3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em sao vậy Hyeonjoonie?"

Lee Sanghyeok dò hỏi, anh lờ mờ cảm thấy thằng nhóc nhà mình có gì đó không ổn cho lắm. Sao nhìn mặt cậu cứ... hầm hầm thế nào ấy.

"Anh có muốn đi uống với em không?"

Một lời mời cứ như vậy buột miệng thốt ra, chính bản thân Moon Hyeonjoon còn bất ngờ vì sự đường đột của mình. Còn Lee Sanghyeok thì không cần phải nói, anh vẫn còn đang đơ người vì sốc.

"Bây giờ luôn á? Em còn chưa ăn gì nữa mà."

"Thôi ạ, em nói vu vơ vậy thôi. Em đi ngủ trước."

"Khoan." Lee Sanghyeok dùng hai tay chặn cửa lại. Sợ anh đau nên cậu vội vàng dừng động tác đóng cửa, chỉ để bắt gặp khuôn mặt mỉm cười của anh.

"Đi nào."

Sao lúc nào anh cũng cười như vậy nhỉ?

-

Hai người đến quán rượu quen ở gần đó.

Đây không phải là lần đầu tiên Moon Hyeonjoon uống rượu cùng với anh. Là tuyển thủ chuyên nghiệp đang trên đà danh vọng, lại còn trẻ tuổi sung sức, họ thường rủ rê nhau tiệc tùng sau những trận thắng đầy phấn khởi, hoặc là đi uống giải khuây sau những lần thua.

Cậu biết tửu lượng anh cao lắm, lúc nào cũng là người đưa cả bọn về đến kí túc xá an toàn. Cảm giác đi nhậu cùng với anh Sanghyeok cứ như là có kim bài miễn tử vậy, không phải lo bất cứ thứ gì, chỉ cần vui là được.

Còn tửu lượng của Moon Hyeonjoon thì... thật sự không được ổn cho lắm.

Chỉ mới hết gần một chai mà cậu đã có vẻ lừ đừ, làm Lee Sanghyeok ngồi đối diện nhịn cười không chịu được. Cái gương mặt này say vô trông khờ hết biết.

Anh tranh thủ thời cơ hỏi một câu:

"Có chuyện gì muốn nói với anh à?"

Tựa như đã bật đúng vào công tắc nào đó, Moon Hyeonjoon ngay lập tức mếu máo, nhìn anh bằng ánh mắt cún con tội nghiệp, như kiểu bị chủ nhân vứt bỏ ấy.

"Anh thích Jung Jihoon có phải không anh?"

"Hả?"

Lee Sanghyeok ngớ người, không kịp suy nghĩ cặn kẽ để hiểu tại sao người chơi đường giữa nhà hàng xóm lại có mặt trong cuộc trò chuyện của mid-jungle nhà mình.

"Tuyển thủ Chovy á? Ai nói em vậy?"

Moon Hyeonjoon tiếp tục luyên thuyên, dường như đã say đến quên cả trời đất rồi.

"Cũng đúng mà. Jung Jihoon cao này, đẹp trai này, trông cũng tốt với anh, lại còn giỏi nữa. Ở trên mạng người ta nói cậu ta là người thừa kế của anh, Jihoon hợp với anh hơn bất cứ ai, hai người đứng cạnh nhau trông đẹp đôi, tình yêu có muốn giấu cũng giấu không được..."

"Từ từ, em nói cái gì vậy hả?" Lee Sanghyeok dở khóc dở cười, thì ra đây là cảm giác của cậu nhóc trong mấy lần phải chăm anh lúc anh say trước đó ư.

"Sao em lại đọc mấy cái lời đó làm gì."

"Em không biết, em thấy... hai người không đẹp đôi chút nào. Tên Jihoon đó, có xứng với anh không? Nhưng mà, nhưng mà nếu anh thích thì, thì em cũng hết cách. Nhìn nó có vẻ cũng tốt mà, thương anh nữa, em yên tâm rồi. Hai người hạnh phúc là tốt nhất, em..."

"Moon Hyeonjoon!"

Giọng nói có phần hơi nghiêm túc cắt ngang mạch suy nghĩ lòng vòng của cậu. Đôi mắt cậu tròn xoe, long lanh như chực khóc. Lee Sanghyeok thấy cậu như vậy cũng chỉ có thể thở dài thườn thượt, bất giác hạ giọng xuống.

"Say quá rồi đó."

"Mình đi loanh quanh cho tỉnh rượu không em?"

Và thế là một lớn một bé dẫn nhau đi dạo một cách vô định, không quan tâm mọi thứ xung quanh, chỉ đi bên cạnh nhau như vậy. Đường phố về đêm đã vắng người, thỉnh thoảng có tiếng cười nói truyền đến từ những cặp tình nhân cũng đang tận hưởng giây phút ở bên nhau hiếm có như họ. Đến một băng đá, anh đẩy cậu ngồi xuống, đứng nhìn cậu từ trên cao rồi nói:

"Dễ say như vậy mà còn dám rủ anh đi nhậu nữa hả?"

Moon Hyeonjoon cười hì hì.

Anh bất lực vô cùng, thật sự không biết làm gì với đứa nhỏ này nữa.

Ở bên kia, không biết lại nghĩ tới chuyện gì mà thằng nhóc từ cười chuyển sang mếu, rồi lại lả chả chực khóc. Chuyển biến tâm trạng quá đột ngột làm Lee Sanghyeok không theo kịp, anh vội vàng vừa xoa đầu vừa an ủi cậu.

"Sao vậy nè."

"Anh ơi anh."

"Anh đây."

Moon Hyeonjoon nức nở, hai tay ghì chặt lấy vạt áo anh, đầu cũng vùi vào lòng ngực anh. Nước mắt của cậu sớm đã thấm ướt cả một góc áo Lee Sanghyeok.

"Sao anh bỏ em vậy anh... Hức... Người ta toàn nói em là, là đứa nhỏ yêu thích nhất của anh cơ mà... Sao anh không thương em..."

"Em sẽ cố gắng mà, em sẽ, sẽ giỏi thật giỏi luôn. Em muốn trở thành người đi rừng giỏi nhất của Lee Sanghyeok...."

"Em thích anh lắm đó... Anh đừng bỏ em nha anh."

Hả?

Moon Hyeonjoon vừa mới nói thích anh á??

Thích, là thích kiểu đồng nghiệp hả ta?

Lee Sanghyeok không dám nghĩ nhiều nữa, vội vừa lôi kéo vừa dỗ dành thằng em về nghỉ ngơi. Dù sao thì mấy lời lúc say cũng không có ý nghĩa gì mấy, với cả bình thường tụi nhỏ cũng hay đùa nhau như vậy mà...

Cố tình làm lơ nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, Lee Sanghyeok vội vàng bắt xe đưa cả hai về lại trụ sở.

-

Hiển nhiên, sáng hôm sau không ai nói gì về chuyện đó.

Moon Hyeonjoon thức dậy trong tình trạng đau đầu không chịu được, cả người mệt lả, vừa đói vừa chóng mặt.

Giường bên cạnh trống trơn, đêm qua chắc là anh Sanghyeok dẫn cậu về.

Đêm qua...

"!"

Thấy mẹ, lỡ mồm tỏ tình luôn rồi!

Sao bây giờ, ảnh không trả lời tiếng nào luôn, chắc là giận dữ lắm. Nghĩ sao tự nhiên khi không bị thằng em tỏ tình, chắc ảnh sượng đơ luôn.

Rồi sao dám nhìn mặt nhau đây trời.

Rượu đúng là thứ tai hại, Moon Hyeonjoon thầm thề rằng sẽ không bao giờ đụng vào nó nữa!

Bước ra khỏi phòng ngủ sau khi đã vệ sinh cá nhân, cậu thấy ngoài phòng khách trống trơn, chỉ có một bóng người gầy gầy đang ngồi đọc sách trên sofa.

Tuyệt.

Cả người Moon Hyeonjoon cứng đờ, cậu không biết phải đối mặt với anh ra sao nữa.

Trái với sự gượng gạo của cậu, Lee Sanghyeok có vẻ khá thoải mái. Anh quay sang nhìn cậu rồi mỉm cười, vẫn ấm áp như mọi ngày, còn ân cần hỏi cậu có đói không, đồ ăn để sẵn trong bếp.

Thái độ vậy là sao? Người ta tỏ tình mà một câu trả lời cũng không có, lại còn ra vẻ bình thường nữa, bộ anh coi cậu là con nít hay gì?

Mấy ngày tiếp theo cũng diễn ra y như vậy, Lee Sanghyeok vẫn cứ tỏ vẻ như tối hôm đó không có chuyện gì xảy ra. Cả bọn sinh hoạt như bình thường, chỉ có Moon Hyeonjoon là còn canh cánh mãi.

Mãi đến một buổi chiều nọ, khi cả bọn rủ nhau đi ăn, anh Sanghyeok nói hơi mệt nên về trước. Moon Hyeonjoon thật sự chịu không nổi nữa, cậu vội đuổi theo anh về kí túc xá của trụ sở.

Cậu chặn anh lại trước cửa phòng, thái độ muốn hỏi cho ra lẽ, ai ngờ chưa kịp nói câu nào anh đã lên tiếng trước:

"Hyeonjoon à, vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó hả em."

"Anh không có thích Jung Jihoon đâu, em đừng lo nha. Anh biết tụi em ai cũng quý mến anh hết, anh đâu có bỏ ai đâu mà. Anh sẽ ở bên cạnh mấy đứa, nên em đừng có suy nghĩ lung tung, mấy bài viết trên mạng cũng đọc ít thôi..."

"Hả?"

Moon Hyeonjoon ngơ ngác.

Lee Sanghyeok cũng ngơ ngác.

"Anh nói gì vậy? Anh có nhớ hôm đó em nói gì không đó anh Sanghyeok?"

"Có chứ, em kêu anh đừng bỏ em."

"Rồi... Ý anh sao ạ?"

"Thì anh đâu có bỏ mấy đứa đâu." Lee Sanghyeok cười toe toét.

"Cái gì vậy anh, em tỏ tình với anh mà sao anh không có... có phản ứng gì hết vậy! Bộ trong mắt anh em không có quan trọng gì hết luôn hả!"

"Hả?"

Lần này tới lượt Lee Sanghyeok trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặt anh đỏ bừng, giọng cũng lắp ba lắp bắp:

"Ý là... Là em thích anh thiệt đó hả? Chứ không phải, không phải mấy đứa hay nói đùa với đồng nghiệp kiểu vậy thôi sao?"

Moon Hyeonjoon sắp phát khóc tới nơi, không ngờ huyền thoại Faker cũng có lúc ngu ngơ như thế này. Thật sự không biết nói sao luôn nữa.

"Làm gì có ai đùa kiểu vậy đâu anh? Em thích anh lắm đó. Thích anh vô cùng. Em yêu anh luôn đó anh Sanghyeok, anh cho em một cơ hội có được không anh? Em sẽ không bao giờ làm anh buồn như cái người kia đâu mà!"

"Em... Em... Không phải, tại bình thường Minhyungie cũng hay nói thích Minseokie á nên anh tưởng giới trẻ bọn em có kiểu đùa như vậy... Anh không... A, anh mệt quá, vào nghỉ trước nha Moon Hyeonjoon!"

Nói xong vội vàng xoay người định bỏ chạy, nhưng Moon Hyeonjoon nhanh tay lẹ mắt đã chộp lấy cổ tay anh kéo lại, giữ chặt không cho anh đi. Ngày hôm nay cậu nhất định phải có câu trả lời, ít nhất cũng phải thất tình một cách rõ ràng chứ.

"Anh còn chưa trả lời em nữa mà."

"Trả, trả lời gì?"

"Anh cho phép em làm bạn trai anh, được không anh?"

Mặt Lee Sanghyeok đỏ đến mức không thể nào đỏ thêm được nữa, cú sốc quá lớn khiến anh không phản ứng kịp. Đã vậy Moon Hyeonjoon còn đứng rất gần, gần tới mức anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội từ trên tóc cậu...

"Anh..."

Moon Hyeonjoon khựng người.

Ấp úng như vậy là không đồng ý rồi. Anh Sanghyeok tử tế thật, kể cả từ chối cũng không nói rõ được.

Cậu buông tay anh ra rồi gục đầu xuống đất.

"...Em hiểu rồi. Em xin lỗi, lẽ ra biết anh có người mình thích rồi thì em không nên làm vậy."

Lúc này Lee Sanghyeok mới dần dần theo kịp những chuyện xảy ra từ nãy tới giờ, thấy cậu có vẻ lại hiểu lầm cái gì đó, anh vội lên tiếng:

"Không có! Người anh thích chính là em mà! Hyeonjoonie, anh cũng thích em lắm đó."

Moon Hyeonjoon ngay lập tức ngẩng đầu, bất ngờ tới mức há hốc mồm.

"Thật không anh?"

Lee Sanghyeok ngại không chịu được, chỉ có thể gật gật đầu xem như đáp trả.

Niềm vui bất chợt đánh úp lại khiến Moon Hyeonjoon chịu không nổi, cậu vồ lấy anh như một con hổ thật sự. Hai tay vòng qua eo anh siết chặt, mặt vùi vào tóc anh.

"Anh nói lại lần nữa đi."

"..."

"Đi mà anh!"

"...Anh thích Hyeonjoonie lắm. Mình quen nhau nha em."

Moon Hyeonjoon lại sắp khóc.

Trời ơi, hạnh phúc quá, hạnh phúc muốn chết mất thôi.

Nhưng mà không chết được, còn phải làm bạn trai của anh Sanghyeok.

Thì ra cảm giác người mình thích cũng thích mình là như thế này hả? Vậy là đó giờ mình tự ghen với chính mình. Thì ra Lee Minhyung nói đúng, mình đúng là thằng điên.

Thằng điên yêu anh.

-

|End|

Viết tới đây thui, cảm ơn mọi người đã đọc :>

240524
_p


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net