Jiwon thì lại có biệt danh mà chẳng ai xa lạ, đó là ‘’đội Bông lên đầu’’.
Bởi thế, chống với Sunghoon thì cũng đồng nghĩa là sẽ phải đối đầu với quốc hội của đế chế hùng mạnh mang tên Eun Jiwon. Hơn nữa, vẻ mặt ngây thơ bé bỏng, giọng nói có phần nũng nịu của cậu khiến cả nhóm không một ai nỡ từ chối mọi yêu cầu.

Còn về phần cậu, sau khi ngừng cuộc điện thoại thì Sunghoon chưa thể bình tĩnh lại mà vẫn thút thít trên con phố đông đúc. Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác lo đến phát sốt vì sợ Jiwon bỏ bê mình, bởi lẽ anh đã thú nhận trước Vàng Vàng rằng anh đến Hawaii để tìm một tình yêu đúng nghĩa. Anh là người cẩn trọng, Eun Choding chỉ là cái biệt danh anh bị gán ghép khi tham gia show, nhưng ngoài đời anh lại điềm đạm và nghĩ suy mọi thứ rất kĩ càng, nên cậu hiểu anh công bố với fan như vậy là mục đích muốn nói cho cậu biết rằng anh thật sự đã không còn tình cảm với cậu như xưa.

Môi cậu bất giác run lên khi cậu tưởng tượng cảnh anh đang ôm ấp một ai đó khi cả hai cùng ngắm hoàng hôn, hay nhẹ nhàng đút cho cô gái ấy những muỗng Americano ngọt ngào như cái thuở anh và cậu còn vui vẻ.

‘’ Jiwon à, không lẽ anh hết thương em rồi? Sao anh không tìm em? ‘’

Cậu đứng lại, ôm lấy mặt mình rồi ngồi thỏm xuống phố mặc kệ những đôi mắt tò mò của người qua đường. Vai cậu run lên,nỗi ghen tuông lẫn giận dỗi cứ thế mà tuôn trào hết ra. Cậu ghét khóc lắm, đặc biệt là trước mặt người khác nên cậu cứ trưng ra bộ mặt cười bất cần đời, nhưng giờ phút này đây, cậu giận và tức Jiwon đến mức yếu đuối bất thường.

‘’Aishhh không được khóc, mày không được khóc đâu Hoony, Jiwon, anh ta sẽ phải hối hận, sớm thôi’’

Bất ngờ, một bàn tay chạm khẽ vào vai cậu khiến cậu giật mình, cậu vội ngước mặt lên mà gọi tên anh:

-Jiwon, anh Jiwon!

Định lao đến ôm anh, nhưng khi nhìn kĩ lại, hình ảnh dần rõ ra sau làn nước mắt, trước mặt cậu không phải là bóng dáng thân thuộc, mà chính là Lee Jaejin, người ngoài hành tinh trong mắt Sunghoon.

-Sunghoon, tại sao cậu lại khóc lóc ở đây như thằng khùng vậy?

-Mặc kệ tôi, anh... sao anh ở đây?

-Tôi đi du lịch.

-Vậy đi vui, chào anh.

Sunghoon vội đứng bật dậy rồi quay đi, vì lúc này tim cậu đang đau nên cũng chẳng không muốn nói chuyện với ai cả. Vả lại, đối với một người không thể bắt cùng tần số với Sunghoon như Jaejin thì có khi anh sẽ làm rối mọi thứ và bỏ đi như chẳng hề biết cậu là ai mà thôi. Nhưng trái với suy nghĩ ấy, Jaejin lại vội đuổi theo để kéo lấy vai áo cậu.

-Sunghoon à, dù gì cũng gặp nhau rồi, tôi chưa book khách sạn nào cả. Cậu giới thiệu khách sạn cậu đang ở cho tôi đi! À, nhớ xếp tôi gần phòng cậu.

-Anh bị điên à? _Sunghoon ngạc nhiên.

-Nhanh lên, hai ngày nay tôi đi mệt lắm rồi. _Jaejin vừa nói vừa phẩy phẩy cây quạt trên tay, cụ thể hơn cây quạt đó là goods của Sechskies lần concert trước.

-Anh kiếm đại khách sạn nào đó đi.

-Không được!

-Tại sao?

-Vì tôi thích ở gần cậu. Thế thôi, đi nào!

Sau câu nói, Jaejin lôi Sunghoon xềnh xệch đi trên phố mặc kệ cậu la oai oái ồn cả một góc đường.

-Bỏ tôi ra, anh chán sống rồi, tôi sẽ mách với anh Jiwon.

-Jiwon? Tôi nhớ anh ta tuyên bố rằng sẽ đi du hí với gái nơi trăng thanh gió mát, sóng vỗ êm đềm trên đầy mặt báo rồi. Còn đoái hoài gì tới cậu? _Jaejin vừa nắm tay cậu vừa kéo đi.

-Còn lâu nha, anh ấy... Anh ấy chỉ có mình tôi thôi.

Bất ngờ, Jaejin quay lại, nhìn sâu vào mắt cậu và hỏi:
-Tại sao biết anh ấy chỉ có mình cậu? Sao cậu tự tin vậy?

-Tôi...

Cậu chợt giật mình, vì đúng như lời Jaejin vừa nói, chẳng có một điều gì chắc chắn có thể khiến cậu tự tin rằng Jiwon không thể bỏ cậu. Hơn nữa là vào hoàn cảnh này...

Khi cậu còn đang đắm mình trọn gói trong mớ hỗn độn, thì Jaejin bất ngờ kéo vai cậu vào sát ngực mình. Anh thỏ thẻ:

-Số 1 không thương em nữa thì đã có số 2 chăm sóc cho em, Sunghoon!

Sunghoon giật cả mình khi nghe câu nói ấy liền sờ trán Jaejin rồi bảo:
-Anh đi nắng quá nên bị lên cơn à?

-Không đâu, tôi thật sự...

‘’ Reng ~’’.
Chuông điện thoại của Jaejin bỗng vang lên, anh luống cuống chạy ra ngoài xa để nghe máy. Nhân cơ hội đó, cậu liền bỏ chạy một mạch mà không dám quay lại phía sau.
.
.
.
Sau cả ngày lang thang mãi trên phố như người mất hồn, cậu mệt mỏi trở về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm thì lại nghe tiếng gõ bên ngoài.

‘’ Jiwon, là anh phải không? ‘’

Cậu vội mở cửa ra thì bất ngờ thấy Jaejin đang đứng trước mặt.
-Sao... Sao anh biết tôi ở đây?

-Tôi theo cậu cả ngày mệt lắm rồi đó. Phòng tôi sát bên, lát rảnh thì qua đó chơi.

-Ai mà thèm!

Cậu đóng rầm cánh cửa.
Điên thật rồi!
Cậu nói cả câu đó cả ngàn lần. Vì trong mắt cậu giờ cả thế giới đang trở nên hỗn loạn. Jiwon bỏ đi, Jaejin bám đuôi còn cậu thì như một kẻ ngốc. Cậu vội vã gọi cho Suwon để ngóng trông tin tức nhưng máy Suwon chưa thể liên lạc vì Suwon vẫn còn tung tăng bay lượn trên không.

Mệt mỏi, cậu nằm bò lên giường thì tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên khiến cậu tức giận mở tung cánh cửa định rủa Jaejin thêm thì đã thấy anh đang bê một khay đầy thức ăn trên đó.

-Ăn đi, cậu chưa ăn gì cả.

-Sao đột nhiên anh lại tốt bụng dữ vậy? Có bỏ thuốc độc tranh ngôi nữ hoàng của tôi không đó!

-Cậu nhiễm tính điên của anh Jiwon rồi.

-Đừng có mà nhắc đến anh ta nữa!

Mạnh miệng thế thôi, nhưng mỗi khi nghe cái tên Jiwon thì có gì đó lại cồn cào trong lòng.

-Kang Sunghoon hết yêu Eun Jiwon thật rồi, Jionhoon vỡ tan, thuyền Hawaii đã đắm, lần này nhiều người lên cơn đau tim mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net