9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu giả hại người. Đây là suy nghĩ duy nhất sau khi Seongwu mở mắt ra.

Say rượu đầu đau muốn chết, anh che trán cau mày rên rỉ một tiếng, ngồi dậy đưa tay tìm điện thoại bị ném ở cuối giường. Đêm qua là bữa tiệc độc thân cuối cùng dành cho một sư đệ, uống quả thực hơi nhiều, trí nhớ sau cùng của anh dừng lại khi mình cầm tay sư đệ tay lớn tiếng nói "Hoan nghênh nằm trong nấm mồ của hôn nhân", sau đó là một mảnh ký ức mơ hồ.

Một bên có chút chột dạ nghĩ không biết đã làm chuyện mất mặt gì rồi, một bên bấm điện thoại, lịch sử cuộc gọi nhảy ra, phía trên nhất là một cái tên bất ngờ, Kang Daniel, thời lượng cuộc gọi là 1 phút 43 giây.

Mẹ nó. Một chút men say còn sót lại đều đã bị điều này dọa sợ. Nhưng hôm qua quả thực say quá độ, anh sắp đem tóc kéo đến ngốc cũng không nhớ nổi mình rốt cuộc làm sao gọi điện, rốt cuộc đã nói cái gì.

Quấn quít nửa ngày quyết định đi hỏi sư đệ. Tin nhắn gửi sư đệ rất mau tới, cậu ta nói "Hyung, anh chờ một chút", sau đó gửi tới một đoạn video. Không đợi anh mở ra, cậu ta lại nhắn tới một câu bổ sung nói: "Đây là hyung ngày hôm qua say rượu mà nháo loạn."

Seongwu thiếu chút nữa vứt điện thoại: "Cậu có thời gian để quay video, không có thời gian ngăn tôi sao?!"

Niên đệ ủy khuất: "Em ngăn rồi, nhưng là không cản được a. Hyung, khí lực anh thật là lớn nha."

Seongwu chuẩn bị tâm lý cả buổi mới mở video ra coi. Trong ống kính, anh bắt chéo chân ngồi ven đường, biểu tình dùng sức dập điện thoại, ngu ngốc không thể nhìn thẳng. Niên đệ quả nhiên không có nói láo, cậu ta đã cản lại chẳng qua là không ngăn được, Seongwu nhìn cậu ta nhiều lần bị mình hung hăng hất tay ra, tuyệt vọng đến muốn tự sát.

Bất kể tự sát hay không, drama cẩu huyết trên màn hình vẫn còn tiếp tục diễn ra. Anh nghe mình vừa khóc vừa cười hướng về phía điện thoại rống to: "Kang Daniel, con bà mẹ cậu, cậu cũng không cần tôi, con bà nó mẹ cậu!"

Xong rồi. Seongwu tắt màn hình, trái tim như ngưng lại, lòng như tro tàn. Loại cảm giác này giống như vì giảm cân mà nửa tháng uống nước lạnh, kết quả nửa đêm mộng du ăn hết cả một thùng đồ ăn.

Tất cả đều vô ích.

Anh tức giận với chính mình, vừa tức Daniel, nổi giận không có kết quả gì, dứt khoát lần nữa vùi vào trong chăn trốn tránh thực tế. Chăn đã lâu không phơi qua, mùi vị ẩm ướt lan tỏa khiến mũi anh ê ẩm.

Seongwu nghĩ: Hẳn là anh vĩnh viễn sẽ không biết phản ứng ngày hôm qua của Daniel đối với câu nói kia của mình như thế nào.

Điều này thật sự tuyệt vời, thật quá tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net