Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sun cố gắng giữ trạng thái tốt nhất để đáp lại tình cảm của người hâm mộ, nhưng vì hôm nay cô có việc quan trọng cần làm với Ongsa nên đành phải tỏ vẻ xin lỗi và chân thành tạm biệt fan. Fan cũng cười và nói lời chia tay với Sun.

Một ngôi sao vừa đáng yêu và thân thiện như vậy, ai mà không yêu cơ chứ? Fan nghĩ thế, tay không ngừng mở xem video và ảnh vừa chụp để trao đổi với nhau.

“Này! Ongsa~ sao cậu lại trốn ở đây?”

Sun dựa theo tin nhắn của Ongsa mà đến góc phố, nhìn thấy ngay người cao lớn mặc áo sơ mi trắng, đeo khẩu trang đen đang cúi đầu nghịch điện thoại. Cô định đùa dọa Ongsa, quả nhiên thấy Ongsa giật mình, ngạc nhiên nhìn mình.

“Không có gì... chỉ là thấy cậu đang nói chuyện với fan, nên muốn tránh đi cho đỡ ngại.”

Ongsa nhìn thấy Sun trước mặt, bớt căng thẳng, cất điện thoại vào túi.

“Tại sao lại ngại, hôm nay không phải là ngày làm việc, mà là thời gian riêng của chúng ta. Chúng ta gặp fan chỉ là tình cờ, cậu không cần thế đâu, Ongsa. Hay là Ongsa cảm thấy đi cùng mình rất xấu hổ, rất phiền phức?”

Thật ra Sun rất không thích thái độ này của Ongsa, cái kiểu hành động dưới danh nghĩa không muốn gây phiền phức này, cô hoàn toàn cảm thấy khó chịu với nó.

Việc mình trở thành ngôi sao, dĩ nhiên không thể kiểm soát cuộc sống cá nhân như trước đây, bị người ta khai thác, soi mói, thậm chí vu khống, đồn thổi. Đây là điều bình thường. Trong khi hưởng ánh hào quang, cô phải thỏa hiệp một mức độ nhất định với những hành vi bất lịch sự này. Cô chỉ có thể cố gắng phát huy hình ảnh tích cực cho xã hội, để mọi người thực sự nhận ra bản chất con người của cô, chứ không phải hình ảnh hoàn hảo được công ty đóng gói.

Vì vậy, Sun luôn cẩn trọng, làm việc nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng cũng bộc lộ sự dễ thương tinh nghịch của mình.

Những điều này không có nghĩa là Ongsa hay những người cô quan tâm cần phải co mình lại vì cô, hoặc mối quan hệ của cô với những người này phải bị ép buộc thay đổi.

“Sun sao lại nói vậy? Làm sao mà mình có thể cảm thấy phiền phức chứ? Mình chỉ không thích chỗ đông người, nhất là khi có nhiều người lạ, mình dễ bị căng thẳng, Sun biết mà phải không? Mình vẫn luôn như vậy...”

“Đúng vậy, Ongsa bây giờ ngoài khuôn mặt trưởng thành hơn thì chẳng thay đổi gì cả. Bị ức hiếp thì trốn, cảm thấy xấu hổ thì lên sân thượng hoặc toilet hét lớn, không thì trốn trong phòng chứa đồ. Vậy nên mình làm Ongsa thấy không thoải mái đúng không?”

Sun hoàn toàn nhìn thấu sự rụt rè trong lòng Ongsa, không tin lời giải thích của Ongsa. Cô khoanh tay, tiến về phía Ongsa, giọng điệu rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.

“Thật sự không có sao"

"Mình cam đoan đó, trời ơi, bây giờ mình không biết nói sao, cậu cho mình chút thời gian được không? Sun~mình nghĩ xong sẽ nói ngay với cậu, được chứ?”

Ongsa cúi người xuống rồi tỏ vẻ nịnh nọt với Sun.

“Ongsa lần nào cũng như vậy, thôi được, tạm tha cho cậu, chúng ta phải nhanh chóng đi mua đồ thôi đúng không?”

Lúc này, thần thái của Sun dịu đi nhiều, còn Ongsa cũng vội vàng gật đầu.

Sun nhẹ nhàng ôm cánh tay của Ongsa, Ongsa không khỏi sững lại, cô đột nhiên nhớ lại thời đi học, khi cô và Sun cùng tham gia câu lạc bộ thiên văn, sau đó vì sợ lời nguyền của câu lạc bộ thiên văn, Ongsa từng muốn rời khỏi câu lạc bộ trước, lúc đó Sun đã ôm lấy cánh tay cô rồi làm nũng, hình ảnh giống hệt với Sun đang đứng bên cạnh cô lúc này, và Ongsa cùng lúc đó cũng liếc mắt thấy có một số fan hâm mộ vẫn chưa tản đi, thậm chí còn cầm điện thoại chụp lén, cảm giác lo lắng bỗng chốc dâng lên.

“Sun có người chụp lén, phải làm sao bây giờ? Hay là mình nên làm gì mới tốt?”

Ongsa vô thức nắm chặt tay Sun, còn thử dùng thân mình che chắn cho Sun, cô lo lắng.

“Ừm?”

Sun thò đầu ra một chút, ánh mắt cô theo hướng nhìn của Ongsa, quả nhiên, hành vi của người chụp lén lập tức trở nên kỳ quặc, giả vờ bận rộn rồi lập tức giấu điện thoại đi, Sun không khỏi nhíu mày, kết quả người chụp lén chạy mất dạng.

“Ê! Người ta chạy mất rồi!? Mình đi đuổi theo, bắt họ xóa ảnh đi.”

Giọng Ongsa cao lên, Sun chỉ còn cách giữ chặt Ongsa ở lại, Ongsa khó hiểu nhìn Sun.

“Đừng đi, Ongsa, làm vậy nguy hiểm lắm, nếu bị thương thì sao, chuyện này cũng không phải lần đầu gặp, mình quen rồi, hơn nữa họ không nhất thiết sẽ làm gì với những bức ảnh đó, khoảng cách xa như vậy, chỉ có thể chụp được bóng dáng chúng ta thôi, hơn nữa mình với cậu đâu có nói gì kỳ lạ?”

“...Nếu những cái đó bị đăng lên mạng, gửi đến công ty cậu, hoặc tiết lộ cho giới truyền thông... tình huống nào cũng không tốt cả, Sun cậu sắp đóng phim mới, thực sự không cần có tin xấu xuất hiện.”

Ongsa vẫn lo lắng nhìn xa xa, cố gắng tìm bóng dáng người chụp lén trong đám đông.

“Ongsa...”

Sun nắm lại tay Ongsa, cô muốn Ongsa đối diện với mình.

“Ongsa... mình không cảm thấy sợ hãi chút nào, vì có cậu bên cạnh nên mình không sợ.”

Đối mặt với gương mặt đầy nghi hoặc của Ongsa, Sun hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí mới nói tiếp.

“Nhưng mà...”

Ongsa định mở miệng, nhưng bị lời của Sun đánh trúng, cả người căng thẳng, nhịp tim không bình thường tăng lên, không nghi ngờ gì là cô lại vì Sun mà rung động.

"Ongsa, mình vốn không định nói sớm như vậy, nhưng mình cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt nhất. Mặc dù mình không rõ cậu sẽ có cảm xúc thế nào sau khi nghe, nhưng mình không muốn đợi thêm nữa."

"Nói thật từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ mình hồi hộp như vậy, Ongsa... Nếu mình nói mình không chỉ muốn là bạn tốt của cậu, thì có là quá tham lam không?"

Sun nói xong như trút được gánh nặng, cô thấy ánh mắt kinh ngạc của Ongsa, nghĩ rằng người trước mắt chắc chắn bị dọa sợ rồi.

"......"

"Haha, có phải mình quá đột ngột không? Mình xin lỗi, Ongsa."

Sun cảm thấy khó xử, rõ ràng lúc này không phải là thời điểm thích hợp nhất, nhưng cảm xúc mãnh liệt đã chiến thắng lý trí của cô và tất cả các tình huống mà cô từng dự định vạch ra trong đầu. Người có thể khiến cô trở nên liều lĩnh như vậy, chỉ có Ongsa mà thôi.

Đúng vậy, Sun yêu Ongsa, từ rất lâu rồi.

Khi cô nhận ra mình yêu Ongsa, có lẽ là vào đêm mà Earth thất hẹn, cô khóc bước ra khỏi công viên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ongsa đang ngồi trên xe Pí Sunny.

"Này, Sun!"

Ongsa nhảy xuống xe, nhanh chóng bước đến trước mặt Sun, giọng nói đầy lo lắng.

Cảm giác lúc đó, Sun vẫn còn nhớ rõ đến bây giờ, rõ ràng là cảm giác thấy ấm ức và thất vọng, nhưng khi thấy Ongsa bước về phía mình, như thể bóng tối đón nhận ánh bình minh, mọi u ám đều tan biến.

"Sun, đừng khóc nữa, hôm nay là sinh nhật cậu đấy, sao có thể khóc như thế này được. Đừng lo lắng, mình nghĩ Earth chắc chắn có lý do gì đó không thể đến, mình sẽ cùng cậu đi tìm Earth hỏi cho rõ được không? Đừng khóc nữa mà!"

Ongsa rất đau lòng, nhưng chỉ biết an ủi một cách vụng về. Thật ra từ trước đến giờ, cô không giỏi ăn nói, các thầy cô ở trường cũng không dạy cô cách an ủi một người bạn như thế nào khi họ đang thất tình.

Nhưng Ongsa không ngờ lời nói của mình lại khiến Sun càng khóc dữ hơn, hoàn toàn không có dấu hiệu nguôi ngoai. Cô càng thêm lo lắng, thật sự rất muốn kéo Earth ra để mắng một trận, tất nhiên mắng người cô cũng không biết, lúc đó đành giao cho chị Alpha và chị Luna thôi.

Đang định mở miệng thì cô đã bị Sun ôm chặt, tiếng nức nở của Sun không ngừng vang lên bên tai, khiến trái tim Ongsa cũng tan nát, một cảm giác bất lực tràn đến, đè nặng cô đến mức suýt không thở nổi. Tất cả tình yêu mà cô buộc phải giấu kín đều biến thành những cái vỗ về dịu dàng lên lưng Sun.

"Cuốn sách bói toán đó không chính xác, làm gì có ai thích tớ chứ, huhuhuhu"

Làm sao lại không có, chỉ là cậu không thể thích tớ thôi — Ongsa thầm nghĩ, lòng đầy thất vọng.

"Trời đã rất khuya rồi, chúng ta không mau về thì ba mẹ sẽ lo lắng. Để tớ chở cậu về nhé? Được không, sun?"

"Được… hic "

"Ôm chặt nhé, Sun, tớ không giỏi lái xe như cậu đâu."

"Ừm."

Sun ôm chặt eo Ongsa, khi chiếc xe chạy, cô tựa đầu vào lưng Ongsa để nghỉ ngơi.

Chính buổi tối đó đã khiến Sun có một chút thay đổi trong tình cảm đối với Ongsa. Rốt cuộc là tình yêu hay tình bạn, hoặc chỉ là sự phụ thuộc quen thuộc, Sun vẫn luôn không dám chắc chắn. Đến khi cả hai bắt đầu vào đại học, xung quanh họ rõ ràng có nhiều người hơn, như Kim chẳng hạn.

Bạn bè cũng có sự chiếm hữu, nhưng tình yêu thì tuyệt đối không thể chia sẻ với ai khác, và Ongsa chính là người như vậy. Nhưng trước tình yêu, Sun cũng nhút nhát, lùi bước, chung quy là cô quá sợ mất Ongsa.

Nếu làm bạn có thể khiến cả hai không phải chia cách, thì cứ giả vờ ngốc nghếch như thế thôi. Vì thế, Sun đã cố ý bỏ qua mỗi khoảnh khắc có thể thay đổi mối quan hệ với Ongsa, nhưng càng lớn, cô càng để ý đến xung quanh Ongsa, luôn lo lắng, và hậu quả của việc nhẫn nhịn là mỗi lần ghen lại càng dữ dội hơn lần trước, đặc biệt là rất đau khổ.

Đúng lúc bị bố mẹ thúc ép, Sun nảy ra một ý tưởng, ban đầu chỉ là với tâm trạng cầu may để thăm dò Ongsa, không ngờ Ongsa đồng ý ngay lập tức, nên mới có diễn biến tiếp theo này.

Vừa rồi, trong khoảng thời gian Ongsa để cô một mình vì cuộc gọi của Kim, khi Ongsa cười mỉm lúc cầm điện thoại, Sun cảm thấy rất chói mắt, nhưng cô chỉ có thể giấu kín trong lòng. Đến khi Ongsa lén núp ở góc, luôn lo lắng cho cô, thậm chí dùng nửa vòng tay che chở cho cô, những khoảnh khắc đó chồng chất lên nhau và thúc đẩy cô hành động.

Sun một lần nữa khẳng định Ongsa chính là bến bờ mà cô muốn nương tựa, cô muốn Ongsa trở lại quỹ đạo của mình và mãi mãi không rời đi.

"Sun... cậu thật sự dũng cảm hơn tớ nhiều."

Sau một hồi im lặng, Ongsa cuối cùng cũng mở lời và kèm theo một nụ cười.

"Hửm?"

Sun, người đã mặc định rằng Ongsa sẽ từ chối, không khỏi thắc mắc khi nghe Ongsa nói.

"À... đáng lẽ tớ phải là người mở lời trước. Xem ra tớ thật sự rất tệ, nhưng tớ nghĩ tớ nên nói nghiêm túc với Sun một lần."

"Cái gì?"

"Tớ thích cậu, Sun. Cậu đồng ý làm người yêu của tớ không? Mặc dù bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi."

Ongsa cười nói.

Ongsa nhẹ nhàng nhìn Sun, và như dự đoán, ánh mắt của Sun từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng. Trong thời gian rất ngắn, cô đã ôm chầm lấy Ongsa. Ongsa nhờ lợi thế chiều cao đã nhẹ nhàng nhấc bổng Sun lên ôm và lắc qua lắc lại.

"Ongsa, đừng lắc nữa, tớ sẽ chóng mặt đấy."

Sun nũng nịu nói.

"Vậy... chúng ta có thể hôn nhau ở đây không?"

"Cậu điên à, có người nhìn đấy."

A— tại sao lại tỏ tình ở góc khu mua sắm thế này, thật không lãng mạn chút nào.

Nhưng không sao vì trái đất lạc lối đã tìm thấy đường trở về bên mặt trời của mình, và định mệnh sẽ không còn lang thang nữa.


End..


                  











































































                  
























Chúc các bé ai mai thi THPT thì thi tốt nha 🍀

加油!!!














































                  






































































                                                    ...Chap 7



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net