[WooGyu] Đó Có Phải Hạnh Phúc ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày ... Tháng ... Năm ...

Woohyun 3 tuổi Sunggyu 5 tuổi.
Lần đầu tiên cậu gặp anh là ở cô nhi viện. Một cậu bé có máy tóc màu hạt dẻ, đôi mắt bé tý tẹo và đôi môi mõng chỉ có thể diễn tả bằng hai từ đáng yêu. Trong khi những đứa trẻ khác vui đùa thì Sunggyu luôn một mình một góc cứ như là thu mình vào thế giới riêng của bản thân.

Woohyun đã để ý anh một tuần nay kể từ khi Sunggyu vào đây và hôm nay cậu quyết định sẽ đến bắt chuyện với anh.

- Chào anh em là Nam Woohyun ! Em 3 tuổi ! Nghe các mẹ bảo anh tên là Sunggyu đúng không ?

- .......

- Mọi người chơi vui như thế sao anh lại không ra đấy mà cứ ngồi đây một mình thế ? hay là em cùng chơi với anh nhé !

- .......

Đáp lại lời cậu nói luôn là im lặng nhưng Woohyun không bỏ cuộc. Cậu cứ như thế ngày ngày đến ngồi cạnh anh nói đủ thứ chuyện mà cậu biết. Kể cho anh nghe các bạn khác chơi vui như thế nào. Đến một ngày sức chịu đựng của một đứa trẻ như cậu cũng đến giới hạn cậu bực tức hét vào mặt anh rồi giận dõi bỏ đi. Nhưng đi được vài bước thì cậu nghe thấy tiếng khúc khít. Woohyun quay lại thì thấy anh đang khóc, từ lúc vào đây anh luôn lạnh lùng không nói với ai một lời đây là lần đầu tiên cậu thấy Sunggyu khóc. Woohyun cảm thấy rất sót xa cứ muốn ôm anh vào lòng mà bảo vệ anh.

- Anh à ! Em xin lỗi em không cố ý lớn tiếng với anh.

- Tại sao ? ...

- Anh nói tại sao cái gì ?

- Tại sao họ lại không cần anh .... tại sao họ lại bỏ rơi anh ở nơi này ... anh ... anh đã nghĩ họ sẽ quay lại đón anh, nhưng anh cứ chờ mãi mà không thấy họ vậy.

Sunggyu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào cậu vội ôm anh vào lòng anh ủi và cũng khóc theo anh.

- Nín đi anh đừng khóc như thế. Em cũng đến đây lúc bản thân có bé tý không biết họ là ai, như thế nào. Em cũng đã từng khóc như anh và các mẹ bảo là có thể họ có lý do riêng của mình. Nên là anh đừng khóc.

Woohyun cuối xuống nâng mặt anh lên và lau đi những giọt nước mắt của anh và của chính mình.

- Con trai không được khóc nhè đâu. Từ nay chúng ta sẽ yêu thương nhau thay phần của họ anh nhé. Em sẽ yêu thương bảo vệ anh.

Sunggyu lại khóc nhưng không phải nước mắt đau khổ nữa mà là của sự hạnh phúc. Anh miễm cười gật đầu và ôm Woohyun vào lòng. Và như thế ở nơi nào có Sunggyu thì y như là sẽ có Woohyun ở đó. Cứ như thế hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên trong sự bảo vệ yêu thương của nhau.

__________

Ngày ... Tháng ... Năm ...

Từ khi anh và cậu rời khỏi cô nhi viện họ đã cùng nhau đi làm trang trãi cuộc sống và việc học tập. Sunggyu và Woohyun vì hoàn cảnh khó khăn nên đã cố gắng học thật giỏi để không phải chịu khổ như khi xưa.

Hôm nay là ngày Woohyun tốt nghiệp và cậu quyết định sẽ thổ lộ tình cảm bao năm mà cậu luôn che giấu.

Ngồi nơi công viên Woohyun cứ tủm tiểm cười vì nghĩ mình sắp chính thức bát đầu quan hệ mới không còn là tình cảm anh em hay tình yêu đơn phương nơi cậu nữa. Được yêu thương anh bảo vệ anh nhiều hơn nữa .

Woohyun nhìn thấy một thân ảnh phía xa đang tiến gần tới. Và đó là anh Sunggyu, Woohyun vui mừng định chạy đến nhưng cậu khựng lại khi thấy anh đang nắm tay một người con gái.

- Woohyun ah ! Đây là HyunA bạn gái anh. Anh và cô ấy đã yêu nhau được 2 tháng rồi. Anh muốn em là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy.

Đau ... chậm một bước rồi.

Woohyun miễm cười một nụ cười gượng nhưng Sunggyu không nhìn thấy có lẽ vì anh đang đấm chìm trong tình yêu của mình.

2 năm sau ...

Dạo gần đây cậu cảm thấy trong người có gì đó rất lạ cơn đau đầu cứ đến thường xuyên và dai dẫn. Cậu đã đến gặp bác sĩ. Vào cái ngày định mệnh ấy cậu đã phát hiện mình bị ung thư não giai đoạn cuối. Và cũng chính cái ngày ấy Sunggyu đã nói rằng anh và cô ấy quyết định kết hôn sau 2 năm yêu nhau.

Đau ...... Miễm cười trong chua xót.

Đau lắm nỗi đau nơi con tim như lấn át đi tất cả. Ở một gốc nơi thành phố phồn hoa tấp nập có một người con trai đang chống chọi với nỗi đau thể sát và cả con tim.

Ngày ... Tháng ... Năm ...

Hôm nay là ngày Sunggyu cùng người con gái ấy kết hôn. Anh luôn trong ngống một bóng dáng quen thuộc mà mãi không thấy.

Thất vọng ....

Kết thúc buổi tiệc hình bóng ấy vẫn không thấy đâu vừa giận vừa lo lắng. Woohyun lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ anh. Vui cùng vui, buồn cùng buồn. Cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn không lý nào vào ngày quan trọng như thế cậu lại không đến. Đã có chuyện gì xảy ra. Sunggyu quyết định đi tìm cậu như khi anh vừa cắt bước thì HyunA lên tiếng.

- Oppa ! Có người giử cho anh bứt thư này.

Sunggyu cảm thấy khó hiểu anh không có nhiều bạn bè ai lại giử thư cho anh chứ. Duy nhất chỉ có một người nghĩ đến đó anh vội vàng mở bức thư ấy ra.

" Em xin lỗi vì không thể đến chúc phúc cho hai người.

Sunggyu à ! Anh biết không từ cái lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh. Chúng ta luôn cùng nhau vượt qua tất cả luôn bênh cạnh nhau. Em rất muốn mãi được như thế ! vào ngày hôm ấy em đã muốn tỏ tình với anh nhưng mà em chậm chạp quá phải không anh.

Em chúc anh và chị HyunA luôn hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần của em anh nhé. Em phải xa anh rồi, em phải đi thật rồi đi đến một nơi rất xa và em sẽ mang theo tình yêu của mình.

Hãy nhớ lời em phải sống thật hạnh phúc và anh hãy luôn nhớ rằng ở một nơi nào đó vẫn có một người đã, đang và mãi yêu thương anh.

Tạm biệt người em yêu thương nhất.

                                         Nam Woohyun."

Đau ....

Nước mắt rơi ....

Giờ đây anh mới nhận ra tình cảm của cậu nhưng anh đã vô tình đánh mất nó.

_________________

Ngày ... Tháng ... Năm ...

Trên ngọn đồi lọng gió có một góc cây to dưới góc cây là nắm mồ nhỏ. Trên đó có một bức hình của một cậu con trai luôn tỏa sáng với nụ cười trên môi. Có một thân ảnh ngồi dựa vào nắm mồ ấy thì thầm tựa như đang nói với làn gió vô tình kia.

- Woohyun ah ! Em đã bỏ anh đi lâu thật đấy. 60 năm qua anh đã làm theo lời em sống thật hạnh phúc, cô ấy cũng đã như em rồi bỏ anh vào 5 năm trước.

- Giờ có phải đã đến lúc anh đi tìm em rồi không ? Em thật ích kỉ bỏ anh đi lâu như thế.

- Woohyun à ! Em vẫn đang ở nơi đó chờ anh có đúng không ? Em đừng lo anh sẽ đến đấy sớm thôi và chúng ta sẽ thật sự mãi mãi được ở cạnh nhau.

Có một cơn gió nhẹ nhàng quấn lấy anh như vòng tay ấm áp khi xưa. Sunggyu nhắm mắt lại thả mình theo cơn gió ấy.

Ở một nơi thật xa có hai thân ảnh nắm lấy tay nhau cùng nhau chạy về phía chân trời.

____________

Một người vì quá vô tâm không nhận ra tình yêu ấy. Một người cứ thế chôn giấu tình yêu vào nôi sâu nhất trong con tim để đến một ngày khi nhận ra thì họ đã đánh mất đi thứ quý giá nhất.

Yêu thương không phải chỉ là chiếm giữ cứ nếu kéo người ấy bên mình. Mà đôi khi nó là sự hi sinh trong âm thầm lặng lẽ và có thể được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì dù có đau khổ nhưng thế nào cũng chấp nhận đánh đỗi tất cả.

Kiếp này họ đã vô tình làm nhau đau khổ nuối tiết. Có thể kiếp sau hay nhiều kiếp sau nữa họ sẽ lại tìm đến nhau trao nhau yêu thương mà họ đã đánh mất. Những người yêu thương nhau rồi sẽ tìm được nhau và cùng chạm đến thứ gọi là hạnh phúc.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net