[GyuWoo] Kết Thúc Để Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Woohyun và Sunggyu quen nhau được 4 năm . Woohyun luôn yêu thương Sunggyu và luôn nghĩ anh cũng yêu thương cậu . Một ngày như mọi ngày nhưng hôm nay là một ngày quan trọng với cậu. Hôm nay là kỉ niệm 4 năm yêu nhau của họ. Woohyun đã đặt 1 bàn tại 1 nhà hàng sang trọng định tạo bất ngờ cho người mình yêu thương nhất.

1 tiếng...

2 tiếng.....

3 tiếng........

- Sunggyu đã nói là sẽ đến mà.

Cậu trong ngống cửa ra vào tìm một hình bóng quen thuộc.

Nhưng ....

Chờ và đợi .....

Mãi đến đêm sắp tàn mà người vẫn chưa đến.

- Xin lỗi quý khách ! Chúng tôi đã đến giờ đóng cửa.- Người phục vụ lên tiếng.

- À xin lỗi !

Woohyun nói rồi đứng lên rời khỏi nhà hàng. Lê từng bước nặng nhọc trên đường trong đầu cậu luôn suy nghĩ ''sao Sunggyu lại không đến, không lẽ anh ấy không nhớ ngày quan trọng này. Không phải anh xảy ra chuyện gì chứ'' suy nghĩ đến đây cậu vô cùng lo lắng cho anh. Gọi điện không liên lạc được cậu chạy vội về nhà mong rằng anh không có chuyện gì. Bổng Woohyun chợt dừng lại khi thấy hình bóng mình đang tìm kiếm. Nhưng cậu như chết lặng khi thấy Sunggyu đi cùng một người con gái khác, tay trong tay cười nói vui vẻ.

____________

- Anh về rồi đây !

Sunggyu vào nhà lên tiếng. Anh tiến lại gần con người đang ngồi thẩn thờ trên sopha.

- Em sao vậy mọi ngày anh về em điều vui vẻ chạy đến bên anh mà. Hôm nay đi làm có chuyện không vui à !

- Anh đã đi đâu sao về trể vậy ! - Woohyun lạnh lùng lên tiếng.

- À ... hôm nay công ty có đối tác làm ăn lớn nên anh phải tiếp họ chu đáo. Này nảy giờ là em giận anh đó à !

- Sao em điện thoại cho anh lại không liên lạc được.

- Điện thoại anh hết pin. Không tin em xem này. - Sunggyu đưa chiếc điện thoại đến trước mặt cậu.

- Sunggyu ! - Woohyun gọi anh. Nhưng ánh mắt nhìn về nơi vô định. Không đợi anh trả lời cậu tiếp tục. - Anh nhớ hôm nay là ngày gì không ?

- Là ngày gì ? A ... anh nhớ rồi. Woohyun anh xin lỗi vì bận quá nên anh quên mất. Hôm khác anh sẽ bù cho em đừng giận anh nhá nhá nhá - Sunggyu mặt hối lỗi.

- Không sao anh lên tắm rồi xuống ăn cơm. Em đi hâm nóng cho anh.

Woohyun đứng dậy đi vào bếp. Sunggyu đứng phía sau cậu trên môi là nụ cười nhếc mép và cái nhúng vai vô tội.

Trong bữa ăn không ai nói một lời nào. Ăn xong cả hai vào phòng ngủ vẫn không nói lời nào như thói quen Sunggyu ôm Woohyun vào lòng nhanh chống chìm vào giấc ngủ. Còn cậu không thể nào chợp mắt cứ mãi nghĩ đến cô gái lúc nãy. Rồi đến khi mệt mỗi cậu cũng chìm vào giấc ngủ nhưng có một giọt nước vẫn còn đọng lại trên mi.

_____________

Một tuần sau mọi chuyện vẫn diễn ra nhưng thường cậu đã dẹp bỏ cô gái ấy sang một bên, tự dối lòng là bản thân nhìn lầm.

Rồi ngày hôm nay lại một lẫn nữa chuyện ấy diễn ra trước mắt cậu. Sunggyu vẫn về nhà như thường lệ nhưng anh như người khác lạnh nhạt với cậu. Woohyun không nói gì nhưng đêm đêm cậu luôn chìm trong ngững suy nghĩ của bản thân rồi thầm khóc một mình.

Trong mắt người đời. Woohyun luôn là người mạnh mẽ, luôn an ủi và tìm hướng đi cho họ. Nhưng .... cậu luôn bất lực, trong câu chuyện của chính mình.

_________

Đến một ngày sức chịu đựng đến giới hạn Woohyun quyết định từ bỏ. Từ bỏ ngôi nhà thân thương luôn đầy ấp tiếng cười nhưng đó đã là quá khứ. Từ bỏ chính người mình yêu thương nhất nhưng không thuộc về mình.

Sunggyu trở về nhìn thấy cậu đang ngồi trên sopha bên cạnh là chiếc vali. Anh vội vàng bước đến ngồi cạnh cậu ngập ngừng lên tiếng.

- Woohyun vali này là sao ? Em định đi đâu à ?

Im lặng bao trọn xung quanh căn phòng một lúc sao cậu từ tốn quay sang anh nhẹ nhàng lên tiếng.

- Em đã thấy hết rồi vào cái ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau của chúng ta.

- Thấy em thấy gì ? Em nói gì vậy anh không hiểu ! - Sunggyu cảm thấy chột dạ lên tiếng.

- Em thấy anh và cô ấy. Hai người rất vui vẻ. Gần đây anh luôn lạnh nhạt với em.

Sunggyu im lặng như đang tìm lý do để giải thích. Nhưng cậu không đợi anh nói, dứt khoát một lần cho xong để không phải phiền lòng cả hai.

- Nếu đã là của em, anh đừng tìm ai khác. Nếu anh cần ai khác thì đừng làm khổ em. Em dư yêu thương nhưng em không thừa cao thượng. Đến lúc rồi anh à ! Em mệt mỗi rồi chấm dứt đi để không ai phải khó sử hay đau khổ.

- Em nói gì vậy Woohyun. Anh luôn yêu em em biết mà. Đó chỉ là hiểu lầm cô ấy ... à cô ấy chỉ là bạn đồng học của anh thôi. Em không tin anh à !

- Tin ! Niềm tin cũng giống như một cục tẩy vậy. Nó càng ngày càng nhỏ đi sau mỗi lần lầm lỗi. Điều em cần là một người luôn quan tâm em. Không làm em đau, không làm em khóc, không bỏ mặt em lúc em cần. Nhưng người đó mãi mãi không phải là anh.

Nói rồi Woohyun đứng lên khéo vali rời khỏi. Sunggyu chôn chân tại chỗ lặng nhìn cậu bước đi. Tất cả là tại anh. Hối hận, đau khổ nhưng muộn màng tự bản thân đã đánh mấy đi niềm hạnh phúc bấy lâu nay bên anh nhưng chín anh không trân trọng nó.

__________

" Một bàn tay dù có to thế nào cũng không thể giữ một bàn tay không muốn nắm.

Một vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muốn rời đi.

Chạy quá lâu .... sẽ mệt.
Đứng quá lâu .... sẽ mỏi.
Vấp quá nhiều .... sẽ đau.
Đợi quá lâu .... sẽ khổ.

Vì thế ....

Đừng chạy theo những gì không thuộc về mình. Đừng đứng đợi những gì mình không thấy trước mắt. Vấp ngã phải biết tự đứng dậy và ..... đừng chờ đợi những gì không bao giờ đến.

Anh à !
Em khóc nhé ! 
Một chút thôi!
Khóc mệt em sẽ ngủ !
Và .....
Tỉnh dậy em sẽ quên !
   
                                         Nam Woohyun "

____________

" Sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương ......

Rồi bổng dưng biến mất như chưa từng tồn tại ......

Anh biết rằng mùa đông là mùa lạnh lẽo nhất trong bốn mùa. Đó là mùa của băng giá, của lạnh lùng, của cô đơn, buồn tủi. Anh luôn mong chờ vào bờ vai và trái tim ấm áp của em ....

Anh nhớ em !

                                           Kim Sunggyu "

_____________

Yêu một người thật ra cần rất nhiều can đảm.

Can đảm để Chấp Nhận.
Can đảm để Nếu Giữ.
Can đảm để Tha Thứ.
Can đảm để Yêu Thương.
Và đôi khi cần can đảm để ....
                                          ....... Buông Tay

Cuộc sống .... không phải lúc nào cũng màu hồng. Muốn thấy cầu vòng ..... phải biết chấp nhận những cơn mưa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net