8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc tới cũng thật nực cười, "phản ứng kiêng khem" cụm từ này là Daniel dạy cho Seongwu. Cậu nói rượu không thể uống nhiều, thuốc ngủ không thể uống nhiều, nếu không biến thành nghiện sẽ rất phiền toái.

"Phản ứng kiêng khem." Cậu nói, "Rất chật vật."

Aiz, thật là lang băm a. Seongwu nghĩ: Chỉ có rượu và thuốc ngủ thôi ư, không phải còn có em nữa sao.

Anh bắt đầu mất ngủ, gặp ác mộng. Người trong mộng đều là Daniel, khuôn mặt mang biểu tình như muốn khóc hỏi anh: "Anh đem em làm cái gì?"

Sau khi tỉnh dậy, phát hiện quần áo ngủ đều bị thấm ướt mồ hôi, anh cởi xuống quần áo ngủ ném vào sọt, chân trần đến phòng khách tìm thuốc. Đã quá lâu chưa uống estazolam, đó là chiếc hộp nhỏ bị thuốc sát trùng cùng vitamin C đẩy đến tận cùng bên trong ngăn kéo, khó khăn lôi ra ngoài sau mới phát hiện hộp đựng bị ép đến rách rưới.

Giờ khắc này anh biết thật ra thì mình rất đáng thương.

Sau đó anh cũng định trở lại cuộc sống ăn chơi trác táng, bạn bè rủ rỉ tai nhau nghe nói anh rốt cuộc cùng vị bạn giường "cố định" đó chia tay, đặc biệt cao hứng nói muốn mời anh ăn cơm.

Thời điểm đĩa cà chua xào trứng được bưng lên, Seongwu chớp mắt sửng sốt, sau đó trong dạ dày khó mà khắc chế được một trận buồn nôn. Anh vọt vào phòng vệ sinh khom người hướng về phía bồn rửa tay nôn ọe rất lâu mới cảm thấy khá hơn một chút. Gương lớn hiện lên dáng vẻ rõ ràng, đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt khó coi đến mức tận cùng.

Anh nhớ tới nụ hôn và dáng vẻ tươi cười của Daniel, nhớ tới cậu từng nói: "Vậy có muốn cùng em kết hôn hay không?"

Nhìn bản thân trong gương, anh thử kéo ra một nụ cười, người trong gương lộ ra sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn.

Mẹ nó. Làm sao không tiền đồ như vậy. Anh tự chửi mình.

Nhưng không ai trên thế giới này có thể quay lại nữa, Seongwu tin rằng đây là sự thật. Hơn nữa anh có thể chịu đựng nhiều hơn bất cứ ai khác, tiểu học còn là một thằng nhóc mập mạp, sau khi học xong trung học, để giảm cân, anh có thể nhịn không ăn món gà chiên mà mình thích nhất, bây giờ cũng giống vậy, anh có thể nhịn được không gọi điện cho Daniel.

Thời điểm bị mất ngủ hành hạ đến thần kinh suy nhược, anh tìm tên Daniel trong danh bạ điện thoại nhưng không gọi, chỉ nhìn, một mực nhìn, một mực nhìn nó chăm chú.

Cho đến khi ánh sáng vụn tắt, thế giới lại biến thành một mảnh bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net