[WooGyu] Hãy Gỏ Cửa Và Cánh Cửa Sẽ Mở Ra Trước Mắt Bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Woohyun tình cờ đi ngang công viên và bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé đang một mình rơi lệ, khoảng khắc đó cậu cảm giác thật lạ chỉ muốn bước đến bên ôm lấy anh vào lòng. Cũng từ lúc đó cậu đã đem lòng yêu thương anh - Kim Sunggyu.

- Cậu cần gì sao ?

Sunggyu khó chịu lên tiếng từ lúc gặp ở công viên Woohyun cứ lẽo đẽo theo anh trên đường về nhà.

- Chỉ là em lo lắng ! Không phải khi nãy anh đã khóc sao.

- Không phải là chuyện của cậu.

Sunggyu nói rồi quay mặt bỏ đi. Woohyun vội vàng đuổi theo.

- Em nghe bảo là anh học ở đại học Woollim. Anh có thể dạy kèm cho em không.

- Sao lại là tôi.

- Em muốn học để làm công tác xã hội, nhưng em đã bỏ ngang cấp 2. Thế nên em cần phải qua được bài sát hạch cấp 3.

À quên chưa kể thời thơ ấu của Woohyun có chúc phức tạp. Cậu bị bỏ rơi ở bật thềm trại mồ côi từ khi mới lọt lòng. Cậu đã đi làm từ hồi cấp 2. Không biết làm được bao nhiêu tiền, nhưng mỗi tháng Woohyun điều quyên góp đủ vào trại mồ côi. Woohyun luôn ước mơ một ngày nào đó sẽ tiếp quản nơi ấy.

- Tôi còn bận làm luận văn nữa.

- Bắt cứ khi nào anh rãnh cũng được mà.

- Tôi bảo là không muốn, cậu đi tìm người khác đi.

Đột nhiên Woohyun kéo anh quay về phía mình nghiêm túc nói.

- Em chỉ muốn anh thôi. Sunggyu.

Sunggyu khựng lại bất ngờ với lời nói ấy nhưng anh rất nhanh trở lại như thường.

- Hả ? Tôi đã nói là bỏ ra mà, đến nhà tôi rồi cậu về đi.

Anh nói rồi một mạch đi vào nhà đóng cửa lại. ' Cạch ' nghe tiến động Sunggyu chợt nhớ là mình còn cấm chìa khóa ngoài cửa. Anh mở cửa nhà thì y như là chìa khóa đã bị lấy mất. " Bực thiệt thất tình đã rồi chớ, lại còn bị thằng nhóc nào cuỗm mất chìa khóa đúng là một ngày tệ hại " Sunggyu vò đầy bức tốc cảm thán cho số phận đời mình. Rồi anh quyết định không nghĩ nữa ngủ một giấc rồi tính sau.

___________

Buổi sáng hôm sau Sunggyu đang ngủ thì cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang vuốt tốc anh. Mơ màng mở mất anh nhìn thấy vật thể mà anh không muốn nhìn thấy nhất. Đúng vậy vật thể đó là Woohyun và thằng nhóc lấy mất chìa khóa của anh chính là cậu.

- Gì chứ ? Cậu đang làm gì ở đây hả.

- Em vừa giao báo xong tiện thể ghé qua đây.

- Cút ngay ! Trả chìa khóa rồi biến khỏi đây.

Lờ đi những lời nói tức giận từ Sunggyu Woohyun bước đến chiếc bàn trong bếp nơi đó có rất nhiều thức ăn cậu đã làm cho anh. Nhà Sunggyu chỉ là một căn trọ nhỏ nên bến và chiếc giường ngủ chỉ cách nhau một khoảng, trong phòng thì có rất nhiều sách. Căn trọ nhỏ nhưng Woohyun cảm thấy nó thật ấm áp.

- Em có làm bữa sáng đấy. Anh có thể ăn chút nếu muốn.

' ọt ọt ' cái bụng hại cái thân cuối cùng thì Sunggyu cũng mặt kệ tất cả mà lắp đầy cái bụng. Vì trả ơn cho bữa sáng ấy anh đã chấp nhận làm gia sư cho Woohyun. Và cứ thế ngày ngày Woohyun vẫn điều đặng đúng giờ đến nhà anh để học.

________

Vài tuần trôi qua Woohyun quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với anh.

- Hình như nếu em không nói ra thì anh sẽ không bao giờ biết. Sunggyu em ....

Dinh....Dong

Lời cậu nói bị cắt ngang bởi tiến chuông cửa. Người đến tìm Sunggyu chính là người bạn thuở nhỏ của anh và cũng chính là người làm anh phải khóc ngày hôm đó. Anh yêu người ấy nhưng người ấy lại yêu một người khác.

- Cậu còn sống à ! Tôi có đến trường nhưng không gặp cậu, cứ tưởng là cậu chết ở cái xó nào rồi chứ. - người ấy nói.

- Ừ đấy ! Xin lỗi vì tôi đây vẫn còn sống nhăn. Vì tôi phải viết hai luận văn nên không có thời gian gặp ai cả.

Sunggyu mạnh miệng trả lời nhưng thật ra những lời anh vừa nói chỉ là cái cớ sự thật là anh muốn tránh mặt người ấy.

- Đừng đùa cợt nữa tôi là thật lòng lo lắng cho cậu. Cậu có ăn đủ không ? Mặt hóp vào rồi này.

Người ấy ôn nhu xoa đầu anh. Cứ dịu dàng như thế này thì làm sao anh có thể quên đi được cái tình cảm đơn phương ấy. Mắt anh bắt đầu nhòe đi nước mắt trực trào. Bổng từ phía sau Sunggyu có một đôi tay che lấy đôi mắt anh. Là woohyun cậu không muốn người ấy biết anh đang khóc.

- Xin lỗi ! Nhưng tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.

Người ấy miễm cười nói đã yên tâm rồi nói thêm đôi lời và rời đi. Vào nhà Sunggyu tức tối trút giận vào tường.

- Đồ ngu ngốc ! Cậu làm cậu ấy hiểu lầm rồi đấy.

- Em yêu anh ! Em muốn anh trở thành gia sư là vì .... em đã phải lòng anh ngay khi khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh.

- Sao cậu lại .... - Anh bất ngờ vì lời thổ lộ của cậu.

- Em đã bỏ hai công việc để có thêm thời gian. Đương nhiên là thời gian để học. Nhưng thật ra ! Em muốn có thêm dù chỉ vài phút thôi bên anh. Khi lần đầu gặp, anh đã khóc. Có phải vì người đó không ?

- Không liên quan tới cậu ấy - Sunggyu buồn bã nói.

- Em không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng em không bao giờ khiến anh khóc như thế. Em đã yêu ngay chính khoảnh khắc anh rơi nước mắt, trong lần đầu tiên ấy ..... nhưng em muốn thấy anh cười. - sau một khoảng im lặng Woohyun tiếp tục - Em có thể thay thế người đó được không?

- Đ...Đi ra ! Biến ngay ! Đừng bao giờ quay lại nữa !

Bị chạm đến vết thương lòng còn nói gì mà thay thế làm Sunggyu tức giận đẩy cậu ra khỏi nhà. Khi nghe tiếng bước chân xa dần anh vội vàng mở cửa nhưng người đã đi chính anh đã đuổi người ta tiếc nuối thì được gì.

________

Ngày hôm sau không biết bản thân nghĩ gì mà Sunggyu lại đến quán cafe đối diện nơi tiệm hoa Woohyun làm thêm. Khi nhìn thấy các cô học sinh cứ thân mật nếu áo cậu nói chuyện gì đó mà vì khoảng cách xa nên anh không nghe được. Cậu bảo là yêu anh sao lại thân mật với người khác, anh cứ như tức tối rồi nhận ra cảm xúc của mình 'không phải là đang ghen đó chứ' anh vò đầu bức tóc cố xua đi suy nghĩ trong đầu. Tình cờ cậu nhìn sang, anh lặp tức cuối mặt chuồn đi mất. Về đến nhà anh không hiểu vì sao bản thân buồn bả không làm được việc gì nên hồn.

Dinh...Dong

Anh mệt mõi lê thân mình ra mở cửa. Và người đứng trước cửa không ai khác ngoài cậu - Nam Woohyun. Sunggyu vọi vàng đóng cửa nhưng cậu đã nhanh tay giữ lại.

- Anh Sunggyu !

- Cậu muốn gì ? - Sunggyu quay lưng về phía cậu nói.

- Em muốn gặp anh ! Khi anh nói với em rằng đừng bao giờ quay lại nữa, đó thực sự là hồi chuông cảnh tỉnh.

Sunggyu sững người lại. Woohyun im lặng hồi lâu rồi tiếp tục lên tiếng.

- Em lo lắng khi phải so sanh với người ấy. Em đã nói ra những gì em cảm nhận mà không cân nhắc đến thời gian và địa điểm. Em xin lỗi ! Nhưng em không thể từ bỏ anh được.

- V... Vấn đề của cậu là gì chứ. - Sunggyu tức giận quay lại đối mặt vối Woohyun. - Những lời cậu nói thật điên rồi. Đừng lẫn quẫn nữa đi !

- Nhưng .... anh đã đến cửa hàng hoa, đúng không ạ ? Em hạnh phúc lắm. Em sẽ bày tỏ một lần nữa ! Em yêu anh !

Woohyun bước đến ôm anh vào lòng vòng tay càng siết chặc hơn sau mỗi câu nói. Cậu chỉ muốn mãi được như thế này. Sunggyu đẩy cậu ra một lần nữa quay lưng về phía cậu, không phải anh không có cảm giác chỉ là anh quá bất ngờ về tình cảm trong lòng mình cũng nhưng tình cảm Woohyun dành cho anh.

- Cậu thẳng thắn quá đấy.

- Anh ghét như thế sao ?

- K...Không chỉ là không quen thôi.

Woohyun vòng tay ôm anh từ phía sau ôn nhu lên tiếng.

- Vậy ! xin hãy cho phép em làm anh quen với điều đó. Nếu anh luôn đơn phương .... thì từ giờ trở đi, hãy để em được yêu anh. Em yêu anh Sunggyu ! Vậy nên xin anh ... hãy yêu em nhé !

Sunggyu đã luôn nghĩ mình chỉ yêu duy nhất người đó nhưng giờ .... đôi tay ấm áp nhưng thế, lời nói ôn nhu, cử chỉ dịu dàng như làm anh phát điên lên được.

Kích thích, khoái cảm, tình yêu ấy và đêm đó họ đã thuộc về nhau.

__________

Thời gian trôi qua và kì sát hạch của Woohyun cũng thành công như mong đợi. Cậu đang làm thêm ở tiệm hoa định hết giờ làm về để ăn mừng cùng anh.

- Được ! xong rồi. - ông chủ tiệm hoa vui vẻ vì đã làm xong một bó hoa cho khách.

- Chà ! Rực rỡ quá. - Woohyun nhìn ông vui vẽ cũng cảm thấy vui lây.

- Tôi đã dồn hết tâm sức vào bó hoa này đấy. Và tôi đã bỏ thêm 20% vào bó hoa mà không lấy thêm tiền đấy.

- Cần giao ạ ? Để cháu đưa cho.

- Không cần đâu.

- Sẽ có người đến lấy sao ạ ? - Woohyun lấy làm khó hiểu vì thường hoa chỉ đem giao ít có khác hàng đính thân đến lấy.

- Thật ra là .... cho cậu đấy. - Ông chủ đưa bó hoa đến trước mặt cậu. - Xem nào ..... đến từ đường XX, khu XY. Có cả lời nhắn nữa đây ' chúc mừng cậu đã qua kì sát hạch, Sunggyu '- Sunggyu ? là bạn cháu à ?

Woohyun miễm cười gật đầu rồi nhận lấy bó hoa từ ông chủ tiệm. Đến giờ tan làm cậu vội vả chạy về thật nhanh cậu rất vui muốn được nhìn thấy anh. Mở toan cánh cửa cậu vui vẻ nhanh lên tiếng trước cả lúc bước vào nhà.

- Anh Sunggyu ! Hoa của anh em đã nhận được rồi.

- Chỉ là một bó hoa cho sĩ tử thôi mà ! Đừng bận tâm. Cậu phải biết chắc mình qua được kì thi chính thức đấy. Còn chưa thi mà.

Sunggyu giả vờ đọc sách lãng tránh cậu. Anh nói mà mắt vẫn gián chặc vào quyển sách trên tay. Woohyun mặt kệ lời anh nói trược tiếp bước đến ôm anh vào lòng.

- Anh Sunggyu em hạnh phúc muốn chết.

Sunggyu ngạc nhiên nhưng rồi cũng vòng tay lại ôm lấy cậu.

________

Kì thật khi tình cảm đến được với ai đó và khiến người đó hạnh phúc miễm cười. Cảm xúc đó thật kì dịu .... và điều kì diệu thật sự là người đó chính là người mình yêu.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net