mingyu x wonwoo x soonyoung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'nếu mà yêu em là sai thì sao?'

'thì sửa cho nó đúng.'

'sửa? là sửa như thế nào đây?'

'yêu em nhiều hơn.'



________________________________________________________



soonyoung ngái ngủ giật mạnh rèm cửa màu trà dịu nhẹ để mặc ánh nắng gay gắt giữa trưa rọi thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của em, mí mắt xinh đẹp khẽ nhăn lại. em thở dài một tiếng chán nản, tay lại vô tình lướt qua lọ hoa thủy tinh đã bám bụi khá lâu trên bàn trong khi với lấy cái lược, nó tất nhiên rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành. sau một chuỗi những âm thanh vỡ nát như muốn xé lòng người là cả một mảng im ắng tới đáng sợ. soonyoung cáu bẳn hất tung toàn bộ đồ đạc trên mặt bàn xuống, kết quả không chỉ là mớ lộn xộn dưới sàn gỗ mục nát mà còn là đôi tay nhuốm máu đỏ tươi. cuộc đời soonyoung, kể từ ngày hôm đó đã nát khủng khiếp, nát đến độ chỉ muốn thẳng chân đạp cho hỏng luôn nhưng lại không được phép làm như thế. cảm giác bị giày vò cực độ đối với thẳng tay kết thúc một cách đau đớn luôn được ưu ái hơn vài bậc, và soonyoung chính là nạn nhân của trò quỷ quái bệnh hoạn này, em luôn cho rằng như thế.

"đừng nóng, cứ chờ đi, biết đâu đến khi em chết rồi anh ta lại vác xác tới thì sao?"


hắn đứng ở góc phòng, lúc nào cũng mặc bộ quần áo màu đen ẩn hiện như ma quỷ nhếch mép cười nói ra những lời châm chọc như một nhát đâm thẳng vào trái tim đang ngày một héo úa tàn lụi vì chờ đợi của soonyoung. vì sao cứ như thế, cuộc sống êm đềm ngọt ngào của soonyoung và người kia lại bị phá nát đạp đổ một cách không thể đau đớn hơn?


[3 năm trước.]


buổi sáng mùa hạ không quá nóng khiến cho soonyoung trở nên dính người hơn bao giờ hết, em lộn xộn không chịu dậy làm vệ sinh cá nhân mà dính chặt lấy người bên cạnh, giọng mũi nũng nịu khiến người ta muốn cũng không mắng mỏ cho nổi.

"youngie, dậy đi em sắp muộn làm rồi đấy."

wonwoo cười nhẹ một cái khẽ gỡ tay người yêu bé nhỏ rồi hôn nhẹ lên chóp mũi lúc nào cũng hồng hồng đáng yêu của em.

"dậy nhanh, không thì không đi được nữa."

"biết rồi, biết rồi, wonu chưa bao giờ ngán bắt nạt youngie nhờ, người ta đáng yêu thế này cơ mà??"

soonyoung bĩu môi dùng hai tay câu lấy cổ wonwoo hôn chóc một cái lên môi anh rồi cười toe toét như một món quà đáp lễ ngọt ngào sáng sớm. soonyoung với wonwoo yêu nhau rồi cùng chung sống cũng đã vài năm rồi, cay đắng đau đớn hay chính sự quay lưng khinh miệt của những người thân yêu nhất cũng đã cùng nhau chịu đựng, cùng nhau đứng lên vượt qua chúng. nhưng mà chuyện cả hai đều chưa trải qua, đều không muốn và không nghĩ sẽ phải trải qua, chính là sự biệt ly. 

buổi tối định mệnh hôm ấy là kỷ niệm sáu năm quen nhau của hai người, đáng lẽ phải là những giây phút quá đỗi ngọt ngào hạnh phúc nhất, nhưng lại chính là khởi đầu của chuỗi ngày đáng sợ cùng cực sau này.


mất nhau rồi, anh với em đã sống như thế nào ấy nhỉ?


__________________________________________________


ký ức cuối cùng của soonyoung về cái đêm ấy chỉ là ánh đèn cam lòe của hẻm nhỏ vắng vẻ, những người đàn ông to cao lực lưỡng, nhưng trên hết chính là nụ cười ôn hòa đẫm máu và ánh mắt như xoáy sâu vào tâm hồn em của wonwoo. nụ cười và ánh mắt ấy, đã không ngừng ám ảnh soonyoung trong suốt ba năm nay.

"ư..wonu,..hức...."

"em khóc cái gì, lâu như vậy rồi mà còn không chịu quên thằng đó hả???? hay là anh chăm sóc em vẫn chưa đủ chu đáo?"

kim mingyu khi nghe tiếng em thổn thức gọi tên wonwoo nức nở trên giường, nụ cười đầy cợt nhả kia lập tức biến mất mà thay vào đó là sự tức giận như bất cứ lúc nào đều có thể bùng phát.

"soonyoung đừng khóc em yêu của anh, em mà khóc thì wonwoo đáng thương của em ở trên thiên đàng chắc cũng không vui nổi đâu, sẽ khóc thảm lắm đấy soonyoung yêu dấu à."

hắn cười như một tên điên rồi túm lấy chỏm tóc bạch kim xinh đẹp của em khẽ nhấc lên đắm đuối nhìn vào khuôn mặt trắng nõn nhưng đầy những vết thâm tím còn đang bàng hoàng sau câu nói vừa nãy.

"anh nói cái gì? kim mingyu đồ khốn anh rốt cục đã làm gì wonu????? không phải anh nói sẽ để cho anh ấy yên à, tại sao anh lại làm hại anh ấy?"

soonyoung ơi em có biết, nếu như hắn không làm như thế, liệu trong mắt soonyoung có bao giờ tồn tại hình ảnh của hắn? liệu có bao giờ hắn chiếm được một vị trí đặc biệt trong tim soonyoung? nếu như không chia cắt hai người thì đến bao giờ soonyoung mới là của hắn?

hắn yêu soonyoung nhiều lắm, kim mingyu yêu kwon soonyoung rất nhiều, nhưng em chả bao giờ để tâm cả, thậm chí còn không coi đó là một chuyện vặt vãnh như an ủi một đứa bé vừa bị giật kẹo cả. hắn cùng lớn lên với em, cùng vui vẻ với em, tuổi thơ trong sáng một thời đều toàn là hình bóng em, đều toàn là nụ cười xinh đẹp ấy. chính em đã vẽ lên một tình yêu sâu đậm chung thủy nơi hắn, cũng chính em đã phác họa những nét ngô nghê làm cơ sở để hình thành con ác quỷ điên loạn vì tình trong hắn. tình yêu vốn dĩ đâu có lỗi, chẳng ai có lỗi cả, nhưng sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ một cách kỳ cục như thế này?

jeon wonwoo xuất hiện và đã đảo lộn toàn bộ trật tự vốn có trong cuộc sống của em. mỗi khi gặp người ấy, em lại cười đến là xinh đẹp, lại bối rối quá đỗi đáng yêu. còn hắn, cứ như thế đắm chìm vào vọng tưởng của chính bản thân rằng một ngày nào đó em sẽ yêu hắn thôi, ngày mà jeon wonwoo không còn tồn tại trên thế giới này.

nhưng mà kim mingyu, có lẽ sai đã quá sai rồi. vốn dĩ trong tình yêu không nên tồn tại miễn cưỡng, ít nhất đối với soonyoung thì là như vậy. soonyoung yêu wonwoo và đương nhiên không dễ gì mà quên được wonwoo, đặc biệt là khi em còn chưa biết wonwoo bây giờ như thế nào, có sống tốt không. hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng vô biên, soonyoung nghe câu nói hời hợt kia của kim mingyu cả người đều cứng đờ, tứ chi tê rần khụy xuống sàn mở to tròng mắt vô hồn hằn đầy tơ máu đỏ nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh đẫm máu khắc sâu vào trong da thịt vẫn còn chi chít những vết xước của chính bản thân. soonyoung đau đớn đan chặt hay tay ngã rạp xuống khóc thành tiếng lớn, mỗi tiếng đều như cắt đi một phần nội tạng của kim mingyu.

"wonu, wonu, wonu à,....."

soonyoung quằn quại trên sàn nhà lạnh lẽo khóc tới ngất đi, trong đầu vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, tiềm thức vẫn chỉ tồn tại những cử chỉ mềm mỏng mà ân cần chu đáo ấy. wonwoo đã từng nói anh không muốn buông tay em, dù thế nào cũng không muốn nhưng mọi việc đâu có đơn giản như thế. soonyoung đã từng ước gì kim mingyu không tồn tại trên thế giới này nhưng rồi lại tự cười nhạo giễu cợt bản thân mình. năm đó em đều biết rõ chân tình của mingyu mà lại cố ý làm lơ cũng chẳng dứt khoát một lời chấm dứt tất cả. nếu như không phải tại em thì mọi chuyện nào có trở nên tồi tệ đến mức này. soonyoung cào nát những ngón tay đã từng xinh đẹp trắng nõn ấy làm chúng trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.

nhìn em ngất đi rồi hai hàng lông mày vẫn chưa có dấu hiệu dãn ra khiến hắn đau lòng khủng khiếp. liệu con đường mà hắn chọn có phải là đúng đắn, liệu cứ miễn cưỡng đem em trói chặt bên mình có phải là giải pháp cho tất cả hay đơn giản chỉ là thỏa mãn cái mong muốn độc chiếm em đầy đen tối bệnh hoạn của hắn? hắn điên rồi, cũng chính vì yêu em quá mà hóa điên.



soonyoung không nhớ nổi sau bao lâu rồi mình mới cảm nhận được những vệt nắng lại đầy sức sống như vậy. em bị vứt lại ở cổng một bệnh viện tư nhân hẻo lánh vùng núi, hẻo lánh tới độ tới âm thanh cánh chim va nhẹ vào tán lá thông cũng có thể nghe rõ. soonyoung nghĩ là mình đang mơ vì em không thấy kim mingyu-người duy nhất em tiếp xúc trong suốt ba năm qua đâu cả, nhưng không, bóng người cao gầy mặc áo trắng tỏa ra khí chất thanh sạch đẹp đẽ tới thuần khiết đứng cách đó chừng mười bước chân, đôi tay thon dài nhưng trắng xanh yếu đuối khẽ miết nhẹ cánh hoa không rõ tên ở trước cửa. em đứng người, em nhớ anh quá, em nhớ wonwoo của em quá. mí mắt nặng trĩu của em nhanh chóng nhòe đi tầm nhìn, soonyoung khóc, khóc vì đau buồn, vì thương tiếc nhớ nhung, vì yêu quá...


___________________________________________________________



"em tỉnh rồi."

cổ họng soonyoung nóng bỏng hơn bao giờ hết và thâm tâm em như có lửa, từng chút một thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của em. soonyoung cố gắng mở to đôi mắt sưng tấy nhất có thể nhìn chằm chằm người trước mặt mình. em nghĩ mình đang mơ, bởi vì wonwoo yêu dấu của em đang ở đây, ngay bên cạnh em đây.

"a..."

soonyoung tưởng như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng thốt ra nổi câu nào nên hồn, em cúi mặt xuống và im lặng. nếu wonwoo là wonwoo của ngày xưa thì chắc chắn em sẽ chạy ào đến và ôm lấy ngay nhưng wonwoo này rất lạ, anh không gần gũi, ngược lại xa cách vô cùng.


"anh ở đây lâu rồi, em là người đầu tiên đến cái nơi khỉ ho cò gáy này sau ngần ấy năm đấy, em tên gì vậy, anh là wonwoo."

gió nhẹ nhàng lướt qua gò mà đang dần trở nên ướt đẫm của em, soonyoung nắm lấy áo wonwoo khóc lớn, khóc tới ngộp thở nghe thôi cũng thấy đáng thương lắm rồi. em biết mình làm anh bối rối nhưng từng cỗ cảm xúc cứ như vỡ òa trong em, bao nhiêu thương tổn nhớ mong ngày ngày em gồng mình chịu đựng đến khi nhìn thấy người trước mắt cứ như bùng phát không điểm dừng.

thế này là đủ rồi, chỉ cần người này đang ở đây đã là đủ lắm rồi...


kim mingyu, kim mingyu thì sao nhỉ? liệu có phải gã chơi đùa đã chán nên quyết định buông tha cho hai người? soonyoung đã đơn giản hóa nguyên nhân mình được gặp lại wonwoo như thế.



em chẳng thế biết được, ở một nơi nào đó, kim mingyu cũng đang đau đáu hoài niệm về một mối tình đơn phương đẫm nước mắt...























end.



á đù mình đã viết cđg không biết :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net