Chương 431-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 431: Anh đến đánh chết tôi sao 


"Cậu Trần, cậu hơi kiêu ngạo rồi đấy, mới vừa trở về, cũng không xem người trong Lục gia ra gì,có phải cậu bành trướng quá rồi không?"Lục Minh hung hăng nói.Còn những người khác thì rối rít chào hỏi hai người họ, ngay cả Asgon cũng phải xưng em khiđứng trước mặt Lục Minh và Lục Hạo. 

"Chó cùng rứt giậu?" Lục Trần cười cợt nhìn Lục Minh, năm ngoái khi Lục Minh đến Du Châumuốn ra tay với anh, lúc ấy Lục Trần không biết tình hình cụ thể nên cũng không tính toán so đovới anh ta, không ngờ hôm nay anh ta lại đến gây sự."Đồ chó nhà cậu, ai mới là chó cùng rứt giậu chứ? Bản thân cậu nóng vội mới quay trở về đúngkhông? Nhưng chỉ với một đứa con hoang như cậu mà còn muốn trở thành người thừa kế giatộc, cậu không sợ đã nghĩ nhiều rồi sao." Lục Minh bị Lục Trần châm chọc, ngay lập tức nổi giậnđùng đùng, nói lời khiêu khích."Vả vào miệng anh ta cho tôi." Lục Trần sắc mặt u ám, trong lòng hết sức phẫn nộ.Con hoang?Chỉ vì anh từ nhỏ không lớn lên trong gia tộc sao?"Cái gì, anh ta lại muốn bảo đàn em vả vào miệng Minh thiếu gia sao?" 

"Gã này điên rồi à? Minh thiếu gia là người có năng lực cạnh tranh chức gia chủ nhất, cứ coi nhưcậu ta là con trai của gia chủ thì cũng không dám hung hăng càn quấy như thế chứ?""Mấu chốt nhất là cậu ta đang muốn tìm cái chết, Minh thiếu gia thực lực mạnh mẽ, mấy tên vệ sĩsao có thể đem ra so sánh được chứ."Lục Trần vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục xì xào bàn tán.Thấy Lâm Thông bước về phía Lục Minh và Lục Hải, trên khuôn mặt đám người Asgon đều tỏ ýnhư đang cười trên nổi đau của người khác.Nhất là Asgon, lúc trước hắn vừa bị Lâm Thông ném ra ngoài, mất hết thể diện, bây giờ nhìnthấy Lâm Thông sắp ra tay với Lục Minh, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.Lục Minh là một người có thực lực mạnh mẽ, xuất sắc nổi bật nhất trong số con cháu đời thứnhất của Lục gia, hắn không tin Lâm Thông là đối thủ của Lục Minh."Cậu lại bảo một tên đàn em đến vả vào mặt tôi? Cậu Trần, có phải cậu xem thường tôi quá rồikhông?" Thấy Lâm Thông thật sự đang bước về phía mình, Lục Minh nhìn Lục Trần, cười nói."Lục Trần, cậu cũng quá xem trọng vệ sĩ của cậu rồi đấy, cậu không sợ hắn bị anh Minh đánhchết luôn sao." Lục Hạo cũng cười nhạo phụ họa theo.Ngay sau đó, Lâm Thông đã đi đến bên cạnh Lục Minh, cậu ta không nói gì, vung tay tát thẳngmột bạt tai vào mặt Lục Minh.Khuôn mặt Lục Minh biến sắc, nổi cơn thịnh nộ, một người đàn em mà lại dám ra tay với hắn,đúng là tự tìm đường chết.Rắc rắc! 

Lục Minh giơ tay lên muốn ngăn cản cánh tay của Lâm Thông, không ngờ chẳng những khôngthể nắm chắc được, mà trái lại tay Lâm Thông giống như một cây gậy sắt, hung hãn bẻ cổ taycủa anh ta, âm thanh rắc rắc vang lên, cổ tay của anh ta đứt gãy.Phải biết rằng, sau khi Lâm Thông uống thuốc tiến hóa gen, thực lực đã không thua kém so vớithực lực ban đầu của Lục Trần, mà thực lực của Lục Trần khi đó tuyệt đối là đỉnh cao, hùngmạnh gấp mấy lần so với Lục Minh.Cho nên Lục Minh sao có thể là đối thủ của Lâm Thông.Lục Minh đau đớn kêu rên, tức tối nhìn chằm chằm vào Lâm Thông, quả thực không dám tin vàocảnh tượng trước mắt.Còn đám người Lục Hạo cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.Nhìn khuôn mặt đau đớn và cánh tay phải rũ xuống của Lục Minh, hiển nhiên âm thanh rắc rắcvừa nảy nhất định là được truyền tới từ cổ tay gãy của anh ta.

 Cổ tay của Lục Minh bị gãy, vậy thì thực lực của vệ sĩ Lục Trần phải lớn mạnh đến mức nào chứ.Nhưng điều càng khiến bọn họ khiếp sợ là Lâm Thông lúc này chưa bỏ qua cho Lục Minh, chỉthấy cậu ta nâng tay lên, nhanh chóng tát thêm một bạt tai về phía Lục Minh.Bởi vì Lục Minh còn chưa định thần lại, một bạt tai này vững chắc giáng xuống mặt anh ta.Bốp!Lâm Thông ra tay tàn nhẫn, Lục Minh ăn một bạt tai bay thẳng ra ngoài.Nhìn thấy Lục Minh bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ sân golf yên lặng như tờ."Lục Trần, cậu muốn chết hả!" Một hồi lâu sau, Lục Hạo điên tiết lên.Lục Trần bảo vệ sĩ đánh Lục Minh trọng thương là đã chính thức gây sự với người thừa kế giatộc Lục gia, cứ coi như Lục Trần là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng phải bị trừng phạt!"Anh đến đánh chết tôi sao?" Lục Trần giễu cợt nhìn Lục Hạo."Cậu!" Lục Hạo chỉ tay vào mặt Lục Trần, trong lòng mặc dù rất tức giận, nhưng thực lực của anhta không bằng Lục Minh, dĩ nhiên không dám thật sự đánh nhau với Lục Trần, anh ta cũng khôngmuốn bị vệ sĩ của Lục Trần làm bẻ mặt giống Lục Minh."Cậu chờ đó cho tôi, chúng tôi sẽ kể tội ác của cậu với ông nội và các trưởng lão trong gia tộc."Lục Hạo hung tợn trừng mắt nhìn Lục Trần, sau đó đở Lục Minh đứng lên rời khỏi sân golf. 

Mọi người nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên sự vui mừng mong đợi, Lục Trần dám đểcho vệ sĩ đánh Lục Minh, cho dù anh có là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng không thể bảođảm được an toàn.Bọn họ liếc nhìn Lục Trần một cái, rồi rối rít rời đi, đương nhiên bọn họ đang đợi xem Lục Trần bịgia tộc trừng trị theo gia pháp.Lục Luy Luy cũng do dự mấy giây rồi đưa theo Asgon rời đi.Lục Trung muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.Ông ấy biết tính cách của Lục Trần rất giống với Lục Thiên Hành, đều vô cùng cố chấp, ông cónói gì đi nữa cũng vô ích.Ngược lại, ông ấy dám khẳng định, với danh vọng và địa vị của Lục Trần bây giờ, nếu Lục giatrêu chọc anh thì rất có thể anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lục gia.Ông ấy cũng biết lần này hội trưởng lão bảo Lục Thiên Hành gọi Lục Trần trở về nhận tổ quytông, chủ yếu là coi trọng sức ảnh hưởng của Công nghệ Di Kỳ.Kinh tế trên đảo Palau không khởi sắc, Lục gia muốn tiếp tục khống chế những người trên đảoPalau thì phải dẫn dắt họ vượt qua cửa ải khó khăn này. 

Cho nên bọn đặt chủ ý này vào Lục Trần.Sở dĩ Lục Thiên Hành bằng lòng gọi Lục Trần trở lại, chủ yếu là vì ông ấy cảm thấy hơi áy náy,năm đó ông ấy vốn là người thừa kế chức gia chủ được gia tộc coi trọng nhất, nhưng bởi vì ânoán cá nhân mà ông đã rời khỏi nhà tộc, bây giờ trở lại làm gia chủ, ông ấy cũng cảm thấy mìnhcần có trách nhiệm dẫn dắt gia tộc phát triển lớn mạnh."Sẽ không có chuyện gì chứ, hình như bọn họ muốn đi kể tội của anh với những người đứng đầutrong gia tộc đấy." Lâm Di Quân lo lắng nói.Lục Trần lắc đầu cười nói: "Không cần để ý đến bọn họ, nếu anh đã dám đến đây thì chẳngcó truyện gì lớn xảy ra đâu."Những điều anh nói đều là thật, anh biết rõ sau khi anh nhận tổ quy tông, Lục gia nhất định sẽđưa ra yêu cầu gì đó quá đáng, nếu không phải đã có chuẩn bị kỹ càng thì anh dám đưa ngườinhà tới nơi này sao? 

Năm ngoái lúc Lục Tri Hành dẫn theo Lục Minh và Lục Hạo đến Du Châu bày tỏ ý đồ, mặc dù làbố của anh bảo anh trở về, nhưng chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy. 

Nghĩ lại hai năm trước lúc anh chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt, Lục gia có thể nhớ đến anh sao? 

Bây giờ Công nghệ Di Kỳ của anh nổi tiếng toàn thế giới, ngay cả đế quốc M cũng kinh ngạctrước thực lực khoa học kỹ thuật của Công nghệ Di Kỳ, sức ảnh hưởng lớn nhất trên toàn cầunhư vậy mà Lục gia không động lòng mới là lạ. 

Nhưng Lục Trần vẫn một câu nói kia: anh dám đến thì sẽ không sợ.

------------------------

Chương 432: Hội trưởng lão quyết định xử phạt Lục Trần 


"Bố, dù là Lục Trần hay Lục Minh, chúng đều là cháu trai của bố. Con không muốn nói nhiều vềnhững lỗi lầm trước đây của chúng. Nhưng cậu ta đã dám để một người hầu đánh gãy tay LụcMinh. Đây rõ ràng là không muốn để Lục Minh cạnh tranh vị trí người thừa kế gia chủ với cậu tamà. " 

Trong một biệt thự khác của Lục gia, bố của Lục Minh là Lục Hàn đến nơi ở của Lục Lăng Tiêuvới đôi nạng và đang nói với Lục Lăng Tiêu về chuyện đôi tay bị tàn phế của con trai mình.Lục Lăng Tiêu chính là tầng lớp gia chủ đời trước của Lục gia, là bố của mấy người Lục Hàn,Lục Thiên Hành. 

Giờ đây, ông rút lui gia nhập hội trưởng lão, trở thành đại trưởng lão của giatộc."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hôm nay Lục Trần mới quay lại sao?" Lục Lăng Tiêunhìn Lục Hàn. 

Mấy vị trưởng lão khác cũng lần lượt nhìn sang Lục Hàn. Thành thật mà nói, họ cũng đang thảoluận về quy định cho cuộc thi người thừa kế vị trí gia chủ đời tiếp theo vào buổi tối. Và Lục Minhcũng chính là thế hệ trẻ triển vọng nhất của họ. 

"Cụ thể như thế nào con cũng không rõ. Con chỉ nghe nói rằng đã xảy ra một chút hiểu lầm trênsân golf, và sau đó Lục Trần đã để cho vệ sĩ của mình đánh gãy xương tay của Lục Minh." LụcHàn nói với sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng ông ta loé lên một vẻ giết chóc.Tuy rằng ông ta bị bệnh, cũng không xứng giữ mãi vị trí gia chủ, nhưng ông ta càng muốn truyềnlại vị trí này cho con trai Lục Minh của mình hơn.Không ngờ, ngay khi Lục Thiên Hành vừa quay lại, các trưởng lão đã thay đổi quan điểm, cứ thếgiao vị trí gia chủ của con trai ông ta cho Lục Thiên Hành.

 Nếu như trong lòng ông ta cảm thấydễ chịu thì mới là chuyện lạ.Nhưng hôm nay, tên nghiệp chủng Lục Trần kia lại dám phế bỏ cánh tay phải của con trai mình,ông ta làm sao có thể buông tha cho Lục Trần.Gia quy của Lục gia rất nghiêm, Lục Trần dám để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh, không chỉ cậuta bị phạt nặng, vệ sĩ của cậu ta càng phải bị xử tử. 

"Không phải tu vi của Tiểu Minh khá ổn sao? Tại sao còn không thể đánh nổi một tên vệ sĩ ở bênngoài?" Lục Lăng Tiêu hơi thất vọng nói.Đều là cháu trai của ông ta, tuy rằng Lục Trần chưa từng trở về gia tộc, nhưng dòng máu đangchảy trong cơ thể cậu ta cũng chính là huyết thống của ông. 

Hơn nữa, với sức ảnh hưởng hiệntại của Lục Trần, ông ta thật sự có chút không muốn trừng phạt Lục Trần.Nhưng chuyện Lục Trần để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh bị thương, nếu ông ta không trừngphạt, vậy thì gia quy sẽ bị loạn mất."Có thể là do Lục Minh bất cẩn, nếu không, dựa vào tu vi của Tiểu Minh, làm sao ngay cả một vệsĩ cũng đánh không nổi chứ." Nhị trưởng lão nói."Nhưng chuyện này nhất định phải trừng phạt thật nghiêm, nếu không sau này quy củ sẽ rối tunglên." Tam trưởng lão cũng gật đầu nói."Ừm, vậy mọi người nghĩ nên xử lý như thế nào?" Lục Lăng Tiêu gật đầu. Lục gia dùng luật lệ đểlập pháp, đã truyền qua hàng ngàn năm, gia quy nghiêm khắc, đúng là không thể vì Lục Trần màphá lệ được."Theo ý kiến của tôi, hãy để cậu ta giao ra công nghệ Di Kỳ cho gia tộc, sau đó xử tử tên vệ sĩ đólà được." Nhị trưởng lão nói. 

"Tốt nhất là huỷ bỏ luôn cả tư cách tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ của cậu ta nữa mớiđược. Cậu ta như thế này rõ ràng là không coi quy định của gia tộc ra gì. Người như vậy, cho dùcậu ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể chủ trì được cả gia tộc. " Nhị trưởng lão gật đầu nói."Tôi lại cảm thấy chú ba có chút quá nghiêm khắc rồi. Mọi người thử nghĩ mà xem, Lục Trần từnhỏ không lớn lên trong gia tộc, hôm nay mới vừa trở về, hẳn là còn biết rất ít về những phép tắctrong gia tộc. Nếu trong trường hợp cậu ấy biết chuyện, nhưng vẫn tàn nhẫn như vậy, thì huỷ bỏtư cách của cậu ấy cũng được. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn cậu ấy không hiểu về nội quy củagia tộc." Thấy đại trưởng lão khẽ nhíu mày, Nhị trưởng lão liền cảm thấy trong lòng Lục LăngTiêu vẫn không muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của Lục Trần, vì thế ông ta đã nói như vậy.Chủ yếu là ông ta cũng muốn xem xem liệu Lục Trần có đủ tư cách kế thừa vị trí gia chủ haykhông.Nhỡ đâu Lục Trần ưu tú hơn Lục Minh, thì chẳng phải là đã bỏ lỡ mất một nhân tài rồi hay sao. 

Ở đẳng cấp của họ, quả thực trong lòng chỉ có gia tộc, và tất cả những gì họ nghĩ chỉ là làm saođể gia tộc có thể được tiếp nối ngày càng tốt đẹp hơn.Vậy nên chắc chắn mọi thứ đều phải coi gia tộc làm đầu.Nếu thực lực của Lục Trần thực sự mạnh hơn Lục Minh, và tổng thể cũng xuất sắc hơn LụcMinh, thì họ có thể tha thứ cho Lục Trần ngay cả khi cậu ta phạm sai lầm."Ừm, cứ quyết như thế đi. Tôi cũng nghĩ Lục Trần nhất định là do không biết phép tắc gia tộc. Cócâu không biết không có tội, vậy nên cứ theo lời chú Tư nói, để cậu ấy sáp nhập công nghệ DiKỳ vào gia tộc ta, sau đó sau đó xử tử vệ sĩ của cậu ấy là được. Không cần thiết phải truất quyềntranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ. Chú Năm, chuyện này nhờ chú đích thân xử lý. "

Lục LăngTiêu gật đầu nói.Một số người cơ bản đã hiểu ý của Lục Lăng Tiêu, chủ yếu đều là muốn xem trình độ của LụcTrần như thế nào.Dù gì thì Lục Thiên Hành cũng là người vô cùng xuất chúng của Lục gia, con trai của ông chắcchắn sẽ không quá tệ.Tất nhiên, hiện giờ Lục Thiên Hành đang là gia chủ, mặc dù quyền lực của họ có thể gây ảnhhưởng đến địa vị của Lục Thiên Hành. Nhưng vì lợi ích của gia tộc, không vào thời khắc quánguy cấp, các trưởng lão sẽ không tuỳ ý đụng đến quyền hành của gia chủ."Được, giờ tôi sẽ đi xử lý." 

Ngũ trưởng lão gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.Mấy người Lục Trần căn bản không bị Lục Minh và những người khác làm ảnh hưởng. Ngược lạisau khi họ rời đi, mọi người vẫn vui vẻ chơi đùa.Ngay cả Lục Trần bình thường cũng không có thời gian để chơi golf. Lần đầu tiên chơi, Lục Trầnđã chơi rất vui vẻ.Sau khi chơi mệt rồi, anh liền đến suối nước nóng của câu lạc bộ để ngâm mình trong đó. Khi trởra thấy đã gần đến giờ, anh liền đi thẳng về biệt thự của Lục Thiên Hành.Buổi tối gia tộc còn có tiệc tùng, cũng như nghi thức đón anh trở về nhận tổ quy tông. Tuy rằnghiện giờ anh vẫn chưa có nhiều cảm giác mình thuộc về Lục gia, nhưng dòng máu đang chảytrong người anh đích thực là huyết mạch của Lục gia, nên anh không từ chối chuyện nhận tổ quytông này.Vừa về đến nhà,

 Lục Trần liền thấy Lục Trung đang vội vàng chạy vào."Thiếu gia, lão gia kêu cậu tới đó một chuyến. Phải rồi, mang theo cả mấy người đó nữa." LụcTrung do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Thông nói.Lâm Di Quân cau mày hỏi: "Chú Trung, lúc trước có phải bọn họ có đi kiện cáo với tiền bối Lụcgia về việc Lâm Thông đánh người không?" 

Lục Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếu phu nhân. Ngũ trưởng lão cùng mấy người thi hành hìnhphạt đang ở chỗ lão gia, muốn trừng phạt thiếu gia."Lâm Di Quân mặt mày hơi biến sắc, cô biết kiểu gì cũng có chuyện mà. 

Bởi vì lúc trước Lục Hạonói như vậy là vi phạm phép tắc gia đình, hơn nữa Lục Trần mới vừa quay về, những người ởđây đều không có thiện cảm gì với anh, chắc chắn là muốn đứng về phía Lục Minh rồi."Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

 Lục Trần nắm tay Lâm Di Quân, cười với cô."Ừm, em tin ở anh." Lâm Di Quân gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.Lục Trần có thể một tay che trời ở Dư Châu, nhưng ở đây là đảo Palau, là thiên hạ của Lục gia.Người ta có nể mặt Lục Trần hay không cũng còn chưa biết được. 

"Đi thôi, qua đó xem thế nào." Lục Trần nói với đám người Đỗ Phi rồi kêu Lục Trung dẫn đường.

------------------

Chương 433: Trưởng lão chấp pháp Lục Hải Anh 


"Tiểu thiếu gia, có lẽ họ sẽ dựa theo quy định của gia tộc để nói chuyện. Đến lúc đó, lão gia cóthể không giúp được gì cho cậu. Trừ khi ông ấy không làm gia chủ nữa. Nhưng trong lòng lão giathì gia tộc là trên hết, nên rất có thể ông ấy sẽ không giúp cậu đâu." Trên đường đi, Lục Trung lolắng nói. 

"Quy tắc gia tộc gì chứ? Lẽ nào Lục Minh cố ý chọc tức chúng ta thì hắn có lý hay sao?" Lâm DiQuân khó chịu nói."Quy với chả tắc, vẫn là ai có nắm đấm lớn hơn thì là người có tiếng nói. Nếu nắm đấm của bạnđủ cứng, thì bạn nói gì cũng xong, quy tắc gia tộc là công cụ tuỳ bạn sử dụng. Nếu nắm đấm củabạn không đủ cứng, thì quy tắc gia tộc chính là công cụ dùng để trừng phạt bạn." Lục Trần cườinói. 

Lâm Di Quân gật đầu, đương nhiên cô có thể hiểu được lời nói của Lục Trần, nhưng trong lòngvẫn có chút không vui.Rõ ràng là Lục Minh tới khiêu khích anh trước, đánh hắn thì đã làm sao? 

Bọn họ chỉ là thấy Lục Trần quay lại có thể uy hiếp đến địa vị hay gì đó của mình, nên cố ý đếngây phiền phức, đánh hắn chỉ là chuyện nhỏ thôi.Nhưng nhìn thấy khuôn mặt 'thành hay không là do mình' của Lục Trần, cô không nói thêm gìnữa.Cô tin vào Lục Trần.Thấy Lục Trần không coi chuyện đó ra gì, Lục Trung cũng không nói nhiều, lẳng lặng dẫn LụcTrần cùng những người khác đi đến phòng khách.

 Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến phòng khách, mọi người nhìn thấy một ông lão chừng hơn sáumươi tuổi đang nói gì đó với Lục Thiên Hành, phía sau ông lão có bảy tám thanh niên dángngười vạm vỡ đang đứng.

 Những người trẻ tuổi này trên người toát ra cảm giác trang trọng, bề ngoài trông họ cũng rấtnghiêm túc.Họ là thành viên của phòng chấp pháp của Lục gia, chuyên trừng trị các con em trong gia tộc viphạm nội quy gia tộc.Phòng chấp pháp do ngũ trưởng lão Lục Hải Anh phụ trách.Nhìn thấy Lục Trần và những người khác đi vào, ánh mắt của Lục Hải Anh và những người khácđều tập trung vào Lục Trần.Đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lục Trần.

 Ít nhất họ đã từng nhìn thấy Lục Trần trên rất nhiều tờ báo.Mặc dù những bức ảnh trên báo còn hơi khác so với người thật, nhưng họ vẫn nhận ra Lục Trầnngay từ cái nhìn đầu tiên."Lục Trần, cậu có biết tội hay chưa?" Lục Hải Anh thấy ánh mắt của Lục Trần chỉ nhìn lướt quangười mình, không chú ý nhiều đến mình thì trong lòng rất không vui, ông ta vỗ bàn vài cái rồibắt đầu quát mắng."Ông là?"

 Lục Trần nghe thế liền quay đầu lại nhìn Lục Hải Anh."Vị này là ngũ gia của con, là người phụ trách phòng chấp pháp của gia tộc. Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?" Lục Thiên Hành nhìn Lục Trần."Thì ra là ngũ gia. Ngũ gia, ông cũng là bậc ông của tôi. Ông đây cũng đang chuẩn bị ra uy vớiđứa cháu này hay sao? Hay là Lục gia cho tôi nhận lại tổ tiên thì cần phải làm một đứa cháu?"Lục Trần không đáp lại câu hỏi của bố mình mà nhìn sang Lục Hải Anh với vẻ mỉa mai.Lục Hải Anh không hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì đã muốn hỏi tội anh, như thế rõ ràng là đứng vềphía Lục Minh rồi.Nếu như Lục Hải Anh đã công khai đứng về phía Lục Minh, vậy thì tại sao anh lại phải nể mặtLục Hải Anh chứ?Đừng nói Lục Hải Anh chỉ là ông họ của anh, ngay cả ông ruột của anh cũng không thể thiên vịnhư thế này. 

"Hỗn xược, tát miệng cho ta!" Lục Hải Anh vô cùng tức giận, vội vàng đứng lên.Ông ta là người chấp pháp của gia tộc, trong gia tộc làm gì có thiếu gia tiểu thư nào không sợông ta. Lục Trần vừa mới trở về thì đã dám đối đầu với ông, không giữ cho ông ta một chút thểdiện nào.Nghe thấy lời mắng mỏ của Lục Hải Anh, một thanh niên phía sau ông ta liền đi về phía Lục Trầnvới vẻ mặt hung dữ.Nhưng Lục Thiên Hành lại cau mày, Lục Trần không nghe ông nói, nên trong lòng có chút bấtlực."Bất kính với Ngũ trưởng lão, tôi tát vào miệng cậu ba cái, hy vọng lần sau cậu biết điều hơn."Người thanh niên đi tới phía trước Lục Trần, lạnh lùng nói rồi giơ tay định tát vào mặt Lục Trần.Nhưng vừa giơ tay lên, Lâm Thông đã tiến lên một bước, giữ chặt ngay lấy cổ tay hắn."Buông ra!" 

Người thanh niên mặt mày biến sắc, vừa định rút tay ra, nhưng trong nháy mắt, hắnphát hiện ra mặt mình đã đỏ lên, không thể nào rút tay ra khỏi tay Lâm Thông được.Khi Lục Hải Anh và những người khác nhìn thấy điều này, vẻ mặt của họ cũng thay đổi, khôngngờ, tên vệ sĩ này của Lục Trần lại có sức mạnh kinh khủng đến như thế.Điều quan trọng nhất là thái độ của Lục Trần.Nếu không phải Lục Trần cho phép, tên vệ sĩ này làm sao dám ra tay?"Lục Trần, cậu muốn làm phản sao?" Vẻ mặt Lục Hải Đình cực kỳ lạnh lùng."Ngũ trưởng lão nói gì vậy chứ? Phản loạn? Tôi làm loạn cái gì? Lục gia có cái gì đáng để tôi làmphản chứ? Hay ý ông là cái quốc đảo Palau này?" 

Lục Trần giễu cợt cười hỏi, ánh mắt đầy mỉamai.Anh vốn đã không có cảm giác thân thuộc với nhà họ Lục, không ngờ rằng già trẻ lớn bé đều lầnlượt đến gây phiền phức, khiến cho chút cảm giác gần gũi ít ỏi đến đáng thương cũng hoá thànhcông cốc hết.Trở về một nhà họ Lục như vậy có ý nghĩa gì?Không cần cũng được."Mày! Nghiệp chướng!" Cơ thể Lục Hải Anh run lên, không ngờ Lục Trần lại dám không coi Lụcgia ra gì như vậy."Lục Trần, Không được vô lễ." Lục Thiên Hành cũng có chút không chịu được nữa, đành lêntiếng. 

Nhưng ông cảm thấy áy náy với Lục Trần, nên cũng không thể nói gì nhiều.Thực lực của Lục Trần bây giờ không nhỏ, chỉ là mấy lão già cứng đầu này của gia tộc khôngnhìn ra được mà thôi.Đây cũng là lý do tại sao ông biết rõ đám người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net