Chương 451-480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 451: Tạ Vĩ Hào bị bỏ lại 

Ngày 15 tháng 6, hôm nay là một ngày đặc biệt, Lục Trần gọi tất cả những người trong nhà đếnViện khoa học kỹ thuật, anh cũng nhờ Vương Lôi thông báo cho gia đình Kì Giang Vương để họđến Viện khoa học công nghệ vào sáng sớm mai. 

Đến khoảng 12 giờ trưa, anh đều gọi những người có liên quan đến anh, bao gồm người thân,nhân viên của các chi nhánh công ty, thậm chí là tất cả cầu thủ và nhân viên của Tư Uy và TrungHải đến Viện khoa học công nghệ. 

Rất nhiều người nghi hoặc và không hiểu có chuyện gì, nhất là sau khi họ đến Viện khoa học kỹthuật, Lục Trần trước tiên để họ sinh sống ở trong này.Bởi vì cho đến nay, có rất ít người biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.Lúc này, điện thoại của Lục Trần kêu lên, là Tạ Vĩ Hào gọi tới. 

Lục Trần ngẩn ra, sao Tạ Vĩ Hào lại gọi điện cho anh vào giờ này, ông ta bị bỏ lại rồi sao, hay làtrước lúc đi nói lời tạm biệt cuối cùng với anh?Trong lòng anh có chút hoài nghi, nhận điện thoại. 

"Tiểu Lục à, tình hình bên cậu là sao, mua một lượng lớn vật liệu rồi gọi toàn bộ nhân viên đếnViện khoa học công nghệ, xảy ra việc gì rồi sao?" Tạ Vĩ Hào hỏi mối nghi ngờ lớn nhất trong đầuông ta mấy ngày nay.Mấy ngày này những hoạt động của Công nghệ Di Kỳ thực sự là khác thường, mãi đến ngàyhôm nay, ông ta không nhịn được gọi điện hỏi thăm."Ông hiện tại đang ở Thủ đô hay là Du Châu?" 

Lục Trần thăm dò hỏi."Ở Du Châu, sao thế?" Tạ Vĩ Hào hỏi."Tôi hiểu rồi, ông hãy lập tức đến Viện khoa học công nghệ, đưa cả người nhà hay những ngườiông tín nhiệm đến đây, chậm trễ sẽ có biến, mau chóng đến đây rồi tôi sẽ nói ông biết đã xảy rachuyện gì." Lục Trần nói."Tiểu Trần, rốt cuộc là có chuyện gì?" 

Tạ Vĩ Hào vội vã hỏi, lời của Lục Trần khiến ông ta run sợ.Lục Trần biết nếu như không tiết lộ một chút tin tức cho ông ta, với thân phận của ông ta thì nhấtđịnh sẽ không dễ dàng đưa người nhà đến Viện khoa học công nghệ.Anh và Tạ Vĩ Hào giúp đỡ lẫn nhau, mấy năm nay không ngừng tạo ra những huyền thoại về thunhập thuế, giữa hai người là quan hệ bạn bè và quan hệ đối tác, cho dù ông ta bị ruồng bỏ thìLục Trần chắc chắn sẽ đưa ông ta đi."

 Chiều ngày hôm nay, những quan chức cấp cao trên thế giới sẽ đem niềm hy vọng cuối cùngcủa nhân loại rời khỏi trái đất. Chậm nhất là ngày mai, thế giới sẽ bước vào trạng thái hỗn loạnmất trật tự, những cái khác còn cần tôi nói không?" Lục Trần bình thản nói.Tạ Vĩ Hào run lên, tay cầm điện thoại suýt nữa làm rơi xuống đất.Ông ta bị ruồng bỏ rồi!Nhưng điều khiến ông ta cảm thấy nực cười là ông ta có rất nhiều bạn ở thủ đô, vậy mà thờikhắc cuối cùng người nói cho ông ta sự thật lại là Lục Trần, người ông ta mới quen mấy nămnay.Ánh mắt Tạ Vĩ Hào tràn đầy tức giận nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. 

Ông ta hiểu nguyên nhân tại sao những quan chức cấp cao lại bỏ rơi ông ta.Bởi vì trong tình hình này, một chính trị gia chẳng được công nhận như ông ta mãi mãi không cótác dụng bằng những nhân tài kỹ thuật. Ông ta dám khẳng định, những quan chức cấp cao củacác quốc gia chắc chắn thà rằng mang theo một vài nhân tài kỹ thuật còn hơn là mang theonhiều chính trị gia.Sau khi ngắt cuộc gọi của Tạ Vĩ Hào, Lục Trần đột nhiên nghĩ rằng ngay cả Tạ Vĩ Hào cũng bịruồng bỏ, vậy tư lệnh quân khu Vu Quang Chính thì sao?90% ông ta cũng bị bỏ rơi?Lục Trần cảm thấy rất có khả năng, trừ phi ông ta có quan hệ rộng, nếu không khả năng bị bỏ rơicũng là 100%. 

"Gọi giúp tôi Tư Đồ Kiếm đến đây." Lục Trần nói với Từ Kinh bên cạnh.Từ Kinh gật đầu, liền lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Kiếm.Tư Đồ Kiếm chưa sử dụng công nghệ màn hình ba chiều nên không thể gọi điện video.Mười phút sau, Tư Đồ Kiếm chạy tới Viện khoa học công nghệ."Tìm cách giúp tôi liên lạc với Vu Quang Chính." Lục Trần nói.Từ Đồ Kiếm gật đầu, liền hiểu mục đích của Lục Trần.Vu Quang Chính vẫn còn gần 20 nghìn binh lực, nếu như ông ta bị bỏ rơi, thì khi đó mối nguyhiểm tiềm ẩn lớn nhất sau cuộc bạo loạn có lẽ là ông ta.Vu Quang Chính đã từng là cấp trên của Tư Đồ Kiếm, Tư Đồ Kiếm có cách liên lạc với ông ta.Sau khi điện thoại của Tư Đồ Kiếm được nối máy, Lục Trần trực tiếp nghe điện thoại."Tư lệnh Vu, là tôi, Lục Trần."

 Lục Trần nói trước."Là Lục tổng sao, sao cậu lại nhớ đến gọi điện cho tôi vậy?" Vu Quang Chính có chút kinh ngạc."Tư lệnh Vu, thời gian rất cấp bách, nếu như ông tin tôi thì bây giờ hãy đến Viện khoa học côngnghệ, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông." Lục Trần nói."Ngay bây giờ?" Vu Quang Chính ngẩn ra, thái độ của Lục Trần làm ông ta có dự cảm xấu tronglòng."Đúng, ngay bây giờ, ông đừng lái oto mà ngồi máy bay trực thăng đến đây đi." Lục Trần kiênđịnh nói.Từ quân khu đến đây mất ít nhất nửa giờ đồng hồ, nếu đi máy bay trực thăng đến thì bảy, támphút là có thể đến rồi."Lục tổng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vu Quang Chính trong lòng vô cùng nghi hoặc."Ông đến rồi sẽ biết, Tạ Vĩ Hào cũng sẽ đến đây." 

trong điện thoại Lục Trần không nói rõ tìnhhình thực sự cho Vu Quang Chính, anh sợ Vu Quang Chính nhất thời mất khống chế thì tiêu."Được thôi, vậy bây giờ tôi sẽ đến đó." Vu Quang Chính cũng không biết chuyện gì, nhưng ôngta vẫn định gọi điện cho Tạ Vĩ Hào trước.Ông ta gọi vào số của của Tạ Vĩ Hào, nhưng điện thoại đang bận.Ông ta nhíu mày, yêu cầu cấp phó sắp xếp cho ông ta một chiếc máy bay trực thăng đến Việnkhoa học công nghệ.Những gì Lục Trần nói rất đúng, ông ta cũng cảm thấy có thể xảy ra chuyện lớn, cũng khôngdám hỏi nhiều.Mấy phút sau, Vu Quang Chính ngồi máy bay trực thăng vũ trang đến Viện khoa học công nghệ,ông ta vừa xuống trực thăng thì Tạ Vĩ Hào gọi tới."Lão Tạ, ông bây giờ có ở Viện khoa học công nghệ không?" Vu Quang Chính hỏi.Tạ Vĩ Hào bên này biết có thể Lục Trần cũng liên lạc với Vu Quang Chính, liền nói: "Tôi đangchuẩn bị tới, ông đến rồi sao?""Ừ, ông có biết Lục Trần gọi chúng ta đến đây có việc gì không?" Vu Quang Chính hỏi. 

"Cậu ấy chưa nói cho ông biết à?" Tạ Vĩ Hào hỏi lại."Ừ, bỏ đi, cậu ấy đến rồi, để tôi hỏi cậu ấy." Vu Quang Chính nói xong liền ngắt điện thoại.Nhìn thấy Lục Trần đang đợi mình ở phía trước, Vu Quang Chính liền bước nhanh về phía LụcTrần."Lục tổng......"Khi Vu Quang Chính chào hỏi Lục Trần thì ông ta nhìn thấy ánh sáng kì lạ phát ra từ chiếc nhẫntrên ngón tay Lục Trần.Lục Trần gật đầu về phía Vu Quang Chính, liền mở màn ảnh ba chiều ra, trước mặt anh xuấthiện một quầng sáng, trong quầng sáng đó hiện ra bóng dáng Đinh Đại Thành. 

"Lục tổng, cậu mau đến trung tâm điều khiển đi, chúng ta phải bay rồi." Đinh Đại Thành nói."Được." 

Lục Trần gật đầu, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, quầng sáng liền biến mất.Trong lòng Vu Quang Chính có chút kinh ngạc về kỹ thuật thông tin của Lục Trần khi nhìn thấycảnh tượng kì diệu này.Công nghệ màn hình ba chiều chưa được Lục Trần quảng bá ra ngoài, chỉ liên lạc trong nội bộcông ty, nên người lần đầu tiên thấy cái này cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện thường. 

"Tư lệnh Vu, đi thôi, trước tiên tôi đưa ông đi xem cái này, ông sẽ hiểu nguyên nhân tôi tìm ông." 

Lục Trần gật đầu với Vu Quang Chính, rồi đi đến trung tâm điều khiển trước.

------------------------


Chương 452: Thần Châu Thiên Cung rời đi 

Tại trung tâm điều khiển, đám người Đinh Đại Thành đang tự mình theo dõi tín hiệu phát sóngtrực tiếp từ máy bay không người lái.Công nghệ máy bay không người lái của Công nghệ Di Kỳ đứng đầu thế giới, đặc biệt là kỹ thuậttàng hình, hiện tại không có bất kì rađa của quốc gia nào có thể phát hiện được nó.

 Hơn nữa vào thời điểm này, sự chú ý của các quan chức cấp cao trên toàn thế giới đều đặt trênphi thuyền Thần Châu Thiên Cung, cũng không có ai nghĩ rằng máy bay không người lái củaCông nghệ Di Kỳ đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. 

Lúc này, thông qua hình ảnh máy bay không người lái truyền đến, chỉ nhìn thấy cửa trên nóc phithuyền Thần Châu Thiên Cung đã mở ra, lộ ra toàn bộ diện mạo của Thần Châu Thiên Cung.Theo dữ liệu cho thấy, phi thuyền Thần Châu Thiên Cung với tổng chiều dài 2.100 mét, rộng 524mét và cao 20 mét, là phi thuyền vũ trụ lớn nhất mà con người tạo ra.Phi thuyền này đã tập hợp vật lực, nhân lực và tài chính của hơn 100 quốc gia trên thế giới, sẽ làhy vọng cuối cùng của nhân loại.Lúc này Lục Trần dẫn theo Vu Quang Chính đến, chỉ vào màn hình, ra hiệu Vu Quang Chínhnhìn trước."Đây là?" 

Vu Quang Chính nhìn thấy phi thuyền Hiệu Thiên Cung Thần Châu đang chuẩn bị cấtcánh, kinh ngạc hỏi.Không có ai trả lời ông ta, bởi vì lúc này mọi người đều đang tập trung nhìn vào màn hình.Trên màn hình phát ra một tiếng động lớn, đó là dấu hiệu cho thấy động cơ tổng hợp hạt nhân cóthể điều khiển được đánh lửa.Phi thuyền lớn như vậy, nếu nó muốn thoát khỏi lực hút của trái đất và bay vào vũ trụ, chỉ có mộtđộng cơ tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được. 

Sau vài giây, mọi người đều nhìn thấy đồ vật khổng lồ trên màn hình đột nhiên từ dưới đất baylên, xung lực cực lớn của phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển khiến toàn bộ phithuyền lao lên bầu trời, càng lúc càng nhanh. Nó di chuyển khỏi trái đất với tốc độ nhanh vànhanh chóng trở thành một chấm nhỏ trên màn hình."Đây là phi thuyền vũ trụ sao?" 

Vu Quang Chính kinh ngạc nói."Đúng vậy, đây chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại, được gọi là phi thuyền Thần ChâuThiên Cung, tất cả các quan chức cấp cao của hơn 100 quốc gia đều đang trên đó, họ đem theoniềm hy vọng cuối cùng của nhân loại rời khỏi trái đất." Lục Trần nói."Đây, đây..." 

Vu Quang Chính dường như vẫn còn chút khó tin, ông vội vàng rút điện thoại gọicho một người quen ở thủ đô, nhưng gọi bao nhiêu cuộc thì đều tắt máy.Thân hình ông lảo đảo, sắc mặt toát lên vẻ phẫn nộ tột cùng.Hiển nhiên, cho dù là ai, khi lần đầu tiên biết được mình bị cấp trên bỏ rơi cũng đều khó mà chấpnhận được sự thực này. 

"Lục, Lục tổng, các cậu có thể giải mã được virus D đúng không?" Vu Quang Chính ngẩng đầunhìn Lục Trần.Lục Trần lắc đầu."Nhân loại chúng ta cứ như vậy mà bị diệt vong sao?"

 Vu Quang Chính lộ vẻ không cam lòng.Lục Trần vẫn lắc đầu, nói: "Tôi không biết, nhưng trước khi hàm lượng oxy dưới 19%, phi thuyềncủa tôi có thể rời khỏi trái đất, bất kể tương lai ra sao, không cần biết con người chúng ta có cơhội sống tiếp sau khi rời trái đất hay không. Nhưng có thể sống thêm được một khoảng thời gian,còn tốt hơn ở lại đây đợi chết có đúng không?" 

"Đúng, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải đi vào vũ trụ một lần, cho dù cuối cùng tất cả đềuchết trong vũ trụ, cũng còn tốt hơn ở lại đây nghẹt thở mà chết gấp trăm lần!"

 Vu Quang Chínhvội vã gật đầu."Vậy tư lệnh Vu hiểu nguyên nhân tôi đưa ông đến đây rồi chứ." Lục Trần nói."Ừm, lúc này thế giới đã lâm vào cục diện mất trật tự, chỉ cần truyền đi thông tin các quan chứccấp cao trên toàn thế giới bỏ lại người dân rời khỏi trái đất, chỉ cần thông tin không có cách nàogiải mã virus D bị rò rỉ, thì toàn thế giới sẽ xảy ra cuộc bạo loạn trước nay chưa từng có tronglịch sử. Đặc biệt bạo loạn trong quân đội, mới là điều đáng sợ nhất."

 Vu Quang Chính nhấnmạnh."Đúng vậy, giấy không gói được lửa, sẽ không lâu nữa, có lẽ là đêm nay, cùng lắm là ngày mai,tin tức này nhất định sẽ lan truyền khắp thế giới, và chậm nhất là ngày mai, thảm họa của cảnhân loại nhất định sẽ xảy ra. Cho nên, tôi cần tư lệnh Vu ngay tối nay đưa tất cả các loại vũ khí,tên lửa của quân khu Tây Nam đến Viện khoa học công nghệ." 

Lục Trần gật đầu nói.Quân khu Tây Nam bao gồm rất nhiều loại tên lửa tiên tiến, còn có những 6 thế hệ máy baychiến đấu.Mặc dù vũ khí hạt nhân chắc chắn đã bị các quan chức cấp cao mang đi toàn bộ, nhưng các loạitên lửa được bố trí xung quanh chắc chắn vẫn còn.Một khi bạo loạn xảy ra, tất cả đều có khả năng xảy ra."Đây là nhiệm vụ vô cùng to lớn, nhưng Lục tổng yên tâm, cho dù không thể đem toàn bộ vũ khícỡ lớn chuyển đến đây, tôi cũng nhất định nghĩ cách hủy diệt toàn bộ!"

 Vu Quang Chính gật đầuthật mạnh, ánh mắt tràn đầy kiên định."Đúng rổi, tôi chỉ cho ông 1000 người, ông tự mình sắp xếp." Lục Trần nói.Vu Quang Chính gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng điều khiển.Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt trời nóng rát.Ông ta hít sâu một hơi, liền đi về phía máy bay trực thăng.Lục Trần có thể cho ông ta số lượng 1.000 người, là rất xem trọng ông ta, những người này cũngđủ để đến quân khu Tây Nam thành phố Xuyên Đô hoàn thành nhiệm vụ.Đương nhiên, trước khi đến Xuyên Đô, ông còn phải sắp xếp đưa người nhà đến Viện khoa họccông nghệ, mang toàn bộ vũ khí của quân khu Du Châu đến đây.Thời gian rất gấp, Vu Quang Chính chỉ hy vọng những tin tức này đừng bị lộ ra trước ngày mai.Sau khi Vu Quang Chính rời khỏi, Lục Trần liền mở cuộc họp video với những giám đốc điềuhành biết rõ nội tình."Vương Duy, bây giờ có bao nhiêu người đến Viện khoa học công nghệ, đã thống kê đượcchưa?"

 Lục Trần nhìn màn hình của Vương Duy.Quân đội có 21.125 nhân viên an ninh, nhân viên của công ty và các thành viên trong gia đìnhcủa họ có tổng cộng 30.287 người, bằng một nửa con số 100.000 của chúng ta." Vương Duy nói.Các nhân viên trong công ty anh, bao gồm các nhân viên chính của Phòng Thương mại và giađình của họ, các cầu thủ đội bóng cùng người nhà, có thể nói là, hiện nay tất cả số người đangởViện khoa học công nghệ tổng cộng là hơn 51.000 người.Phi thuyền của Lục Trần có thể chứa khoảng 130.000 người, nhưng anh chỉ dự định đưa100.000 người ra khỏi trái đất. 

Vì năng lượng của phi thuyền vũ trụ có hạn nên nó sẽ tiêu tốn nhiều nguyên liệu và năng lượnghơn, nếu tăng thêm 1.000 người thì rất khó tính toán."Vậy đối với 50.000 người còn lại, các anh có đề nghị gì không? Lục Trần lại hỏi. 

"Lục tổng, với 50.000 người còn lại tôi cảm thấy chúng ta chỉ có thể dành cho nhân tài kỹ thuật,anh phải biết rằng, trong vũ trụ, con người bình thường hoàn toàn là gánh nặng, nhưng nhân tàikỹ thuật lại có thể là niềm hy vọng cứu vớt được các khủng hoảng khác nhau. 

Đối với chúng tamà nói, vũ trụ là điều mới mẻ, chúng ta không biết đến khi nào có thể tìm thấy hành tinh sốngthích hợp, hơn nữa dựa vào kỹ thuật bây giờ của chúng ta, đám người chúng ta khó có thể tìmđược hành tinh sống thích hợp." Đinh Đại Thành nói."Ừm, tôi đồng ý với ý kiến của giám đốc Đinh." 

Lục Trần gật đầu nói."Tôi cũng đồng ý.""Tôi cũng đồng ý."Những người khác cũng thi nhau gật đầu. 

"Lục tổng, tôi có chút ý kiến về việc chọn lựa 50.000 nhân tài kỹ thuật còn lại."Lúc này, Trần Sơ Nhiên đột nhiên nói.


--------------------
Chương 453: Kiến nghị của Trần Sơ Nhiên 

Thân là là trợ thủ của Lục Trần tại thương hội, lại còn là hội trưởng quỹ tài trợ bóng đá, Trần SơNhiên nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói trong công nghệ Di Kỳ.

"Cô nói đi", Lục Trần gật đầu nói."Chiếc phi thuyền này đã được đặt cho cái tên "Hi Vọng" nên nó không chỉ là hi vọng của riêngchúng ta, mà còn là hi vọng của toàn nhân loại. Chúng ta chưa biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu mẫutinh trùng của loài người được bảo quản trong kho, cho nên tôi đề nghị 50 ngàn nhân tài trongngành kỹ thuật mà chúng ta đưa theo phải chọn từ các chủng tộc khác nhau, các màu da khácnhau. 

Hơn nữa, còn phải là những người trẻ khỏe, tỷ lệ giữa nam và nữ cũng phải cân bằng",Trần Sơ Nhiên nói.Nghe ý kiến của Trần Sơ Nhiên, mọi người ban đầu đều gật đầu tán thưởng nhưng rồi ai nấyđều trầm tư suy nghĩ.Cùng là con cháu Hoa Hạ, bọn họ nên đưa nhiều đồng bào của mình đi cùng hơn mới phải. 

Nhưng loài người sắp bị diệt vong, lúc này trên thế giới đã chẳng còn tồn tại biên giới thì cớ saophải suy nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?"Được, vậy cô hãy làm một bản thống kê đi. 

Sau đó, tôi sẽ để Đỗ Phi căn cứ theo kết quả thốngkê của cô đi khắp thế giới tìm những nhân tài như vậy. Nhớ kỹ, các cô chỉ có thời gian 1 tháng.Hết 1 tháng, dù thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây", Trần Lục đáp. 

Mặc dù theo tính toán, hàm lượng oxy trong không khí phải tới cuối năm mới xuống thấp tới hơncả mức con người có thể chịu đựng là 19% nhưng phi thuyền này hiện giờ chỉ cần lắp thêm hệthống điều chỉnh phản trọng lực là hoàn thành. Thời gian lắp đặt ước tính khoảng 1 tháng." 

Lúc phóng Thần Châu Thiên Cung, động cơ của nó là một máy tạo phản ứng tổng hợp hạt nhâncó thể khống chế tạo ra lực đủ mạnh nhấc bổng cả chiếc phi thuyền lao đi ngược hướng trọnglực. Tuy nhiên, sau khi Lục Trần giải mã được hệ thống phản trọng lực liền quyết định sẽ khôngsử dụng máy tạo phản ứng nhiệt hạch hạt nhân làm động cơ nữa.Bởi nếu cứ dùng loại máy này, khi phi thuyền cất cánh sẽ phải chuẩn bị thêm khoảng 100 ngànbộ đai an toàn, việc này khá phiền phức. 

Hơn nữa, nó còn có nguy cơ làm hỏng hệ sinh thái tuầnhoàn không khí trong phi thuyền.Kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế được tìm ra là bước đệm thuận lợi choviệc sản xuất ra không khí.Hệ thống tuần hoàn là hệ thống có khả năng chuyển hóa, tạo nên các loại chất khí khác nhautheo đúng tỷ lệ các khí trong bầu khí quyển.Công trình này cần tới rất nhiều nhiên liệu hạt nhân, các hệ thống cũng vô cùng phức tạp. Có thểcoi nó là kết tinh của trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại nhưng bấy nhiêu đó cũng khó khăn lắmmới bảo vệ được môi trường khép kín nhỏ bé bên trong phi thuyền. 

Thậm chí có nhà khoa học từng nghĩ đến việc đem hệ thống này phổ biến cho toàn thế giới thìngay sau đó cũng tự cảm thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi.Bởi vì muốn làm được điều này, ít nhất phải mất từ 5 đến 10 năm làm công tác dự trữ khoa học.Nhưng loài người sẽ không thể trụ nổi 5 năm nữa. Đừng nói là 5 năm, thậm chí chỉ vài tháng saulà có thể tan thành cát bụi rồi.Trở lại vấn đề chính, cái gọi là hệ thống phản trọng lực chính là tạo cho vật thể một gia tốcngược hướng với trọng trường Trái Đất, khiến cho lực hấp dẫn của Trái Đất tác động lên vật thểnày bị triệt tiêu hoàn toàn. Do đó, vật thể này có thể trôi bồng bềnh trong không gian. 

Thực chất, các loại xe đệm từ đều sử dụng kỹ thuật tương tự. Chỉ có điều, trước đây kỹ thuậtnày chưa được hoàn thiệnCũng chưa đủ trình độ tạo thành một hệ thống có thể điều khiển được cho nên chỉ sản xuất ranhững sản phẩm như xe đệm từ mà thôi.Đến nay phi thuyền Hi Vọng sẽ dùng kỹ thuật phản trọng lực để rời khỏi Trái Đất, lợi dụng phảntrọng lực để điều khiển tốc độ phi thuyền và tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu.Lục Trần tin rằng, đến cả các nhà lãnh đạo cũng biết sự quý giá của nguồn nhiên liệu hạt nhâncho nên trước khi rời khỏi Trái Đất, anh ấy đã quyết định thu thập toàn bộ số nhiên liệu hạt nhâncó thể để mang đi cùng. 

Vì nguồn nhiên liệu này rất có hạn, cho nên đương nhiên anh sẽ phảichờ đến khi lắp đặt xong bộ điều chỉnh phản trọng lực mới có thể rời khỏi đây.Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau khi Thần Châu Thiên Cung rời khỏi Trái Đất 4 tiếng, rốt cuộc tintức về nó cũng bị lọt ra ngoài. Sau đó giống như một bệnh dịch, tin này đã được lan truyền rakhắp thế giới.Nhiều nhất là nửa năm nữa, hàm lượng oxy trong không khí sẽ xuống thấp hơn mức 19%, conngười sẽ chết vì thiếu không khí.

 Các nhà lãnh đạo của đất nước cũng đã bỏ rơi người dân để lên những chiếc phi thuyền rời khỏiTrái Đất. Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!Vào đêm mà hai thông tin này được lan truyền trên mạng, tất cả mọi người đều đổ dồn đi tìmchứng cứ xác thực cho chúng.Đêm hôm đó, cuối cùng cũng có người tập hợp một nhóm người đi tới chất vấn chính phủ. Lúcđó, họ mới phát hiện ra nơi ấy chật ních người.Sau đó, bạo loạn nhanh chóng bùng phát dữ dội.Ai ai cũng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng, hung bạo...Đặc biệt là quân đội, đây là lần đầu tiên quân đội trở nên mất kiểm soát như vậy.Bọn họ lập thành nhóm sát hại người vô tội, đập phá nhà cửa, làm mọi thứ để giải tỏa cảm xúccủa mình.Những người còn sống sót xung quanh đó 3 ngày sau cũng dường như phát điên mà giết hại lẫnnhau. 

Nhưng đây không phải sự chết chóc ươm mầm cho một sự hồi sinh khác mà sẽ là cái chết dẫntới sự tuyệt diệt của loài người

...Trong 3 ngày này, bên ngoài công nghệ Di Kỳ khắp nơi đều là xác chết.Bọn họ chợt nhận ra có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net