Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô gái mặc cosplay trông hơi trầm tính. Nhuộm tóc cũng hiếm

Trong một cái nhóm như vậy, một người mẫu xì tin cho tạp chí thời trang (Tóc nhuộm màu nâu) với đầy đủ sự phối hợp kiểu cách xuất hiện. không có gì đáng kinh ngạc khi con bé trở nên nổi bật

Hai cô hầu tiến lại và cúi chào các thành viên của cộng đồng đã tụ tập quanh lối vào đang chờ được hướng dẫn

"Chúng tôi xin lỗi vì đã làm các vị phải đợi. Xin hãy để chúng tôi đưa các vị đến chỗ ngồi."

Nhóm các cô gái từng người một theo sau cô hầu

Kirino và những người khác được đưa đến góc của nhà hàng. Họ ghép vài cái bàn lại với nhau dể tạo chỗ ngồi cho nhóm

Khoảng chừng mười thành viên được chia thành các nhóm nhỏ một cách tự nhiên và ngồi vào chỗ, trò chuyện với những người khác. Từ những gì tôi nghe được, đây có lẽ là buổi gặp mặt offline đầu tiên của họ. Vậy có nghĩa là, họ chì mới gặp nhau lần đầu. nhưng mà...

"..."

K-Kirino đã bị cô lập...

Con bé ngồi ngay góc một mình. Con bé nhìn xung quanh phòng, ngồi không tự nhiên một cách lạ lùng. Con bé giống như đứa trẻ mẫu giáo bị bỏ lại một mình khi cô nói mọi người chia nhóm

Thật đáng thương... Tôi ôm chặt ngực và theo dõi

"Ưm"

Kirino sợ hãi, cố gắng để thảo luận, nhưng chỉ sau khi trao đổi có vài ba từ, họ lại ngừng nói chuyện

Có vẻ như họ e ngại lẫn nhau. Họ đáng ra là một nhóm người có cùng sở thích, nhưng mà xem ra không phải vậy. Cứ như họ không nói cùng một ngôn ngữ, hay giống như có một bức tường vô hình ngăn cách họ...

Tôi chắc lưỡi

Phải rồi... Tôi có một cảm giác rằng mọi việc có thể thành ra như thế này...

Kirino toả ra cái không khí của một cô công chúa mách bảo những người thường không được bén mảng lại gần

Nó xinh đẹp, đáng yêu, và còn có những cái gai để tất cả những kẻ không có nét chung phải tránh xa. Tất nhiên, ở trường học thì chuyện đó vẫn ổn thôi. Có nhiều loại người trong trường, thế là những người có nét chung tập hợp lại và thành lập một nhóm

Và Kirino đã là trung tâm của cái nhóm lộng lẫy nhất. Mọi việc nó phải làm là diện những bộ trang phục thời thượng và làm dáng

Cái khí chất công chúa, gai góc ấy làm việc như một sức hút để quyến rũ những người có điểm giống nhau vậy. Nhưng ở đây, mọi chuyện lại không như vậy. Những người Kirino muốn kết bạn có những nét hoàn toàn khác so với những người mà Kirino thường chơi ở trường. Nếu tôi phải liên tưởng tình huống này với chuyện gì...

À, nó giống như thả một 'con sói muốn kết bạn với cừu' vào giữa một bầy cừu vậy. Dù con sói có cố gắng nói chuyện với cừu đến đâu, và chúng đều sẽ kinh hãi và nghĩ "Tại sao nó lại ở trong đàn chúng ta vậy?"

"..."

Tôi cắn môi trong sự thất vọng. Ồ, họ lại tránh né Kirino nữa rồi. Họ thực sự chỉ trao vài ba từ. Lúc đầu, họ sẽ trả lời, nhưng ngay sau đó họ lại chuyển sang chủ đề khác của nhóm, và bỏ mặc Kirino

...Hơn nữa, tôi cũng chẳng hiểu tí gì về cái mà họ đang nói

Giống như tôi bị lạc vào một đất nước xa xôi nào đó...

Tôi che mặt và thở dài. Đó là lúc Kirino nhìn tôi với một ánh mắt cầu cứu

...Đừng có làm ra vẻ như em sắp khóc. Đó không phải là tính cách bình thường của em

Tôi nắm chặt tay, và đó là khi..

"Xin lỗi đã đợi lâu, đây là món Cà ri em gái tự làm, Oniichan!"

"Ờ, cám ơn."

Cái cô hầu gái chết tiệt này... Cô đem nó đến vào đúng ngay lúc tệ nhất! Nó còn nhìn thấy tôi bảo một cô hầu gọi mình là oniichan! Tôi tiêu rồi!

Giết tôi đi... Tôi run lên vì xấu hổ, nhưng vẫn đang nhìn Kirino. Kirino chẳng nhìn tôi nữa. nhưng điều đó không quan trọng. Tôi nắm chặt tay, và nhìn vào con bé một cách mạnh mẽ

Này Kirino, anh không thể làm gì cho em. Nhưng anh vẫn đang dõi theo em đây

Vì vậy cố gắng, Kirino. Cố gắng, Kirino. Cố gắng lên! Tôi gửi cho con bé những thông điệp ngoại cảm vô nghĩa của mình

Khỉ thật.

Phần nào trong đây là tự làm vậy nhỉ? Cái vị này rõ ràng là đồ hộp...

Buổi gặp gỡ offline kéo dài trong hai tiếng nữa, và để kết thúc họ bắt đầu trao đổi quà cho nhau

Kirino chẳng nói được gì nhiều, và nó cũng chưa làm quen được người bạn nào...

Tệ hơn nữa, Không biết ai mang theo, nhưng món quà Kirino nhận được chỉ là một cái cần kẹp rẻ tiền.

Hừm, thật không thể chấp nhận được. Quá tàn nhẫn

Luôn có phần thưởng xứng đáng cho kẻ thua cuộc trong trò chơi cờ bạc...

Em gái tôi, chơi với cái món đồ đó một mình, trông thật đáng thương

...Tôi thật sự muốn khóc

Không biết có cảnh nào ướt át hơn cảnh này trong 17 năm đời của tôi không nhỉ?

Nhân tiện, hiện giờ tôi đang ở ngoài cửa hàng, đứng cách xa một chút so với nhóm

Đó là khi admin của cộng đồng và cũng là người bày ra vụ gặp gỡ offline này, 'Saori' nói lời kết

"Cảm ơn sự hợp tác của các bạn, buổi tiệc trà kỉ niệm đầu tiên của cúng ta đã kết thúc tốt đẹp. Mình xin chân thành cảm ơn các bạn."

Một tràng vỗ tay tiếp đó. Một người đại diện cho cộng đồng phải như thế. Mặc cho cô ấy có trông như thế và nói bằng cái giọng ninja, thế nhưng cô ta lại được yêu mến một cách kì lạ trong số các cô gái otaku. Vì cô ta thật nổi bật về ngoại hình, nó giống như cô ấy là một cô giáo đang dắt theo một nhóm học sinh trung học

"Buổi tiệc đã tàn, nhưng những ai còn thời gian và muốn nói chuyện nhiều hơn với bạn mới, hãy tự đi tăng hai tăng ba. Tôi sẽ viết một bài khác về sự kiện sắp tới, vì thế mọi người chắc chắn sẽ tham gia! Bây giờ giải tán!"

Lại một tràng vỗ tay lớn khác. Mọi người bắt đầu nói lời tạm biệt, và sau đó là những lời rủ rê như "Này, mình cùng đến Tora no Ana chơi đi.", "Bây giờ ta đi đâu nữa?" hay là "Này, hay chúng mình hãy trao đổi kĩ hơn về việc kết đôi trong Gundam Seed đi."

Nhưng em gái tôi, Kirino, không nằm trong số những người đang nói cười vui vẻ kia

Những thành viên của buổi tiệc rời khỏi trong nhóm hai hay ba người

Ngoài ra, sau khi nói lời kết, 'Saori' chạy mất tăm

Cô ấy có việc gì khẩn cấp à?

Sau khi mọi người rời khỏi. Kirino đứng thơ thẩn một mình. Giống như con bé vẫn không thể từ bỏ hy vọng một người nào đó có thể sẽ đến mời nó. Con bé có vẻ đã mệt lử và vai nó rũ xuống. Bộ đồ xinh xắn mà nó đã dồn hết nổ lực để sửa xoạn bây giờ chỉ làm tăng thêm phần đau đớn mà thôi. Hoàn toàn phản tác dụng

Nó giờ đây giống như người lính của một đất nước bại trận, chỉ với một thanh kiếm gãy và cũng không còn mũi tên nào cả. Tệ hại hơn nữa, con bé chỉ có một cái cần kẹp trong tay

Tôi bỏ nón ra và từ từ tiến tới cô em gái cô đơn của mình

"...Đừng nói gì cả. Em đã rất cố gắng."

Tôi đặt tay lên đầu con bé, thế nhưng nó lại hất ra nhanh chóng

Được thôi. Không cần thiết phải thương hại

Kirino cúi xuống và không muốn cho tôi thấy vẻ mặt của nó, thế nhưng...

Nếu con bé vẫn kiên cường như thế là tốt. Em thất bại lần này, nhưng nếu em ngẫm lại những sai lầm và tiếp tục đứng dậy, như vậy em lại có thể đương đầu với với sóng gió, phải không?

"Phải rồi Kirino, đã bỏ công đến Akiba, sao ta không đi tham quan một vòng?"

Tôi vỗ nhẹ vào lưng con bé, và nó đáp lại với một giọng điệu dữ dằn:

"Đau, Đồ ngốc. Nhưng mà, vậy là sao. Tự nhiên lại phun nước tung tóe thế."

"Nhưng thật sự anh không thể giúp mà."

Trong khi chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện vô bổ này, Kirino thở dài thườn thượt

"...Em không nói được gì cả."

"Phải. Nhưng mọi thứ đều khởi đầu như thế. Không nên quá lo lắng."

"Không thật à! Tại-Tại sao... E-em đã cư xử như bình thường... Nhưng tại sao họ lại tránh xa em? Khốn thật, thật khó chịu! Thật khó chịu!"

Con bé bắt đầu đấm đá trong sự thất vọng

"..."

Tôi không thể nói nó dừng lại, vì tôi đã có kinh nghiệm với việc đó. Nhiều lúc khi tôi chỉ có thể xua tan nỗi buồn bằng cách biến nó thành tức giận...

Em gái của anh, anh biết em đang nổi giận, nhưng anh không nghĩ đá anh mình để xả giận là đúng. Anh đâu phải là mấy bức tường. Em có biết anh đau khổ thế nào khi bị đá không hả?

À anh không giận đâu. Mặc dù đau lắm, nhưng em cũng bị đau mà, thôi hôm nay đành cố chịu vậy

"Ao! Con khốn! Đá bằng giày cao gót thì không còn gì phải nói nữa! Khốn thật! Làm sao mình có thể tiếp tục chịu đựng được nữa! Không thể chấp nhận hành động đó."

Trong lúc tôi hứng những cú đánh thịnh nộ của đứa em gái...Vài người ngoài dự đoán xuất hiện

"Này! Kiririn-shi! Phù! Tốt quá cậu vẫn ở đây!"

"C-cậu là... S-Saori-san?"

Người đang thở hổn hển vì chạy chính là admin của cộng đồng , Saori

"Ôi trời, lịch sự quá vậy. Bỏ đi. Chỉ có tớ với cậu thôi mà. Dù sao, thật sự là tớ rất mừng. Tớ vừa mới chuẩn bị gọi cho cậu."

Saori nở nụ cười. nhưng cô ta quả thật quá thoải mái. Cái giọng ninja của cô ta cũng kỳ quặc nữa. tôi nghĩ tôi đã quen với nó khi nghe từ đằng xa, nhưng giờ thì cái cách mà cô ấy nói với chúng tôi làm tôi không biết phải đáp lại thế nào

Có vẻ như Kirino cũng chẳng giỏi đối phó với chuyện này, và chỉ ngượng ngùng hỏi

"V-vài chuyện để làm với tớ?"

"Ừ!"

Saori với vẻ mặt chữ 'ω' . cô ấy tạo ra một nét dễ thương lạ lùng mặc cho thân hình cao to của cô

Cặp mắt kính tròn dày đã che hết nửa mặt cô ấy nhưng nhìn gần cũng khá đoan trang chứ không như ai đó mà tôi sẽ không nói tên. Có thể cô ấy sẽ trở thành một người đẹp nếu không có kính

Gác tất cả sang một bên, Saori giơ một ngón tay lên và nói

"À thật sự, tớ định rủ cậu làm tăng hai ."

"Hở?"

Kirino bị bối rối bởi lời mời bất ngờ. Trước khi con bé trả lời, cặp mắt kính dày chĩa thẳng vào mặt tôi

"Kiririn-shi, anh chàng này là ai đây? Nếu tớ không nhầm thì chắc chắn tớ đã gặp anh ta ở trong nhà hàng... A hiểu rồi."

Saori có vẻ đã đi đến kết luận

"Anh ta chắc chắn là bạn trai cậu."

"KHÔNG PHẢI!" * 2

Chúng tôi phủ nhận cùng một lúc. Hết cái để hiểu nhầm rồi hay sao?

"Ồ cậu nói là không phải như vậy à? Xin lỗi nhé. Nhưng lúc ở nhà hàng mình thấy anh ta nhìn Kiririn-shi có vẻ thân thiết lắm. Một ánh mắt đó tràn đầy tình cảm."

"Không có! Xin đừng nói nữa! Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ làm tớ phát bệnh rồi."

Khốn thật, đứa em gái này thật lộn xộn. Chẳng lẽ không còn cách nào tốt hơn để xóa bỏ sự hiểu lầm của cô ta sao?

Nghĩ vậy, tôi nói thêm:

"Tôi tên là Kousaka Kyousuke. Tôi chính là anh trai chính cống của nó. Đừng có hiểu nhầm."

"À há! Vậy anh hẳn là anh-trai-chẳng-giống-em-gái của Kiririn-shi."

...Để chúng tôi yên

Sau khi gật đầu. Saori hơi cúi đầu chào tôi

"Vậy thì, hãy để em tự giới thiệu chính thức. Anh có lẽ đã phải biết rồi nhưng em được biết với tên Bajeena Saori. Cứ gọi em là 'Saori'."

"Cảm ơn vì đã lịch sự như vậy."

Và còn cái kiểu nói như ninja hồi nãy thì sao. Cô thật sư nói chuyện giống otaku. Cô có biết cô cứ đổi xoành xoạch cách gọi chính mình không?

Tôi bình luận trong lòng, và cúi chào lại.

"Vậy thì, Kyousuke-shi, À gọi anh là Kyousuke-shi được chứ? Anh tham gia không, Kyousuke-shi?"

"Tham gia...? Vào cái bữa tiệc phụ ấy à?"

"Đương nhiên. Câu trả lời của anh là gì?"

Hơ, đừng đột ngột tiếng tới gần tôi chứ. Cô làm tôi hết hồn.

Tôi lui lại một bước, vả đó cũng là lúc Kirino lên tiếng trong dáng diệu hơi lo lắng

"Ưm... Mấy người khác sẽ đến?"

Đó có nghĩa là con bé không muốn đi. Tất nhiên là tôi biết nguyên nhân. Nếu nó biết rằng mình lại bị đối xử như người ngoài nếu đi, vậy đương nhiên nó sẽ không thấy thú vị gì

Bởi vì Kirino luôn được đối đãi rất tốt ở những nơi khác, nên nó chắc chắn càng thấy khó chịu hơn.

Nhưng Saori lắc đầu, và giơ bốn ngón tay

"Sẽ có bốn người bao gồm cả Kiririn-shi và Kyousuke-shi. Tớ muốn mời cậu vì chưa nói chuyện nhiều với cậu lúc nãy. À, không có gì quan trọng đâu. Tớ nghĩ cúng ta có thể chỉ đi đến McDonalds hay nơi nào đó để nói chuyện, và sau đó đi mua sắm hay gì đó."

"À, ừm..."

Sau khi nghe chi tiết, Kirino thích thú ra mặt, và bắt đầu nghĩ ngợi, nếu là chuyện như thế thì mình biết mình sẽ không bị loại ra, nên có lẽ mình tham gia được.

Đó là những gì Kirino chắc chắn đang suy nghĩ.

Đúng là cơ hội tuyệt vời. Còn ở đây nghĩ ngợi gì nữa?

Thế nên tôi nghĩ tôi phải thúc giục Kirino, và nói điều với Saori:

"Tôi không bận tâm, hay nói cách khác, nếu nó đồng ý thì tôi sẽ đi."

"Vậy, cậu thấy thế nào, Kiririn-shi?"

"Hừm..."

Kirino cố gắng ra vẻ đăm chiêu hơn, sau một hồi lâu, con bé đỏ mặt và...

"Đ-Được. Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, thì thôi em sẽ đi..."

Nó nói thật là trẻ con, khiến tôi khó mà giữ để không cười phá lên

Bình thường con bé đâu có vẻ gì là nhỏ tuổi hơn tôi. Nhưng lâu lâu nó làm cái vẻ mặt em gái đáng yêu này khiến tôi phải bật cười

"Ồ tuyệt! Vậy đi thôi hai người! Còn một người đang đợi ở McDonalds đó."

Saori rút mấy tấm poster cuộn trong ba lô sau lưng ra như một thanh gươm ánh sáng và chỉ về một hướng

Cái cô otaku nói giọng ninja này chính là admin của cộng đồng...

Thực sự, cô ấy chỉ giống một người lập dị dở hơi... Nhưng có lẽ...

Có gì đó giúp cô ta nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô otaku và tôn sùng như là thủ lĩnh của họ vậy.

Sau khi gặp thành viên cuối cùng, sự ngờ vực ban nãy đã chuyển thành kết luận

Chúng tôi đang ngồi ở chỗ ghế xôfa ngay một góc phía trên tầng hai của cửa hàng McDonalds gần nhất tại Pretty Garden

Hai chiếc bàn được chập lại thành một chỗ dành cho bốn người.

Tôi ngồi bên cạnh Kirino, đối diện tôi là Saori, và đối diện Kirino là người tham dự cuối cùng. Chúng tôi đều có đồ uống trước mặt. Kirino, Saori và tôi đã mua nước uống lúc ở dưới lầu trước khi lên, và chỉ vài giây trước, chúng tôi mới gặp người còn lại

Ngoài ra, từ lúc bốn người chúng tôi gặp nhau, không ai nói một lời nào

Nhưng rõ ràng, cô ấy ăn mặc theo một kiểu thật sự đáng kinh ngạc khác hẳn với phong cách của Saori.

Sau khi gặp mặt người này, tôi mở to con mắt

À ha, rõ ràng tôi đã không nhìn rõ mặt người này nhưng... cô ấy đang ngồi một mình ở góc đối diện của Kirino và đang vọc điện thoại

Vì cô ấy cứ cuối đầu xuống trong toàn bộ khoảng thời gian nên tôi không thể thấy mặt, nhưng cô ta có một mái tóc đen rất đẹp

Ngoài ra tôi đoán đây là cái ta gọi là... cosplay.

Bộ đồ cô ta mặc cũng đen thui luôn. Những diềm xếp cùng hoa hồng đính lên làm cho bộ trang phục trở nên lộng lẫy hẳn ra. Cô ấy hầu như có thể tham dự vũ hội với bộ đồ đó

"Nãy giờ em cứ băn khoăn mãi, nhưng nhìn gần thì cô ta trông cứ như... Suigintou ."

Đó là nhận xét của Kirino. Nhưng em biết mà Kirino, nó nổi bật theo một nghĩa hoàn toàn khác so với em, hở?

Tôi không biết cô ấy đang hóa trang vào nhân vật nào, nhưng rõ ràng là đã bỏ công sức rất nhiều. Quá nghiêm túc. Sau khi kiểm tra mọi người đã ngồi vào chỗ, Saori giới thiệu chúng tôi

"Hai người này là Kiririn-shi và khách mời đặc biệt, anh cả, Kyousuke-shi. Còn đây là một thành viên của cộng đồng chúng ta..."

"...Nickname, Kuroneko ."

Cô ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và giới thiệu bản thân một cách tùy tiện bằng một giọng nói hoàn toàn vô cảm

"Ư-Ưm, mình là Kiririn. H-Hân hạnh được gặp các bạn."

Kirino nói một cách ngượng ngùng. Hơi không hợp với con bé. Nhưng nó đã như vậy suốt từ đầu tới giờ

"Tôi là Kousaka Kyousuke. Xin thứ lỗi vì đã đường đột tham dự."

Tôi nối tiếp em gái tự giới thiệu. Một giọng nó u ám đáp lại

"...Phải. À, hân hạnh được gặp anh, lúc này."

Tôi sẽ nói đơn giản thế này, cái cô Goth-Loli đó đúng là xinh dễ sợ

Như đã nói, cô ta là một mẫu người khác hẳn so với Kirino

Một mái tóc thẳng, dài được cắt gọn gàng ở trán. Một làn da trắng trẻo, và một nốt ruồi dưới mắt trái

Tôi không biết liệu mô tả cô gái mặc váy như thế này có đúng không nhưng cô ta có một nét đẹp Nhật Bản ma quái

Cặp kính sát tròng màu đỏ chắc cũng là một phần của bộ cosplay.

Trông cô ấy thật tiều tuỵ và ảm đạm... Như thể cô ta sẽ thi triển ma thuật hắc ám bất cứ khi nào. Cô ấy xinh đẹp, nhưng chẳng hề có tí sức quyến rũ mà Kirino có. Cứ như cả người cô ta toát ra một vẻ đen tối đầy âm khí

"Có vẻ mọi người đã đến đủ, bây giờ cho tớ hỏi. cậu có ý gì khi dụ tớ đến chỗ như thế này đây, admin?"

"Ha ha! Hồi nãy tớ đã nói cậu rồi. tớ muốn mời cậu tham gia buổi tiệc phụ. Nhưng khó thật đấy. Ngay khi tớ vừa mới nói xong, cậu lại bỏ đi ngay, nên tớ phải rượt theo cậu như điên. Cậu đâu có cho tớ thời gian để mời mộc gì đâu!"

Saori thúc nhẹ cô Goth loli, thế nhưng cô ta vẫn cứ ngây ra. Cô ấy không hề thay biến sắc dù chỉ một chút từ lúc xuất hiện, thật đáng sợ

Nhưng tôi đã biết tại sao hồi nãy Saori lại chạy mất biệt

À ha. Bây giờ tôi bắt đầu hiểu ý định của cái cô Saori này rồi... Lý do tại sao cô ta lại chọn hai người này: Kirino và cô Goth loli...

Cái bữa tiệc phụ này hẳn là được tổ chức với mục đích mời những người bị cách li trong cuộc gặp gỡ offline vừa nãy, và cũng là để cho họ tận hưởng bữa tiệc.

Đó là lí do tại sao không có mấy người khác ở đây

..."Tớ muốn thân thiết hơn với những người tớ không có cơ hội nói chuyện nhiều." Cô ấy nói

Đó là cách tối nhất để diễn tả diều đó. Bỏ qua yếu tố ngoại hình thì cô ấy cũng rất biết nghĩ cho người khác đó chứ

Có thể cô ấy đã cảm nhận được hoàn cảnh của chúng tôi không hỏi thẳng nguyên nhân tôi đi cùng Kirino, và còn để cho tôi tham gia như một khác mời đặc biệt

Vậy là giống như vẻ ngoài, cô ấy vô cùng rộng lượng

*ực*

Hình như Kirino vẫn chưa cảm thấy chắc chắn, nó uống nước ngọt ừng ực

Con bé có vẻ vẫn chưa phát hiên chứ 'Kuroneko' dường như đã nhận ra

Tôi đoán đó là lí do tại sao cô ta không vui ngay từ lần gặp mặt đầu tiên

Ừ thì, chúng tôi rất biết ơn vì mọi chuyện, nhưng chúng tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái khi cô ta khoan dung độ lượng với mình, vì nhận ra được mục đích của của cô ta. À, tôi thật sự chẳng thể giúp gì được chuyện đó

Kuroneko hẳn là cảm thấy phiền phức lắm. Bởi vì bản thân tôi cũng cảm thấy vậy mà

Nhưng bạn thấy đó, nếu tôi mà là admin thì tôi sẽ không hao hơi đâu mà mời riêng mấy đứa đó. Những người không hợp với không khí của buổi gặp gỡ đầu tiên gần như chắc chắn sẽ không gia những buổi kế, vậy nên Saori chỉ cần quên họ đi

Tôi tin là như thế. Cái cô cao lớn ăn mặc lạ lùng này là người tốt

"Ngoài ra, Kuroneko-shi, không cần thiết phải hình thức quá đâu. Cậu có thể gọi tớ là 'Saori' cũng được. Mọi người đều ở đây, không cần phải quá khách sáo đâu, vui là chính mà."

"Cậu hình như hơi có vấn đề khi gọi mình là 'Saori' với một thân hình như vậy."

Cái con nhỏ Goth-loli này... Người ta mới vừa nói không cần khách sáo là nó nói nó cái quái gì thế?

"Trời ạ, chưa một ai nói với tớ như vậy cả."

"Tất nhiên là không rồi. Bởi vì cái nickname đó hoàn toàn hợp với tính cách trên mạng của cậu. Cậu cư xử cứ như mấy cô tiểu thư. Thế nhưng cách cư xử ở ngoài đời thì như vầy. Không gì ngoài sự bịp bợm, nó thậm chí còn tệ như mấy trò hề ấy. Tớ sẽ cho cậu vài lời khuyên vậy, cậu có thể bắt đầu gọi mình là 'Andre' hay gì đó. Như vậy mọi người sẽ không bị lẫn lộn. À ha... Cách nói kì quặc của cậu, và cả cách ăn mặc nữa... Cậu cứ như là..."

"Mấy cô otaku-xấu-xí thời nào chẳng biết?"

Những lời nói chân thật đột nhiên phát ra từ miệng của Krino, người nãy giờ rụt rè và nhỏ nhẹ

"N-Này, không cần phải khách sáo không có nghĩa là em thích nói bậy bạ gì cũng được nha!"

À, anh cũng có nghĩ như vậy... Nhưng em đâu có được nói ra như vậy!

Người ta đã mời hai đứa hất hủi chúng bây. vậy mà lại đáp lại lòng tốt của người ta bằng cách khủng khiếp như vậy là sao?

Nhất là em, Kirino! Đang yên lành nãy giờ. Đó là lời nhận xét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#oreimou