10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwu từ lúc vào bệnh viện liền bắt đầu nguyền rủa chửi mình đầu óc bị úng nước, luôn tự mắng rồi cầm thuốc đi ra cửa. Anh mở cửa xe, đem túi nilon trong tay ném vào ghế phó lái, bên trong là thuốc trị rối loạn lo âu cùng thuốc estazolam, người bạn cũ trung thành của anh. Nhìn thời gian một chút, vừa vặn 5 giờ, cách hôn lễ còn 1 tiếng nữa, sư đệ đã gọi điện tới lần thứ ba, thúc giục anh sớm tới hỗ trợ.

"Được." Anh một tay cầm điện thoại, một tay cắm chìa khóa, thanh âm lành lạnh, "Tôi dứt khoát thay cậu đem kết thúc đám cưới có được hay không."

Sư đệ ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha, Seongwu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngã trái ngã phải của đối phương. Vừa định bổ sung thêm, liền nghe thấy sư đệ nói: "À đúng rồi, lần trước quên nói cho anh."

"Ngày đó không phải anh uống say sao, gọi điện thoại cho người nào đó tên... Kang Daniel? Say rượu loạn tính." Sư đệ nói, "Thật ra thì sau đó anh có đem điện thoại đưa cho em để em cùng anh mắng cậu ta, lúc em ngồi dậy nhận di động, người kia cùng em nói một câu."

Seongwu không tự chủ được dừng động tác lại.

"Cậu ta nói em chiếu cố anh thật tốt, nói anh uống say sẽ khóc, không nên để anh lại một mình."

Chìa khóa xe rơi ở trên thảm "đông" một tiếng, anh ngơ ngác ngồi ở đó, không nhặt lên.

"Hyung?" Thấy anh nãy giờ không nói gì, sư đệ có chút lo lắng gọi một tiếng.

Seongwu nhắm mắt lại, nửa ngày mới cảm giác huyết dịch lần nữa lưu động.

"Anh biết rồi." Anh nói, "Anh sẽ tới ngay bây giờ."

Đứng ở cửa cùng đón khách, Seongwu nở nụ cười thương mại nửa giờ, cảm giác mặt mình cũng sắp tê liệt đến nơi. Điện thoại trong quần tây đúng lúc chấn động, giống như một vị cứu tinh, người gọi tới là giám đốc, tâm tình anh vui thích đưa di động cho sư đệ nhìn: "Là ông chủ. Anh đi nghe điện một chút."

Phòng khách quá ồn, anh cầm di động xuyên qua dòng người trốn vào nhà vệ sinh. Bên kia giám đốc cũng không có chuyện gì, nói App mới có thành tích không tệ, nhân tiện khen team anh phụ trách một chút. Seongwu vâng vâng ha ha đáp ứng mấy câu, lại cao giọng hô giám đốc anh minh uy vũ liền gác máy.

Anh hướng về phía gương sửa lại tóc cùng cà vạt, mở khóa vòi nước khom người rửa tay. Thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa đã có người đứng ở đó, ánh mắt hai người gặp nhau trong gương.

Lại là Kang Daniel.

Anh cứ như vậy nhìn Daniel trong gương, động tác tiếp theo phải làm gì cũng quên mất, cho đến khi cổ tay từ từ rũ xuống đụng phải bồn rửa lạnh như băng mới giật mình tỉnh lại. Vòi nước một mực rào rào nước chảy, anh có chút hốt hoảng tắt đi, lần này vật chấn động duy nhất giữa hai người biến mất, anh càng có thể cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của Daniel.

Cảm giác này quá tệ.

Anh khó khăn kéo ra một nụ cười, hướng đối phương gật đầu một cái, coi như chào hỏi. Daniel cũng cùng anh làm động tác như vậy. Hai người nhàn nhạt, lạnh lùng hàn huyên, giống như bạn bè bình thường đã lâu không gặp. Anh cảm thấy như vậy rất buồn cười, cúi đầu xắn tay áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Thời điểm sát vai mà đi qua, anh nghe Daniel nói: "Anh gầy."

Gầy con mẹ cậu. Mũi Seongwu đau xót, trong lòng không biết tại sao có chút ủy khuất: Khẩu vị lão tử cực kỳ tốt nha, gầy con mẹ cậu.

Anh không cùng Daniel nói nhiều nữa, tăng thêm tốc độ đi tới cửa, cũng không đoái hoài tới bóng lưng mình có chật vật hay không.

Hôn lễ kết thúc vào lúc 10 giờ tối, Seongwu cùng vài đồng nghiệp đem sư đệ đã say đến mất đi ý thức lên phòng khách trên lầu, quăng cậu ta như thịt heo vào giường. Anh xoa xoa cổ tay sưng ê ẩm, nói với cô dâu rõ ràng có chút không vui: "Tin anh đi, đàn ông không có ai tốt đâu."

Đồng nghiệp bên cạnh vừa nghe liền vui vẻ: "Mắng cả chính mình như vậy sao."

Anh "ừ" một tiếng, quay đầu biểu tình nghiêm túc nói: "Tôi là người xấu nhất đó."

Lúc mò chìa khóa xe, anh mới nhớ tới vừa bởi vì gặp phải Daniel nên tâm tình tệ hại, muốn uống một chút, chỉ có thể thả chìa khóa vào túi, đến bên đường đón xe. Tài xế có kỹ năng lái xe "chuyên nghiệp", một đường mang theo tia lửa chớp, bốn bánh xe như sắp bay lên không, Seongwu kiềm lại cơn buồn nôn, mặt cũng đen lại, khi vịn cửa xuống xe, chân đều mềm cả.

Thời điểm vào thang máy, anh còn nghĩ hôm nay có lẽ sẽ không phát sinh đại sự gì nữa, hẳn là có thể ngủ ngon giấc đi, cho đến khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà mình.

Lại là Daniel.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net