Ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Daniel giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, cậu có thể thấy ánh trăng tưởng tượng xuyên qua ô cửa sổ không có thật. Mắt cậu hoa lên và cơ thể thì nặng trĩu, cơn đau đớn lan dần đến tận kẽ tay. 

"Seongwoo"


Cậu thều thào đứt quãng, chất giọng trầm thấp nay càng khản đặc, vang vọng trong không gian trống trải, không có tiếng trả lời, cậu càng cố lớn giọng.

"Seongwoo"


"Seongwoo... Anh ở đâu ?"

Vẫn không có tiếng trả lời, Daniel lau giọt nước mắt trong câm lặng. Cậu nhắm chặt đôi mắt, để bản thân nặng nề chìm vào giấc ngủ, cố gắng hình dung một Seongwoo trong giấc mơ. Seongwoo của cậu đứng ngược nắng, gió thổi vạt áo sơ mi trắng của anh bay phất phới, Daniel không nhìn rõ khuôn mặt anh,  nặng nhọc lê từng bước về phía người thương nhớ. 

Seongwoo lùi dần từng bước

"SEONGWOO......... đừng " 

Daniel xụp xuống, đôi mắt mờ mịt nhìn theo bóng dáng người thương xa dần, bản thân muốn lập tức chạy đuổi theo nhưng đôi chân không nghe lời. Cậu thấy trái tim mình đập dồn dập, xung quanh như không còn chút không khí nào. Daniel cố hớp lấy từng ngụm khí nhưng không thành công, vật nặng vô hình ép chặt lên lồng ngực cậu.

" Đừng ... Seongwoo... đừng rời đi... xin anh ....."


          __________________


" Daniel ! Tỉnh lại ...... Xin em, mau tỉnh lại " 

Anh lay mạnh thân thể đang co giật từng cơn của cậu. Anh chỉ vừa rời khỏi phòng vài phút để đi toi-lét, lúc trở về đã thấy cậu như vậy. Tiếng bước chân dồn dập, Seongwoo phản ứng kịch liệt khi hai nữ y tá kéo anh ra khỏi cậu.

Anh ngồi sụp xuống trước cửa phòng cấp cứu, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến anh không kịp phản ứng.  

" Jisung hyung "

" Alo , Seongwoo à ? Daniel sao rồi ?"

" Hyung.... Daniel.... Em ấy.... "


Ánh đèn đỏ tắt ngúm, cửa phòng cấp cứu bật mở. Tiếng kim loại lạnh lẽo reo vang trong màn đêm tĩnh lặng, rét run đến tận cõi lòng. 

Seongwoo thả rơi chiếc điện thoại trên tay.   

       ___________________


Daniel bắt lấy vạt áo của anh, vạt áo trắng tinh lấm bẩn từ bàn tay cậu.

Cậu nín thở chờ đợi Seongwoo chậm chạp quay đầu lại. 

" Seongwoo..... là anh phải không ?"

"...."

" SEONGWOO! làm ơn ......... đừng làm em sợ " 


" Đến đây nào ! Daniel..... Đến đây với anh"

Daniel lao vào vòng tay rộng mở của anh, vùi đầu vào mái tóc thanh mát mùi trà quen thuộc. 

" Seongwoo, anh làm em sợ muốn chết, đừng đùa như thế chứ "

Cậu giận dỗi bĩu môi, nhéo nhéo vào cánh tay anh khiến Seongwoo cười khúc khích.

" Được, sẽ không tái phạm nữa "

Seongwoo siết chặt vòng eo của cậu, khóe môi khẽ nhếch.


-end-

P.s: Sự thật là mình vừa mơ thấy Daniel, cậu ấy đứng một lúc rồi chạy, cậu ấy chạy càng nhanh thì tim mình cũng đập càng nhanh, lồng ngực như có thứ gì đó ép chặt, ý thức cũng mê man. Lúc đấy mình có cảm tưởng là nếu mình không tỉnh dậy thì mình sẽ cứ như thế mà ..........


( ANOTHER ENDING )  


Daniel chớp chớp mi mắt trĩu nặng, thỏa mãn tận hưởng những ngón tay đang xoa nhẹ trên mái tóc mình. 

" Em tỉnh rồi "

Giọng nói nhẹ vang khiến Daniel muốn đưa tay dụi mắt để nhìn cho rõ người trước mặt 

" Đừng cử động, em vẫn chưa khỏe đâu"

" Là anh hả ? Seongwoo"

" Anh đây "

Seongwoo nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt vẫn còn sưng đỏ, khẽ ôm cậu em nhỏ vào lòng, xoa xoa tấm lưng nóng hổi. 

" Đã có chuyện gì xảy ra thế Daniel ?"

" Em đã không tìm thấy anh ...... "

"Gì cơ? À . Anh chỉ ra ngoài một chút để........" 

" Anh chạy nhất nhanh..... Em không thể nào đuổi kịp.....em đã ngã rất nhiều lần... đã gọi tên anh không biết bao lần..... Hức..... Seongwoo .... tại sao vậy ? tại sao không dừng lại " 


" .... Đừng khóc ... Daniel, đừng khóc " 

Anh hôn nhẹ lên những giọt nước mắt bên khóe mắt cậu, vẽ từng vòng tròn trên tấm lưng đang run rẩy.

" Daniel biết đó không phải là anh mà? Đúng không ? ..... Seongwoo sẽ mãi ở bên em.... Dù cho 5 năm nữa, hay 10 năm nữa, dù cho Daniel không cần anh nữa. Seongwoo này cũng sẽ không cho em rời đi đâu cả. "

" Thật chứ ?"

" Thật. Anh có bao giờ lừa dối Daniel không hả "

...

" Rồi, nhiều lần lắm "


" Vậy lần này là thật đấy. Daniel sẽ tin anh chứ "

Seongwoo áp hai tay lên má cậu, anh thấy mình chìm giữa biển nắng ấm áp trong đôi mắt ấy.

" Em tin... Seongwoo, em tin anh" 

      _____________________

Jisung đưa bát canh gà đến tay cậu, miệng không ngừng cằn nhằn.

" Hai đứa làm cho anh lo lắng mất ngủ cả đêm đấy"

" Em xin lỗi, Jisung hyung ~"

Jisung sởn gai ốc nhìn thằng em to như con gấu dù ốm đau vẫn tỏ vẻ dễ thương như thường. Ngán ngẩm quay qua thằng em còn lại vẫn đang tưng tửng một góc.

" Seongwoo, cậu trông Daniel giúp anh, để anh đi mua cho thằng nhóc ít đồ cá nhân" 


Seongwoo không phản đối, còn cố ý tiễn ông anh già ra cửa, không quên chỉ đường đến tiệm tạp hóa. Sau khi xác nhận đã đi xa liền tí tởn lại gần giường bệnh. 

" Daniel, Anh cũng đói này "

Cậu bé ngơ ngác mấy giây rồi múc một muỗng đến trước mặt anh. 

Đợi một lúc vẫn không thấy Seongwoo phản ứng gì

" Seongwoo, mau ăn đi, Daniel mỏi tay quá"

Vẫn không có hồi đáp, cậu tưởng anh trêu mình, liền đưa muỗng lên ăn luôn, không thèm để ý đến anh nữa. Thế nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đôi môi đã bị cướp lấy. 

CẠCH 

Cánh cửa bật mở, Jisung cầm theo túi đồ mua từ siêu thị nhỏ dưới tầng một. 

" Daniel ! Anh có mua jelly cho em nè...... Em lại sốt à ..... sao mặt đỏ thế này "

" Không, em không sao.... Tại canh gà nóng quá....."

Jisung lờ mờ nhận ra, nghiến răng ken két chửi rủa thằng em vừa rời đi cách đây ít phút, nụ cười đểu giả của nó, trước khi về còn quăng lại cho anh một câu. Haiz, Anh phải nhận ra ngay chứ.

" Jisung hyung, canh gà hôm nay ngon lắm"

_End_    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net