wonsoon/gyuhoon/cheolhan (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.WONSOON

_________________________________________________________________



soonyoung gần đây có gì giấu wonwoo à?

mingyu đã đổ jihoon chưa vậy?

seungcheol với jeonghan là cái đồ đáng yêu ấy...



__________________________________________________________


wonwoo rõ ràng cảm thấy mấy ngày gần đây soonyoung có điểm lạ, lạ từ cái việc né tránh ánh mắt của anh cho đến sự tập trung thái quá vào cái điện thoại chết tiệt của em, hoàn toàn lơ đi wonwoo.

"soonyoung sao thế, có gì không thể nói được à?"

buổi sáng nọ, wonwoo dùng cái giọng tông trầm đều đều nhàm chán của mình nhàn nhạt hỏi soonyoung, kết quả em mở to đôi mắt hí, bánh mì vốn dĩ đã đưa lên tận miệng lại êm ái trên mặt bàn sứ đắt tiền. soonyoung dễ đoán lắm, tỷ như bây giờ, cái trong đầu em chính là, làm sao mà wonwoo lại biết được điều ấy. chậc, soonyoung chẳng bao giờ giấu anh người yêu được cái gì cả, ngày còn là sinh viên ngay cả việc phải đội mưa về ký túc xá do quên mang dù có muốn cũng không giấu nổi mắt chim ưng của wonwoo. nhiều khi em nghĩ, wonwoo đi mà làm mấy cái nghề gì mà về đọc tâm tư người khác ý có khi nào sẽ thành tỷ phú luôn không? chính vì soonyoung luôn ngu ngơ không nói dối bao giờ cho được nên wonwoo mới từng chút một đem vấn đề này đặt nặng trong lòng, ngộ nhỡ việc soonyoung muốn giấu nghiêm trọng thì sao, cũng do em cả thôi, suốt ngay cắm mặt vào mấy bộ phim tình tiết cẩu huyết nhân vật chính một bị bệnh nặng nhưng giấu nhân vật chính hai làm wonwoo cũng bị ám ảnh theo. sau đấy vài hôm, wonwoo đem soonyoung đi kiểm tra toàn thân một lượt, kết quả khỏe mạnh bình thường, không đau ốm.


vậy thì soonyoung có bí mật gì nhỉ?


sáng thu mát mẻ, soonyoung mặt nặng mày nhẹ đi vào quán của anh jeonghan ngồi cái rụp xuống sofa mềm mại và lại bắt đầu một chuỗi lải nhải vô nghĩa như một con mèo bị cướp mất món cá ngon lành.

"anh jeonghannnnnn, anh phải giúp em điii chứ anh ơi......"

jeonghan vừa cẩn thận lau chùi chiếc ly sang trọng trong tay vừa thở hắt ra một hơi chán nản.

"làm sao? thì nó vẫn là như vậy mà, có gì đáng để lo chứ?"

"anh không hiểu đâu anh jeonghan, người của anh, chỉ cần người khác vừa mới sờ vào tay áo anh là người ta bắt đầu-"

"im im, im ngay đi, càng nói càng thấy vô lý, soonyoung là em bé của ai nào?"

"ờ thì, của anh jeonghan."

"đó, những chuyện khác miễn bàn, mau vào thay đồ ra giúp một tay đi, tầm này bắt đầu đông khách rồi đấy, chăm chỉ một chút anh sẽ suy nghĩ lại việc em nhờ."

em luôn dễ dụ như thế, nghe tới đây liền hí hửng nhảy tót lên lầu trên thay đồ. anh jeonghan lại tiếp tục thở dài, cứ ngốc nghếch như thế nên wonwoo mới đem bao bọc đến từng lỗ chân lông, đã như vậy chắc sẽ không thể có loại chuyện cặp kè đàn đúm gái gú đâu nhỉ, có gì mà phải lo?

"sao vậy, soonyoung thằng bé lại tới làm phiền em cái việc kia hả?"

seungcheol đặt xuống cốc nước đầy rồi quay qua nói với jeonghan, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát soonyoung.

"ừm, anh đừng nói gì với wonwoo, tội nghiệp youngie lắm, thế nào cũng bị nhai cho ra bã ấy..."

jeonghan lại tiếp tục thở dài, lắc đầu cười khổ được người thương vỗ về đôi vai gầy mảnh khảnh nhưng hữu lực.

"hanie cũng đừng để tâm nhiều quá, chỉ nên để tâm tới cheol thôi."

... sến quá, nhưng có vẻ anh jeonghan thích lắm, mãn nguyện ra mặt kìa.


__________________________________________________________________



soonyoung gần đây có một mối bận tâm mà xưa nay em đều nghĩ sẽ không đời nào có ngày phải phải lo lắng về nó, chính là sự chung thủy của wonwoo. không phải tự nhiên mà soonyoung lại nghĩ lung tung như thế đâu, nguyên lai chính là do tờ báo khách để quên ở quán anh jeonghan nói rằng, tình yêu đồng tính thường sẽ không bền lâu, đặc biệt tỷ lệ số cặp ly hôn sau ba năm kết hôn tương đối cao. soonyoung nghĩ rằng mình đúng là ngớ ngẩn, lại còn phiền phức nữa nhưng lo thì vẫn cứ lo, chẳng ai kêu wonwoo đẹp trai như vậy, muốn giữ của riêng cũng khó muốn chết.

lại một buổi sáng, em ngồi trong phòng làm việc của wonwoo, cùng với cô thư ký xinh đẹp. soonyoung cảm thấy cái này càng lúc càng giống mấy tình tiết máu cún trong ngôn tình mà dino ép em phải đọc cho nó nghe. buồn cười thay, chị thư ký xinh đẹp này tuyệt đối là người tốt, hoàn toàn không có ác ý, chỉ là ánh mắt của soonyoung có vẻ không được thân thiện cho lắm nên chị cũng không dám nhiều lời. mất việc như chơi a...

chị thư ký nọ rõ ràng biết điều vô cùng, nhưng bảo bối của jeon tổng ngược lại không nghĩ như thế, chị ta ngồi soạn hợp đồng mà tóc gáy cùng da đầu đều tê rần dựng ngược cả lên, do sát khí từ con mèo nào đấy đang xù lông trên sofa. cứ nghĩ rằng tiểu tam trong truyền thuyết thực sự đã xuất hiện nhưng ai mà ngờ được nam chính lại còn chua nanh hơn cả "tiểu tam", chỉ đúng một buổi sáng mà đã hành "tiểu tam" nọ sống dở chết dở không dám thẳng lưng đi lại trong công ti nữa, còn hay hơn, "tiểu tam" và nam chính đang chơi trò cuối cùng thì bị tổng tài phát hiện.

"em còn dám làm như vậy nữa hả??? có biết hôm đó thằng bé đưa em về nhà đã là thánh thiện lắm rồi không??? ôi em tôi.... đến cả mấy trò bắt nạt cạo đầu của lũ học sinh nhắng nhít ấy mà em cũng bắt chước cho được à??"

jeonghan vuốt trán thở không ra hơi hét về phía có bạn chuột nào đấy đang co rúm lại thu người thành một cục cúi gằm vẻ hối lỗi.

"em biết lỗi rồi mà... bây giờ làm sao để wonu hết giận đây anh ơi..."

thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, jeonghan gần như còn không thèm để ý đến soonyoung đang vặn vẹo một xó, chỉ như có như không ném tấm thẻ nhỏ lên bàn rồi lượn đi chơi với seungcheol. soonyoung nhìn vật anh jeonghan mới ném cho mình do dự một thoáng rồi chộp lấy điện thoại...

_______________________________________________________________

biết rõ anh chồng sẽ tức giận, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà soonyoung lại rủ kim mingyu, cậu chàng kém em một tuổi đi chơi trong thời gian cả hai vẫn còn đang chiến tranh lạnh.

"anh làm thế có sao không?"

mingyu vén một lọn tóc thừa ra gần tai em rồi dịu dàng hỏi.

"không sao, anh ấy không biết. chắc anh làm thư ký của anh ấy xin thôi việc khiến anh ấy tức giận lắm, sẽ không quan tâm đâu."

em nói, đôi mắt sáng rực lẳng lặng cụp xuống. rõ ràng đi với mingyu, nhưng đầy đầu lại chính là wonwoo. soonyoung ơi em thật là bất công mà.

"em không nói anh wonwoo, ý của em là, anh đi với em không sợ bị em bắt mất luôn à?"

"haha, mingyu học trưởng cuối cùng cũng đã biết đùa rồi nhaaa, em bắt anh làm cái gì mà anh lại phải sợ chứ, haha..."

ừ đúng rồi, anh có biết đâu mà sợ. mingyu lắc đầu cười khổ. làm người thương của soonyoung ngốc nghếch chắc cũng vất vả lắm đấy nhỉ.

"em thích anh mà soonyoung."

mingyu biết, hôm nay soonyoung rủ cậu đi chơi chắc cũng chỉ vì muốn wonwoo để ý đến mình, muốn giảng hòa với wonwoo nhưng không hiểu tại sao, cậu nhịn không nổi mà nói ra thứ tình cảm ấp ủ nhiều năm như thế. cả hai lúc ấy im lặng, tận cho đến khi kem trên tay soonyoung chảy một đường xuống những ngón tay hồng lên cũng là lúc sau lưng em vang lên giọng nói khàn khàn.

"soonyoung, đến giờ về."

soonyoung do dự nhìn mingyu nhưng chỉ nhận lại nụ cười lộ ranh khểnh tinh nghịch của cậu.

"đi về."

wonwoo kiên nhẫn lặp lại khẩu lệnh, trước khi nổi điên làm vài điều xấu. cuối cùng soonyoung bị wonwoo kéo về nhà, mingyu ngồi lại đó tới khuya.

"tôi đã nói mà cậu không thèm nghe, chuyến đi chơi hôm nay cơ bản cậu nên từ chối, đồ đần."

"anh ghen đấy à?"

mingyu nhăn nhở quay người nhìn cậu con trai với vóc người nhỏ bé, chóp mũi hồng hồng đang rên hừ hừ vì gió đêm.

"ghen đấy, sao nào? đần như cậu mới chấp nhận đi chơi với tình cũ."

"tình cũ à, anh ấy thậm chí còn không biết là em thích anh ấy cơ, sao gọi là tình cũ được. mà không phải anh nói thích em à, sao lúc nào cũng cáu gắt với em thế?"

"hừ, cậu sẽ thích tôi thôi, cứ chờ mà xem."

mingyu cười cười vươn tay mình xoa nhẹ bầu má người nhỏ con kia rồi cả hai cùng im lặng.

_______________________________________________________________

wonwoo không phải là người giỏi ăn nói nên rốt cục hai người cũng chính là không ai nói với ai câu nào, cứ như thế quay lưng về phía nhau im lặng.

"wonu, xin lỗi anh là em sai."

soonyoung cụp mắt nằm xuống nhẹ giọng nói, nhận lại là sự im lặng của wonwoo. có lẽ wonwoo giận ghê lắm, cũng chính là do soonyoung ích kỷ quá nên thế. em cứ nghĩ là vậy nhưng soonyoung nào có biết em đi chơi với người ta làm anh khó chịu tới mức nào, lòng chua loèn một đống lớn nhưng lại chẳng có hamster đáng yêu nào an ủi nịnh nọt như mọi khi, lại còn xin lỗi thảm thương như vậy, wonwoo xót, nhưng lại luống cuống từ trong tâm chẳng biết nên làm gì.

"soonyoung, đừng xin lỗi, lại đây."

em ngoan ngoãn tiến lại ngồi vào lòng anh, rúc sâu một chút rồi thủ thỉ nhận lỗi. chỉ là nhận lỗi thôi, nhưng nghe đáng yêu lắm, cực kỳ đáng yêu. wonwoo vừa tận hưởng giọng nói mềm nhẹ của người trong lòng vừa lặng lẽ nút một chỏm tóc xám khói trên đầu em. tóc soonyoung mềm mại nhưng buộc quả táo cũng hơi dựng lên, đáng yêu cực kỳ. wonwoo muốn làm trò này lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, với cứ xấu hổ sao ấy, hôm nay đạt được mục đích rồi jeon tổng mãn nguyện phải biết, tại vì đáng yêu quá, đáng yêu tới nỗi nảy ra một vài ý nghĩ xấu xa.

hôn hôn ôm ôm một hồi, wonwoo phả nhẹ hơi thở nóng bỏng của mình vào sau tai bảo bối thì thầm một điều gì đó, nói xong mà em người yêu mặt mũi đỏ bừng chủ động câu lấy cổ anh chồng hôn lên.



wonwoo với soonyoung, bởi vì yêu nhau quá nên sẽ được dung túng mỗi khi có những trận cãi vã dở hơi như thế này, nhỉ?







to be continued.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net