4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jihoon dường như rất thích cái tên Lai Guanlin đặt cho. Lúc Kim Jaehwan tới dẫn Lai Guanlin đi bệnh viện, Park Jihoon vẫn cứ bám dính lấy Lai Guanlin, nói thế nào cũng không chịu đi xuống, Lai Guanlin tất nhiên mừng vô cùng, mang Smitty Werbenjagermanjensen của cậu cùng đi khám bệnh.

"Được rồi, anh biết mày vẫn đang giận." Tạm biệt hai tiểu tổ tông Lai Guanlin cùng Park Jihoon xong, Ong Seongwu vội vàng quay lại phòng khách trấn an chú cún bự đang giận dỗi nằm bẹp dưới gầm bàn, "Con trai mày có vẻ rất thích Lai Guanlin đó, mày đừng có để ý cậu ấy độc mồm độc miệng, Guanlin là đứa trẻ tốt, mày an tâm đi."

Đứa trẻ tốt cái đầu anh, nếu cậu ta là người tốt thì thế giới này chẳng có ai làm người xấu được đâu.

Tận mắt nhìn thấy em mình bị bắt đi, Kang Daniel đang bị thất sủng càng nghĩ lại càng buồn bực, đứng thẳng dậy vò vò tai, chiếc đuôi to xù lông rũ xuống đất không thèm nhúc nhích.

"Đến đây ăn nào." Ong Seongwu nhìn Kang Daniel tâm tình sa sút, đưa tay vuốt vuốt cục bông lớn, sau đó lấy cho cậu và Park Woojin mỗi đứa một bát thức ăn chó trộn với một ít sữa bò, "Nếu không thích thì đừng ăn, để anh lấy cho mày cái khác."

Kang Daniel từ khi có ký ức đến giờ đều là ăn đồ ăn của loài người, đây là lần đầu cậu ăn thức ăn chó.

Thận trọng bước tới trước bát ăn ngửi ngửi. Hmm, vẫn rất thơm.

Park Woojin bên cạnh không nghĩ gì nhiều trực tiếp lao đầu vào ăn, từng miếng từng miếng nhai lấy nhai để. Kang Daniel thấy Woojin ăn ngon miệng như vậy, xem ra đây cũng không phải đồ không thể ăn, cậu cúi xuống cắn thử một miếng, sau đó hai mắt cún ngốc chớp lấy một cái, ăn như hổ đói không ngừng không nghỉ.

Lúc Ong Seongwu thu dọn xong đồ đạc bước vào phòng thì thấy Kang Daniel tha một chiếc bát cỡ đại tới nhìn anh.

Ong Seongwu chợt sững người, đây là cái bát thiếc anh mua từ siêu thị về để làm bánh mì nhưng mà chưa sử dụng lần nào.

"Mày moi được cái này từ đâu ra vậy?" Ong Seongwu nhận lấy cái bát, "Không phải mày muốn ăn thêm một bát nữa đấy chứ?"

Kang Daniel thế mà gật đầu, ánh mắt còn rất kiên định!

Đùa đấy à, cậu khi ở hình dạng người cũng là một nam nhân chân dài cao mét tám đó nha! Cái bát bé tí ban nãy làm sao mà đủ ăn?

Kang Daniel có lẽ cũng không nghĩ bản thân ở dạng người có thể ăn bát cơm to như vậy đâu, cậu chỉ biết là mình đang rất đói thôi.

Ong Seongwu cảm nhận được khóe miệng mình đang co giật.

Trên đời này có con Samoyed nào mặt dày ăn lắm như cái con này không?

"Không thể ăn bằng cái bát này đâu thưa anh, anh ăn tham quá đấy." Ong Seongwu nhặt lên hai chiếc bát nhỏ hết nhẵn thức ăn, vui vẻ quay qua hỏi Park Woojin, "Tiểu Bạch số 1, mày muốn ăn nữa không?"

Ai ngờ Park Woojin không hề do dự gật gật đầu, ánh mắt thể hiện: em vẫn muốn ăn nữa!

... Ong Seongwu lập tức thu hồi lời mình vừa nói ba mươi giây trước, hóa ra trên đời này Samoyed mặt dày ăn lắm vẫn còn nhiều lắm!

Ong Seongwu nhận mệnh lấy thêm thức ăn cho hai con cún, nhìn hai cục bông lớn nhỏ ăn đến vui vẻ, khóe miệng Ong Seongwu bỗng nhếch lên.

Giữ lại thứ này bầu bạn với mình, hóa ra cũng không phải ý kiến tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net