Học trưởng Jung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi hồi tưởng lại về lần đầu gặp nhau, tôi chợt tò mò về ấn tượng đầu tiên của học trưởng Jung về mình. Nhìn sang người đang rất chăm chú là quần áo ở trước mặt, tôi hỏi anh :

"Học trưởng Jung, em nhớ lần đầu gặp anh là ở thư viện trường đúng không nhỉ ?"

"Lần đầu em tiếp xúc với anh đúng là ở thư viện trường, nhưng lần đầu anh nhìn thấy em là ở đài phun nước trường mình cơ." Anh nói xong, dường như cũng đang nhớ về khoảnh khắc đó, tôi thấy trên môi anh hiển hiện một nụ cười mỉm.

Trong đầu tôi hiện ra hàng ngàn dấu hỏi chấm, anh vừa liếc mắt đã thấy được sự bối rối của tôi nên cũng chậm rãi giải thích :

"Em còn nhớ hai năm trước, khi còn là sinh viên năm nhất, mới chân ướt chân ráo bước qua cánh cổng trường đại học được một kì đã gây náo loạn một hồi không ?"

Ha, nhắc tới chuyện đó, kí ức không mấy tươi đẹp của tôi bắt đầu ùa về. Đó là khi vừa thi xong môn cuối cùng của kì thứ nhất, tôi cùng nhóm bạn ở cùng phòng kí túc cầm sách rủ nhau đi ăn, vừa đi đến đài phun nước đã nghe thấy một tiếng hét chói tai đằng sau :

"Lee Yeoreum, cậu đứng lại cho tôi !"

Sau đó chưa đầy 5 giây đã có một bóng người lù lù đứng trước mặt tôi thở phì phò, cơ mặt căng cứng hết lại, đôi mắt đầy tơ máu, túi xách bị bóp chặt trở nên méo mó lạ thường, trông rất giống nữ phản diện trong phim tình cảm truyền hình kinh điển hay chiếu khắp Đại Hàn Dân Quốc này.

"Tôi yêu cầu cậu tránh xa bạn trai tôi ra. Cậu đừng tưởng hai người chung một câu lạc bộ là có thể lợi dụng cơ hội thả thính hoa đã có chủ. Tôi chỉ mong cậu giữ gìn tự trọng, đừng lợi dụng nhan sắc của mình làm chuyện thiếu lương tâm."

Tôi nhớ, lúc ấy tôi chỉ thấy bực mình vì tự dưng bị kéo vào tình tiết cẩu huyết trong mấy drama học đường lũ con nít hay xem, cũng thấy nực cười. Tôi nhếch miệng cười với cô gái ấy, từ từ tiến đến trước mặt cô ấy, trong ánh mắt chờ xem kịch hay của các bạn học xung quanh, cầm cốc Americano của cô bạn thân hất lên người trước mặt.  Thấy đôi mắt cô gái đối diện long sòng sọc, tôi không hề ngại bôi đen thêm hình tượng nữ thần của bản thân :

"Oops, lỡ tay. Quên nói với cậu, tôi là một người vô cùng nhỏ nhen. Khi về nhớ giặt áo ngay nhé, tôi cũng vừa mới nhận ra hôm nay cậu mặc sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất đắt tiền nhỉ. Với tư cách bạn học, tôi chỉ khuyên cậu một câu : Cậu không giữ nổi người yêu, hay nhỡ chẳng may vớ phải tên khốn nạn, cũng không có quyền trách tôi. Trước khi làm những chuyện mất mặt này, hãy nhìn lại mình xem đã sống tử tế chưa nhé." Tôi rất tốt bụng khuyến mại thêm cho cô ấy một cái nháy mắt.

Nhớ lại hết chuyện này, tôi hỏi lại người đang là quần áo kia :

"Có phải anh ở trong đám đông hóng hớt đấy không ?"

"Không, anh chỉ xem được cảnh em hất cà phê lên người ta thôi. Chậc, hình như anh đã cảm thán là cô nhóc đó dám đắc tội với thiên kim tiểu thư của hiệu trưởng trường, quả rất..."

"Rất làm sao ?"

"Rất có vấn đề về độ nhạy bén với xã hội loài người."

"..."

Đúng, người khác thì trầm trồ khen tôi ngầu, riêng anh thấy tôi như bị đứt dây thần kinh quan trọng nào đó ảnh hưởng đến khả năng nhận thức và đánh giá.


---


Nghĩ đến lần đầu gặp nhau, à không chính thức chạm mặt nhau ở thư viện trường, tôi cũng thấy rất thần kì. Đó là một ngày chớm xuân, thời tiết bắt đầu đẹp dần lên sau những ngày đông lạnh lẽo, cả thủ đô Seoul như đắm mình trong ánh nắng ấm áp nhưng cũng vẫn còn sót lại chút dư âm se lạnh của một mùa băng giá. Vào một ngày đẹp như vậy, nữ thần khoa thiên văn, là tôi, lại chui rúc trong thư viện trường học bài. Lúc tôi mang sách đi trả, đi đến giá sách mục thiên văn, bỗng thấy một dáng hình thập thò ở đầu kia của giá sách, đúng như dự đoán, dáng hình đó chậm chạp bước đến trước mặt tôi, giơ ra một mảnh giấy màu hồng, tôi liếc qua một chút, thấy trên đó ghi "Yeoreum, tớ rất thích cậu. Có thể cho tớ xin số được không ? Hoặc không thì add số tớ cũng được" bên dưới ghi một dòng số. Tôi thở dài một hơi, tại sao đến đi học thôi cũng không yên, tâm trạng cũng trở nên không tốt nhưng vẫn cố nở một nụ cười nói thầm với cậu bạn đó là :

"Xin lỗi, không hứng thú."

Nói rồi không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào nữa, cũng không muốn phải quan sát vẻ mặt của cậu sinh viên kia, tôi rảo bước rất nhanh sang khu máy tính, muốn nhanh chóng tìm nốt quyển sách cuối cùng trong danh sách rồi về. Nào ngờ, cậu sinh viên đó lại bám theo tôi, chân cậu ta chắc chắn dài hơn tôi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp làm tôi cuống cuồng, quyết định đi đường vòng qua các giá sách. Lúc đi đến giữa mục văn hóa nghệ thuật và lịch sử, tôi bỗng cảm giác được dường như cậu sinh viên đó đã đứng lại. Chợt, tôi nghe thấy tiếng răng rắc vang lên ở trên đỉnh đầu, trước khi tôi kịp nhìn thấy chuyện đang xảy ra, cổ tay đã bị một lực nắm rất chặt kéo qua một bên, tôi không đề phòng ngã vào lòng một người, ngay giây sau giá sách đổ ập xuống trước mắt. Tôi hốt hoảng một hồi, khi tĩnh tâm lại mới nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng ai kia, vội ngước mặt lên nhìn vị ân nhân cứu mạng. Haha, thật trùng hợp quá, mới là sinh viên ngôi trường này được vài tháng đã được skinship với nam thần nổi danh trong trái tim các nữ sinh rồi. Vị học trưởng Jung Hoseok nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng, còn cười với tôi nữa, nếu là người khác sẽ thấy đây là một nụ cười đẹp đến động lòng người :

"Hậu bối, em có sao không ?"

Người này nói xong mới nhìn xuống dưới thấy cổ tay tôi vẫn bị nắm, liền buông tay ra. Hơi nằm ngoài mong đợi, vị nam thần này vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu như cố tỏ ra quyến rũ :

"Hậu bối, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không ? Em đã từng nghe câu : Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời chưa ?"

"..."

Sao tôi thấy, chức danh học trưởng đại thần, chỉ là vỏ bọc cho tên lưu manh này dễ dàng đi lừa gạt con gái nhà lành nhỉ ? Rất tiếc, anh chọc nhầm người rồi. Tôi vén tóc cười lại với anh :

"Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi kì thực khá dị ứng với nam thần, càng dị ứng hơn với thể loại lưu manh giả danh trí thức."

Nói xong nhanh chóng cất bước lấy ba lô, đi một mạch ra khỏi thư viện. Tối hôm ấy, tôi chợt thấy hối hận mình đã diễn quá sâu, vì tôi ... đã cầm nhầm sách của người nào đó. Thế là, tôi nhắm mắt lấy tay đập đập giường trên :

"Này Hyeyoon, mày có số của học trưởng Jung Hoseok không ?"

Bổ túc kiến thức cấp tốc : Bạn cùng phòng tôi, đồng thời cũng được gọi là cô gái giường trên, Kang Hyeyoon, chính là từ điển bách khoa toàn thư chuyên đi đào bới thông tin cá nhân và đời sống riêng tư của mọi sinh vật giống đực ở trường đại học này.

Danh tiếng của tôi vốn dĩ chính là một nữ thần vạn người mê nhưng từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất cấm dục, nói ngắn gọn, là một hoa khôi băng giá người người chỉ dám ngắm chứ không dám đến gần. Vậy nên, khi lần đầu trong cuộc đời được nghe câu hỏi này từ tôi, cô bạn đó sau khi mất 5s xử lí thông tin đã nước mắt lưng tròng, rưng rưng nhìn tôi :

"Chúng mày ơi, mùa hạ* của chúng ta cuối cùng đã phát xuân rồi !"

*Tên tôi, Yeoreum có nghĩa là mùa hạ.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh từ hai con người còn lại trong phòng, giọng điệu nghe rất giống các bậc phụ huynh trong ngày cưới của con gái. Tôi day day trán giải thích :

"Không phải, tao cầm nhầm sách của anh ấy."

"Hóa ra nữ thần của chúng ta thích đi đường vòng." Tôi nhận lại một ánh nhìn sâu xa.

"Đã bảo là không phải, tao chỉ cần trả lại đồ thôi."

"Được rồi được rồi con gái lần đầu yêu đương không tránh khỏi ngại ngùng, không chọc mày nữa. Số đây, trả đồ xong nhớ hành động nhanh lẹ chút, đừng có vòng vo không người ta lại không hiểu được tình ý của mày."

"..." Rốt cuộc mấy người này có chịu hiểu không vậy hay cố tình không hiểu.

Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho học trưởng Jung nói muốn trả sách, anh nhắn lại là đang ở thư viện. Vài phút sau, tôi đến thư viện, nhìn trước ngó sau một hồi, liếc mắt đến khu tự học gần cửa sổ thấy có dáng người quen mắt vội rảo bước tới. Đến nơi liền bắt gặp cảnh tượng người nào đó được ánh nắng chiếu tới như phát ra vầng hào quang, dáng ngồi thẳng tắp, tóc mái rũ xuống mắt không nhìn thấy rõ biểu cảm, đầu cúi xuống, một tay cầm bút, một tay lật sách, có vẻ rất chăm chú đọc sách. Tôi bỗng thấy hơi lóa mắt, mãi sau mới khôi phục được tinh thần gõ tay xuống mặt bàn :

"Học trưởng Jung, anh đang làm gì thế ?" 

Tôi đứng ngay cạnh mà không phát giác, chỉ có thể là có người đang diễn trò, hoặc là đang tập trung học thật.

"Hôm qua có người nói không thích lưu manh giả danh trí thức, nên đang nỗ lực trở thành trí thức thực thụ."

"..." Hình như, tôi đang bị trêu ?

"Học trưởng Jung, gạ gẫm con gái nhà lành, anh không sợ bị đánh à ?"

"Nhưng người anh gạ gẫm không phải con gái nhà lành mà là hổ dữ trong rừng sâu. Anh không sợ bị cạp, chỉ sợ nó không chịu cạp anh."

"..."

---


Thành kiến của tôi với trai đẹp đến từ bà chị hơn tôi bảy tuổi. Mấy năm trước khi đang du học bên trời Tây, chị có quen một người bạn cùng trường bằng tuổi chị, nói đúng hơn là bị hớp hồn bởi ngoại hình của người ta. Người ấy, theo như lời chị tôi, là người rất chu đáo, quan tâm chăm sóc chị từng li từng tí, cũng rất hiểu chị. Hai người yêu nhau được hai năm rưỡi, cũng đã hứa hẹn tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Nhưng trong thời gian đi trao đổi năm cuối ở Nhật, người đàn ông ấy một chân đứng hai thuyền, vừa yêu đương nồng thắm với chị tôi vừa anh anh em em với một cô gái làm thêm ở quán cafe gần trường. Vấn đề là, cô gái đó không hề biết đến sự tồn tại của chị tôi, hoàn toàn tin tưởng rằng mình chính là mối tình đầu của anh ta. Khi chị tôi biết chuyện cũng là lúc chị đang mang thai con của anh ta, bản thân chị không thích làm lớn chuyện, chị chỉ yêu cầu anh ta đưa ra lựa chọn, cuối cùng giữa trách nhiệm gia đình và tình yêu mới chớm nở, anh ta chọn tình yêu. Mỗi khi nhìn chị tôi và cô cháu gái xinh xắn dễ thương rồi nhớ lại những lúc người đàn ông đó đến quấy rối đòi được đón con gái về, tôi đều không ngừng tự hỏi, con người thanh tao nhã nhặn mà tôi đã từng gặp, liệu có từng tồn tại không, hay tất cả chỉ là một màn kịch. 

Tôi không mù quáng đến mức quy chụp rằng mọi sinh vật giống đực có ngoại hình trên mức trung bình đều là người xấu, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không gạt bỏ được cảm giác thiếu an toàn này. Ba cô bạn cùng phòng của tôi đều biết chuyện của tôi, từ trước đến giờ đều không hé nửa lời với bất kì ai, cho đến khi họ có cơ hội tiếp xúc với học trưởng Jung...

Ngày đầu tiên học trưởng Jung theo đuổi tôi, anh chuẩn bị một bộ sơ yếu lí lịch rất đầy đủ, rất chi tiết đưa cho Hyeyoon nhờ chuyển đến tôi. Và, có người con gái không đánh đã khai :

"Tiền bối, em nói cho anh chuyện này. Yeoreum nhà chúng em có bóng đen tâm lí với trai đẹp, cậu ấy nhìn soái ca nào cũng cảm thấy nghi ngờ về nhân cách người ta. Thế nên, chặng đường sắp tới sẽ khá khó khăn đấy, chúng em sẽ luôn hết mình ủng hộ anh, fighting !"

Hyeyoon nói xong cũng là lúc tôi từ giảng đường đi ra. Nó nói, biểu cảm tôi lúc đó vô cùng đặc sắc, chính là biểu cảm giết người không dao khiến con người ta sởn hết cả da gà. 

Thấy nét mặt của Hyeyoon tái mét, học trưởng Jung nhìn theo thì thấy tôi, sau đó tôi thấy anh bước đến trước mặt tôi, cúi người xuống một góc 45 độ, khuôn mặt thon dài hoàn mĩ của anh chỉ cách mặt tôi đúng vỏn vẹn 10-20cm, ánh mắt anh sáng lấp lánh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, anh mỉm cười nhìn tôi làm hơi thở tôi như ngưng đọng lại :

"Em nói xem, ngoại hình của anh thế nào ?"

Đáy lòng tôi gào thét không được sa lưới, không được mắc lừa. Tôi hắng giọng trả lời, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.

"Không tệ."

"Yeoreum, vì em mà lần đầu trong cuộc đời anh cảm thấy đẹp trai quá cũng là một vấn đề. Em nói xem, anh nên đi phẫu thuật thẩm mĩ hay em nên thay đổi cách nhìn người ?"

"..." Anh đang mỉa mai tôi đúng không ?


---


Học trưởng Jung ngoài những lúc mặt dày trêu chọc tôi thì quả thật như lời đồn, là một người chu đáo ấm áp. Anh không phải người ngày nào cũng bám theo tôi hay lập kế hoạch tỏ tình gì đó, kì thực chúng tôi rất ít khi gặp nhau ở trường, nhưng anh luôn cho tôi một cảm giác rằng anh luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi khi tôi cần giúp đỡ. Chẳng hạn như, qua lời của ba cô gái bát quái phòng tôi, anh biết tôi rất thường xuyên bỏ bữa sáng vì quá bận học hoặc bận đi làm thêm, thế là mỗi buổi sáng tôi bước ra khỏi phòng kí túc đều nhìn thấy một túi hoặc một hộp đồ ăn nóng hôi hổi treo ở tay nắm cửa, hay những khi anh đến quán cafe của chị tôi mỗi dịp cuối tuần đỡ đần bớt các công việc mà hai chị em tôi làm không xuể rồi có một ngày, trên bàn học của tôi trong phòng kí túc bỗng có một chậu hoa thủy tiên trắng vừa ra hoa rất đẹp, tôi hỏi Hyeyoon thì nhận được câu trả lời là :

"Học trưởng Jung nghe nói mày thích hoa thủy tiên nhưng không có thời gian chăm sóc, cũng không thích mua, nên tự mua hạt giống về trồng, hôm nay vừa đúng ngày nở hoa nên gửi cho tao để tặng cho mày."

Sau đó trên cành hoa nhỏ có treo một tấm thiệp nhỏ với nét chữ nhỏ mềm mại : "Yeoreum à, ý nghĩa của hoa thủy tiên, ngoài tình bạn, còn có thể thay lời nói với những người mình yêu thương rằng mình luôn luôn bên họ."

Lúc đó, tôi cảm thấy như có một cánh cửa nào đó trong trái tim đang dần dần mở ra để đón lấy ánh sáng ấm áp của một thứ không rõ tên gọi, vốn định nhắn tin cảm ơn anh, cuối cùng lại chuyển thành tôi chạy đến trước cửa phòng kí túc xá của anh. Đập cửa ba tiếng thì có người ra mở cửa, không gian xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe rất rõ tiếng hơi thở rối loạn của tôi. Anh đứng trước mặt tôi, gương mặt nhuốm vẻ ôn hòa, dường như nhận ra được sự căng thẳng của tôi nên lên tiếng trước :

"Sao, nhận được hoa rồi à ?"

"Ừm, cảm ơn anh."

"Chỉ cảm ơn thôi à ? Giá chậu hoa đấy đâu thể trả bằng một câu cảm ơn."

"... Thế anh muốn sao ?"

"Nữ thần khoa thiên văn đồng ý làm bạn gái anh."

Trái tim tôi giật thót. Thấy tôi im lặng không nói gì, anh nói, giọng trở nên khẽ hơn, như đang thì thầm với tôi, cũng như đang nói lên những tâm sự bất đắc dĩ :

"Yeoreum, anh hiểu nỗi lo của em, nhưng có những thứ, em phải tự mình trải nghiệm, mới có thể nhận định rằng là tốt hay xấu. Em không thể chỉ vì nỗi bất an thường trực này mà đóng chặt trái tim như vậy. Đây không phải là do em nghi ngờ người khác, mà là do em nghi ngờ bản thân mình. Lee Yeoreum, anh là lần đầu thật tâm thích một người, cũng là lần đầu theo đuổi một người con gái, có rất nhiều thứ anh không biết, nhưng anh biết những điều anh làm, đều là vì hi vọng những thứ đó có thể khiến cho cuộc sống của em vui vẻ hơn một chút."

Tôi đuối lí cúi thấp đầu, chỉ biết lầm bầm không rõ chữ :

"Nhưng em làm sao biết được anh đã từng làm mấy thứ này cho người nào khác chưa ? Anh hòa đồng như vậy, dễ nói chuyện như vậy, gặp ai cũng đối xử tốt như vậy..."

Tôi nghe thấy anh thở dài, hai tay anh chợt đặt lên vai tôi khiến tôi giật mình ngước đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của anh, anh nói :

"Lee Yeoreum, anh hứa, với danh phận bạn trai em, anh sẽ chỉ đối tốt với một mình em. Nếu không..."

"Nếu không thì sao ?"

"Anh sẽ đứng ở giữa sân trường cho em thoải mái chửi rủa, hất cà phê, đánh đập."

"..." Hóa ra trong mắt người này, tôi là một cô gái bạo lực không biết lí lẽ.

"Sao em thấy anh theo đuổi em không có bất kì dấu hiệu nào của việc lo lắng sẽ có người nào hớt tay trên nhỉ ?"

"Em thông minh tài giỏi, chắn chắn sẽ không chọn người IQ dưới 120. Với cả, anh ưu tú như vậy, có cho em đi hết một vòng cả Đại Hàn Dân Quốc này cũng chưa chắc đào ra được người thứ hai."

"..."

---


Hôm đó tôi chỉ ném lại cho anh một câu : "Cho em thời gian suy nghĩ" rồi chạy thẳng về phòng ôm gối im lặng. Để giúp tôi khai thông tư tưởng, ba cô bạn cùng phòng đã dành ra rất nhiều ngày giải thích chứng minh rằng học trưởng Jung vì tôi làm nhiều thứ đến thế còn tôi chỉ là đứa con gái vô ơn vô tâm coi tấm lòng người ta như gió thoảng mây bay. Tôi đã tưởng là ba cô gái này thật sự quan tâm đến mình và mong mình hạnh phúc cho đến lúc tắm xong đi ra thấy có ba cái đầu chụm lại bàn bạc to nhỏ là nhất định bằng mọi cách phải để tôi và học trưởng Jung đến với nhau nếu không họ sẽ mất bữa buffet hải sản.

Một ngày cuối xuân đầu hạ, tròn hai tuần tôi tránh mặt học trưởng Jung vì chưa thể hồi đáp lời tỏ tình của anh, trời mưa rất lớn, tôi từ giảng đường đi ra ngoài, không hiểu sao lại nảy sinh một nỗi lo lắng vô cớ, vội cầm ô chạy đến trước tòa nhà khoa xã hội nhân văn. Hình như sinh viên khoa anh đều đã về hết, chỉ có mình anh vẫn đứng dưới mái hiên, cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì đó. Tôi nắm chặt cán ô bước đến trước mặt anh :

"Anh quên mang ô à ? Rõ ràng dự báo thời tiết có nói hôm nay khả năng cao sẽ mưa mà."

Anh ngẩng đầu lên mặt đối mặt với tôi :

"Anh không quên. Anh vốn đang chờ em."

"..." Quả nhiên từ đầu không nên hỏi con người mặt dày này.

"Sao anh biết em sẽ đến ? Em còn chưa đồng ý làm bạn gái anh đâu đấy."

Tôi vừa dứt lời, cổ tay không cầm ô đã bị anh nắm chặt, dùng sức kéo một mạch, chưa đầy 5 giây đã khiến tôi và anh mặt đối mặt ở cự li còn gần hơn lần gặp ở giảng đường. Anh cứ thế nhìn tôi sửng sốt cứng đờ cả người, dịu dàng nở một nụ cười :

"Không phải em đến là để cho anh câu trả lời à ?" 

Giây phút tôi nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt sáng của anh, tất cả những sự do dự tích tụ bao lâu của tôi bỗng trong chốc lát tan biến. Tôi đưa cán ô cho anh cầm, nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi nhân lúc anh còn ngơ ngẩn vội kéo anh đi trong màn mưa. 

Cơn mưa chuyển mùa này, kết thúc mùa xuân của sự theo đuổi và đợi chờ, khởi đầu một mùa hè chói chang nhưng tràn ngập dư vị tình yêu ngọt ngào của hai con người trẻ tuổi.


---


Tôi đã quá sai lầm khi cho rằng anh trêu chọc tôi chỉ để thu hút sự chú ý của tôi với anh. Anh quả thật đã lấy việc này biến thành niềm đam mê mãnh liệt khiến tôi cười không nổi khóc cũng không xong.

Một ngày cuối tuần người nào đó phụ giúp làm thu ngân ở quán cafe chị tôi.

"Em yêu, em có thêm tình địch này." Vừa nói vừa giơ lên một xấp giấy nhỏ xíu, trên mỗi mảnh là một dãy số điện thoại.

"... Có cần em phải nhắc lại anh là không được thả thính lung tung không ?"

"Nhưng anh từ bé đã được dạy là phải đối xử tốt với mọi người. Em không yên tâm thì mau mau rước anh về đi, tuyên bố chủ quyền." Vừa nói vừa huơ huơ tay, tay còn lại thì chỉ vào ngón đeo nhẫn, đúng là chỉ sợ cả thế gian này không biết.

 "..."

Lại một ngày cuối tuần phụ giúp việc chạy bàn ở quán cafe.

"Xin lỗi, cho hỏi, anh có thể cho tôi xin số điện thoại không ?"

"Chờ tôi một chút, tôi cần hỏi một người."

Người nào đó rút điện thoại ra bấm bấm vài chữ. Điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn mới :

"Nương tử, phu quân của nàng vừa nhận được sính lễ của một tiểu cô nương, thỉnh cầu ý kiến."

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng nhắn lại : "Chuyển lời tới cô nương đó, chính thất không phản đối, gia môn luôn rộng mở chào đón thê thiếp."

Người nào đó ngay lập tức giơ màn hình điện thoại lên cho cô gái đó xem, còn không biết xấu hổ hỏi người ta một câu : "Bà xã tôi rất phóng khoáng, em có hứng thú làm vợ hai không ?" và nhận lại được một cốc trà ấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai rạng ngời tựa hoa hướng dương. Lúc dọn quán, tôi cực kì khó hiểu hỏi anh :

"Anh chuyển nghề từ học trưởng anh tuấn ấm áp thành lưu manh chuyên đi chọc giận phái nữ rồi à ?"

"Có cô gái nào đó bảo anh không được đi thả thính."

"Em bảo anh bày tỏ rõ chính kiến chứ không phải..." Tôi nhất quyết không nói nữa.

"Không phải đi khắp nơi rêu rao em là vợ anh chứ gì ? Vậy em dọn đến ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net