APPAMA GIẬN NHAU RỒI???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ hai: Umma nổi giận với appa thì...

Một ngày đẹp trời, khi hai nhóc từ trường Mẫu giáo về nhà, được umma dẫn đi siêu thị. Minnie đang nhìn ra phố xá sầm uất, còn Hyukie thì luyên thuyên với umma về bạn "Cá Ngố" ở lớp đã trêu trọc mình như thế nào.

Bỗng nhiên, bác tài xế quay lại nói với ba người:

- Thưa phu nhân, đang là giờ cao điểm thế nên các phố đều rất đông đúc. Xe sẽ rất khó nhúc nhích, phiền phu nhân và hai thiếu gia đi bộ một chút. Đường từ đây tới Siêu thị cũng không xa lắm đâu.

- Ồ, chúng tôi có thể đi bộ được mà. Dù sao tôi cũng muốn hai đứa nhỏ phải vận động một chút. - lại quay sang - hai đứa đi bộ một lát đi. Ngồi xe mãi không tốt đâu. Lên vỉa hè đi bộ, umma sẽ chỉ cho hai đứa những thứ rất hay.

Hai anh em háo hức xuống xe. Tất nhiên là họ đi bộ với những vệ sĩ canh chừng xung quanh.

Lời kể của bé Sung Min: "Umma nắm tay tôi, tôi nắm tay Hyukie đi trên phố. Có rất nhiều cô, chú nhìn umma tôi và nói những câu: "Ồ, đẹp quá. Tiếc là có chồng con rồi." hay "Thật là đáng tiếc. Anh ấy có hai thiên thần rồi sao?" đại loại như vậy. Tôi không hiểu lắm, nhưng đó có vẻ là những lời khen dành cho umma. Đi qua một phố, tôi thấy thật quen. Ah, đúng rồi, nơi này appa đã đưa chúng tôi tới vào tháng trước mà. Khỉ con huých tay tôi và thốt lên:

- Oa, hyung nhìn này. Chẳng phải nơi này chúng ta đã vào sao? Hôm đó em không nhìn rõ, bây giờ được ngắm lại, cửa to thế sao? Thật hoành tráng nha.

Umma đột nhiên dừng lại làm tôi đâm sầm vào. Sau đó, umma tròn mắt nhìn hai anh em tôi, tay day trán lầm bầm gì đó. Lát sau, umma dắt tôi với Hyukie vào quán kem. Chúng tôi thích kem dâu và kem chuối quá, đã quên mất lời hứa với appa kể hết cho umma nghe. Umma lạ lắm, mặt thay đổi liên tục lúc xanh, lúc trắng, lúc lại đỏ...

Sau đó, umma gọi xe đưa chúng tôi về nhà. Buổi đi chơi tạm hoãn lại vì umma bảo: Umma có chuyện cần nói chuyện với appa các con.

Tối đến, khi appa về nhà, umma đã giận lắm rồi. Tôi thấy mắt umma hơi ướt và đỏ, chắc là umma khóc. Umma xua hai đứa tôi lên phòng. Giọng umma nghẹn nghẹn, thương quá.

Hyukie vô tư lắm. Nó lên phòng, đóng cửa lại chơi một mình. Còn tôi rón rén xuống nhà... nghe lén hai người đó nói chuyện. Tôi thấy umma nói rất to:

- Anh không biết suy nghĩ sao? Đưa hai đứa nhóc đến những nơi như thế mà không thèm nói cho em biết, lại còn dạy chúng nói dối nữa. Thật là, anh làm bố như vậy đó hả...?

- Bà xã, tại hôm đó em đi shopping mà... Anh đâu dám...

- Omo, anh không thèm gọi một cú điện thoại nào cho tôi và cứ thế dẫn con đi, sau đó lại đổ tội cho tôi là đi shopping à? Kim Young Won, sao anh có thể nói ra những câu như thế? - umma ôm lấy đầu.

- Anh,... em à... anh xin lỗi... - appa cứ đứng đó, chẳng dám ngồi gần umma.

- Xin lỗi? Nếu không phải hôm nay tắc đường, chúng nhìn thấy và buột miệng nói ra thì có lẽ suốt đời tôi sẽ không biết chuyện kinh hồn như thế này. Thậm chí, anh còn ôm ấp một phụ nữ khác trước mặt con nữa. Anh là người kiểu gì vậy hả? Anh lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi hả? -Umma quát lên rất to.

- Anh không hề lừa dối em mà. Hãy nghe anh giải thích đi.

- Anh không cần phải giải thích gì hết. Tôi không thể tiếp tục nói chuyện được nữa. Anh ra sofa đi. Tối nay tôi không muốn thấy anh nữa.

- Mình à, Teukie ah, đừng mà...

- Mặc kệ tôi...!!!!

Umma chỉ nói vậy rồi bỏ vô phòng. Tôi rón rén đi xuống cầu thang, chạy lại chỗ appa an ủi:

- Appa đừng buồn nha, umma chỉ khóc nhè tí xíu là hết giận ngay thôi mà.Con xin lỗi appa vì đã làm lộ bí mật, con đền bằng kẹo có được không? - Chắc appa cũng thích kẹo giống mình mà. Kẹo ngon như thế ai mà không thích chứ!!!

- Appa không sao, con lên phòng ngủ đi! Appa xin lỗi vì đã dẫn hai đứa đi những chỗ phức tạp đó - Appa mặc lại áo khoác, ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy appama giận nhau lâu như vậy. Sáng, umma dẫn hai anh em đến trường, Minnie hỏi hoài mà vẫn không biết appa ở đâu hết! Umma thì lầm bầm, lầm bầm mấy câu rất lạ: "anh đi đi cho khuất mắt tôi" rồi thì "đừng hòng tôi cho anh gặp bọn trẻ", hay "anh dám làm hư các con tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh".

Xế chiều, appa tới đón tôi và Hyukie, Hyukie vô tư lắm, nó cứ luôn miệng hỏi tại sao appama lại cùng tới đón con hay hôm nay được đi công viên à??? Tôi thì nghĩ khác, appama đang giận nhau, có giống như Hyukie hay giận Dong Hae không nhỉ? Thế là tôi mang kẹo ra, chia cho mỗi người một nửa. Có kẹo là huề nhau thôi mà, chẳng phải Haennie và Hyukie cũng hay như vậy đó thôi!!!

Umma cầm lấy kẹo rồi mà còn khóc. Tôi ôm lấy, dỗ dành:

- Umma không thích kẹo này sao? Hay con đổi cho umma kẹo dẻo nhé? Mỗi người một nửa kẹo, không giận nhau nữa đâu, nào umma ngoắc tay làm hòa với appa đi.

- Umma thích, thích hết. Minnie mang kẹo sang cho em đi. Umma nhường hai đứa không ăn đâu. - Umma đặt kẹo vào tay tôi, lau nước mắt.

- Appa, mau sang nhận kẹo đi. Nhận kẹo rồi thì không được giận nhau nữa, ngoắc tay làm huề với umma đi. - Tôi gọi với sang xe của appa và Hyukie.

Appa đi sang, tôi nhìn appa thương quá! Kéo appa lên xe, tôi chụm tay đổ kẹo sang tay appa. Appa nhìn tôi, nhìn umma, cho mấy viên kẹo vào túi áo.

- Appa cám ơn Minnie, rồi, nhận kẹo rồi, ngoắc tay làm hòa nào. - Appa chìa ngón tay út ra.

Tôi nhìn umma, sao umma vẫn không đưa tay ra nhỉ? Tôi bèn gọi

- Umma, làm hòa đi.

Nhưng umma vẫn không nói gì cả, chỉ gọi Hyukie lên xe về nhà thôi. Tôi đem chuyện này kể với mấy bạn cùng chơi. Ye Sung hyung nói cứ kệ hai người họ đi, người lớn giận nhau lâu lắm. Shin Dong hyung thì bảo tôi mang đồ ăn ra chia cho họ, nhưng tôi cũng làm rồi mà có được đâu! Si Won thì bảo là đưa họ đi nhà thờ, họ sẽ thấy hối hận rồi không giận nhau nữa. Ba mẹ cậu ấy cũng nhờ vậy mà hết giận nhau đấy! Còn Dong Hae thì bảo tôi nói appa mua đồ cho umma. Appa Dong Hae lần nào cũng thành công mà.

Đồ ăn à? Nhưng tôi chẳng biết umma thích ăn gì đâu! Ừm, mua đồ à? Đồ gì chứ? Đi nhà thờ sao? Nhà thờ là chỗ nào? À, hỏi cô giáo nhé?...."

Sung Min hớn hở đòi umma dẫn đi nhà thờ. Lee Teuk nhìn con khó hiểu nhưng cũng chiều nó. Đi nhà thờ cũng tốt, bớt muộn phiền. Ngồi chắp tay thành tâm trước Đức Cha, Lee Teuk lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt mà không biết đứa con bé bỏng cũng đang chắp tay y hệt nhìn mẹ hiếu kì. Thằng bé nhoài người sang vuốt tóc mẹ, giọng nỉ non:

- Umma đừng khóc, khóc là sẽ xấu xí lắm. Umma không thích chỗ này sao? Hay là mình về nhà cũng được.

Sung Min bé bỏng được umma ôm vào lòng rất lâu. Nếu như không có tiếng Eun Hyuk thì sao nhỉ???

- Umma, umma sao umma đến đây vậy? Umma định bỏ con à? Hu hu hu, umma chỉ thương Minnie hyung thôi à? - Thằng nhóc lay lay cánh tay Lee Teuk nước mắt tèm nhem.

***

Kang In đứng sau, lặng lẽ ôm ba mẹ con vào lòng. Lee Teuk thoáng ngạc nhiên nhưng vì có hai đứa nhỏ nên đành im lặng. Bốn người sau đó về nhà, như mọi ngày, hai bé ăn cơm ở nhà rồi sang nhà Ye Sung hyung chơi.

Lee Tek tắm xong, xuống nhà tìm con. Chẳng biết hai thằng nhỏ làm gì mà bày bừa quá trời đồ chơi trong phòng, dọn có một lúc mà đau cả lưng! Kang In ngồi trên sofa, nghĩ cách xin lỗi vợ yêu.

- Hai đứa nhỏ đâu? - Lee Teuk hỏi, giọng lạnh tanh nhưng ánh mắt lại đầy quan tâm.

- Chúng sang nhà hàng xóm rồi. Qua đây ngồi một lát, anh có chuyện muốn nói!

- Em... em còn phải hoàn thành nốt bản thiết kế. Mai...

- Anh muốn nói chuyện ngay bây giờ. Chúng ta... dừng lại đi!

- !!!

Lee Teuk sững sờ! "Dừng lại? Anh ta đã chán mình rồi sao? Thậm chí có con với nhau rồi mà anh ta vẫn trăng hoa như vậy! Thế mà mình còn lo hai hôm nay anh ta không ăn ngủ đủ bữa. Thật là... Mình nghĩ cái gì không biết nữa. Ngu ngốc!"

- Tại sao? - Nước mắt không kìm chế rơi trên mặt Lee Teuk. Giọng anh nghẹn ngào nhìn người chồng mình hết mực yêu thương.

- Anh... ý anh là... chúng ta dừng chuyện giận nhau lại. Làm hòa đi. Em đừng khóc, anh sai rồi! Bà xã, đừng khóc! Anh xin lỗi...

Kang In cuống quýt lau những giọt nước mắt cho vợ thiên thần của mình. Có lẽ là vợ yêu hiểu sai ý anh rồi. Ôm vợ thật chặt, Kang In thủ thỉ chỉ cho hai người nghe đủ.

- Anh không nên đưa con đến đó, cũng không nên trách em vì chuyện mua sắm. Chỉ là, anh sợ em sẽ khóc thôi. Như lúc này, anh đau lắm! Em khóc làm anh tan nát trái tim đấy, bà xã!

- Sao anh lại không về nhà? Em còn tưởng anh bỏ mẹ con em... - Lee Teuk càng khóc to hơn. Bởi nỗi sợ vô hình ấy lại một lần nữa kéo đến!

- Anh bỏ sao được, cũng không muốn bỏ. Vợ đẹp, con ngoan thế này anh mong còn chẳng kịp nữa là.

Trong căn nhà rộng rãi hiếm khi im lặng thế này, Kang In siết chặt thân hình gợi cảm của vợ, thì thầm:

- Em dùng sữa tắm mới đúng không? Thơm quá!

- Anh cũng để ý cả chuyện này nữa? - Lee Teuk dụi đầu vào cổ chồng, nũng nịu.

- Ừm, anh nhớ là chính tay anh mua tặng em mà. Vợ ơi, cho anh nhé? - Biết không bao giờ thoát khỏi lưới tình của vợ, Kang In mãn nguyện cười gian.

- Em là của anh gần mười năm nay rồi còn gì? Bày đặt! - Cắn yêu chồng, Lee Teuk ôm lấy cổ anh, liếm nhẹ.

- Bà xã, chúng mình sinh thêm một công chúa nữa đi?

- Ứ....

Không để cho vợ có thời gian phản kháng, Kang In ngay lập tức cởi bỏ áo choàng tắm của vợ. Mò lấy chiếc điện thoại tìm thư mục tin nhắn mẫu.

"Han Kyung ah, vợ chồng tôi có việc đột xuất, đêm nay không về nhà. Cậu cho hai đứa nhỏ ngủ bên đó nha."

...

- Ahh, anh... ah ah ah.

- Vợ ơi..., anh... yêu em - Kang In hôn lên tóc Lee Teuk, càng mãnh liệt hơn.

- Ư... a... a... Sâu.... quá!!! - Lee Teuk chịu không nổi, hét váng lên.

Dưới đất, áo quần bị vứt bừa bãi, cái thì rách, cái thì tả tơi. Trên sofa, Lee Teuk trong tư thế quỳ liên tục lắc đầu với người bên trên. Dường như không quan tâm đến vợ, Kang In càng làm càng hăng. Dã thú trong anh thức tỉnh, khắp trên người Lee Teuk chỗ nào cũng có dấu hôn đỏ đỏ, tím tím. Gần mười năm mà thân thể Lee Teuk vẫn thế, anh hôn chỗ nào cũng mềm mịn, ngọt ngào. Một đêm cuồng nhiệt trôi qua như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net