Câu chuyện số 5. Tin Nhắn Cuối Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OngNiel/NielOng

---

Note: Đây là fic viết theo concept một cuộc trò chuyện qua mạng xã hội của 2 nhân vật chính.

_______

Hôm đó, là một ngày trời không trăng...

Câu chuyện bắt đầu khi Kang Daniel đi làm về trễ, cậu ấy tăng ca...

Tắm rửa sạch sẽ, Daniel đến ngồi bên máy tính, dự định sẽ online một chút trước khi đi ngủ...

Đồng hồ trong phòng điểm 1:02p...

* Có một tin nhắn từ người lạ. *

Kang Daniel tò mò, nháy chuột vào hình đại diện mặt trăng bị khuyết từ " người lạ " đó.

- swocghh: Xin chào!

        danikkang đã xem.

- danikkang: Xin chào! Bạn là ai?

        swocghh đã xem.

        swocghh đang nhập văn bản...

- swocghh: Một người lạ! 😉

        danikkang đã xem.

- danikkang: Có việc gì không?

- swocghh: Có chút buồn, nên tìm ai đó để trò chuyện.

       danikkang đã xem.

- danikkang: Ừm hửm?

- swocghh: Bạn có tin vào ma quỷ không?

           danikkang đã xem.

...

Kang Daniel đọc tới đây liền nhếch môi cười khinh bỉ. Ma quỷ? Nửa đêm nhắn với cậu hỏi về điều này, định làm gì? Hù dọa sao? Nực cười. Kang Daniel trước giờ chưa bao giờ tin vào những chuyện nhảm nhí như thế này.

...

- swocghh: Sao bạn không trả lời?

        danikkang đã xem.

- danikkang: Tôi không tin! :)

- swocghh: Tại sao?

        danikkang đã xem.

- danikkang: Lí do gì bạn lại hỏi tôi về vấn đề này?

        swocghh đã xem.
     
        swocghh đang nhập văn bản...

- swocghh: Vì muốn biết, thế thôi! :)

        danikkang đã xem.

- danikkang: Được thôi, nếu bạn muốn biết, tôi sẽ nói.

- swocghh: ?

        danikkang đã xem.

- danikkang: Thứ nhất: Ma quỷ vốn không tồn tại trên đời.
                     Thứ hai: Chỉ những ai trẻ con mới tin vào chúng, bởi chỉ có những người ngu ngốc mới tin vào những thứ ngu ngốc.
                      Thứ ba: Và vì tôi đã là một người trưởng thành, nên những thứ nhảm nhí về ma quỷ hay những gì đại loại giống vậy, tôi đều không tin.
                     
        swocghh đã xem.

        swocghh đang nhập văn bản...

- swocghh: Tại sao bạn chắc chắn chúng không tồn tại? Biết đâu...? :)

       danikkang đã xem.

- danikkang: Nhảm nhí!

- swocghh: Bạn hoảng sợ?

       danikkang đã xem.

- danikkang: Việc gì lại phải sợ? Tôi vốn không bao giờ tin vào ma quỷ.

- swocghh: Nhưng nếu chúng đến tìm bạn? Bạn sẽ còn mạnh miệng như bây giờ hay không? 😉

        danikkang đã xem.

- danikkang: Nếu có thật đi chăng nữa, thì tại sao chúng lại tìm tôi? Trong khi tôi chưa bao giờ làm hại ai cả?

- swocghh: Vì bạn chế giễu chúng!

       danikkang đã xem.

- danikkang: Đó là sự thật, tôi không chế giễu, ma quỷ là những thứ ngu ngốc, và chúng chẳng bao giờ có thực trên đời!

- danikkang: Nhưng mà, bạn là ai? Và tại sao lại tranh cãi với tôi về vấn đề nhảm nhí này?

        swocghh đã xem.

        swocghh đang nhập văn bản...

- swocghh: Tôi đã nói rồi... Một người lạ! 😉

- swocghh: Và... tôi sẽ tìm bạn...

        danikkang đã xem.

- danikkang: Là sao?

- swocghh: Khiến bạn cũng trở thành ma quỷ giống như tôi, những thứ mà bạn bảo là ngu ngốc... :)

        danikkang đã xem.

- danikkang: Nghiêm túc đi, bạn đùa quá trớn rồi!

        swocghh đã xem.

        swocghh đang nhập văn bản...

- swocghh: Tôi đang ở sau lưng bạn!

         swocghh đã gửi một ảnh.

Khung tin nhắn xuất hiện bức ảnh chụp phía sau lưng của Daniel, người trong ảnh đích thị là cậu, chiếc áo thun trắng, mái tóc nhuộm vàng, bàn làm việc, tủ sách bên cạnh, những thứ bày biện trên đó... tất cả chính xác là chụp tại phòng của cậu... Dù căn phòng tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc máy tính, Kang Daniel chắc chắn mọi thứ trong ảnh đều hiển thị rất rõ ràng...

Kang Daniel xoay người...

Mọi thứ vẫn như cũ...

Nhưng đột nhiên cánh cửa phòng bật mở...

Kang Daniel giật mình...

Chờ đợi...

Tuy vậy, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì...

- danikkang: Bạn... Bạn là ai?

- swocghh: Tôi... chính là thứ ngu ngốc! :)

        danikkang đã xem.

- danikkang: Tôi hỏi bạn là ai!!!

       swocghh đã offline

- danikkang: Này... Này...

Bất chợt một luồng gió lạnh từ phía sau ùa đến, Kang Daniel nghe vọng lại từ xa tiếng nước nhỏ giọt, sàn nhà vang lên tiếng rạt rạt, như có ai đó đang bò về phía mình, cánh cửa phòng kêu cót két. Cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng, cậu từ từ quay đầu...

Một bàn tay trắng bệch thò vào phòng Daniel, mái tóc dài phía trước che khuất đi đôi mắt, nhờ luồng gió nhẹ thổi qua làm lộ ra một bên mắt vằn tơ máu không có tròng đen, khuôn miệng nó kéo theo một nụ cười quái dị...

Nó chậm rãi bò về phía cậu...

Cho đến khi chỉ còn cách cậu một bước chân...

...

5 phút sau...

Chiếc ghế Daniel ngồi khi nãy giờ trống hoắc...

Căn phòng im lìm...

Trên màn hình máy tính hiện lên dòng tin nhắn trong khung chat còn dang dở...

- swocghh: Ma quỷ không ngu ngốc...
                  Chúng có thật... :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net