Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau có một lời đáp lại từ admin của nhóm 'Tập Hợp Nào, Các Cô Gái Otaku'

Sau khi từ trường về đến nhà, tôi lại bị lôi vào phòng của Kirino như thường lệ, và hiện tại tôi đang đọc thư hồi âm từ admin hiện thời của nhóm, nickname là 'Saori'

"Rất hân hạnh khi nhận được tin nhắn của bạn, Kiririn-sama. Mình là 'Saori', admin của cộng đồng mạng 'Tập Hợp Nào, Các Cô Gái Otaku'. Mình xin mạn phép vào thẳng vấn đề chính. Cảm ơn bạn đã gửi thư xin gia nhập cộng đồng của chúng mình. Chúng mình rất vui mừng đồng ý. Mình tin chắc chúng ta sẽ trở thành những người bạn tuyệt vời, vì mọi người đều có cùng sở thích và lứa tuổi. Nếu bạn thích, chúng mình rất sẵn lòng mời bạn tham gia vào bữa tiệc trà mà chúng mình đang dự định tổ chức vào vài ngày tới. Chúng mình hi vọng sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ với bạn. Mình hy vọng sẽ nhận được một lời hồi âm tốt đẹp. Chúc bạn những điều tuyệt vời nhất."

"Nickname là 'Saori'-san sao? Hừm... người này có vẻ lịch sự"

Đọc xong tin nhắn, tôi có cảm giác rằng cô ấy là một người phụ nữ thượng lưu. Nói thế nào nhỉ... Cô ấy toát ra một phẩm cách mà ta có thể đánh hơi được. Còn cái cảm giác yếu đuối này nữa... Cản năng mách bảo cho tôi biết cô ta chắc hẳn phải rất xinh

Lúc này, tôi đã nhận ra Kirino đang nhìn tôi như thể nó nhìn vào một đống phân súc vật vậy

"Tởm quá... anh đang cười cái gì vậy?"

"Anh đâu có cười. Anh chỉ thấy nhẹ nhõm vì cô ấy có vẻ là người tốt."

"À... Đại khái thế. Cô ấy có phong thái của một tiểu thư thượng lưu có học thức? ...Em không thể tưởng tượng ra được. Chẳng có ai như vậy trong lớp em cả."

Phải đó. Mấy đứa bạn của em chỉ toàn thích khoe hàng, giống y chang em vậy. Họ có thể hấp dẫn và xinh đẹp, nhưng vẫn toát ra cái vẻ khiến ta khó tiếp cận được. Họ né tránh tất cả trừ những người cùng kiểu như mình. Họ như có những chiếc gai nhọn đâm vào ta mỗi khi đi ngang

"V-vậy là em sẽ gia nhập, phải không?"

"Ph-Phải..."

Kirino gật đầu với vẻ mặt hơi phiền muộn . Trời... Nó đã như vậy từ lần trước... Cứ như có điều gì đó khiến nó lo lắng, nhưng nó không thể nói thành lời và đành che giấu nó. Vấn đề về việc gặp những người đàn ông lớn tuổi hơn đã dược giải quyết. Còn có thể là chuyện gì nữa nhỉ...? Nó làm tôi thấy bực mình, và tôi thử hỏi nhưng..

"Này, có gì làm em phiền muộn, phải không?"

"Không có."

Thấy không? Nó là vậy đó. Xem ra nó thật sự chẳng muốn nói với tôi. Nếu nó cứ như thế thì tôi không thể giúp đỡ dược tí gì. Tôi cảm thấy không thoải mái mặc dù... Ờ... Tôi sẽ động viên nó, ít ra là như vậy

"Tốt thôi. Em hãy cố gắng hết sức."

"Hả? Sao anh lại nói như thể nó không phải chuyện của anh vậy?"

Kirino đâm tôi với ánh mắt như muốn nói 'Đồ con lợn đáng chết'. Tại sao tôi lại nhận được những lời mắng nhiếc kinh khủng này trong khi tôi lại nói với nó những lời động viên ấm áp cơ chứ? Tại sao sự trao đổi này lại bất công như vậy?

Trong lúc tôi đang cau mày, Kirino nói tiếp:

"Thảo luận nhân sinh, phần tiếp theo."

Nó ngắt ngang và lẩm bẩm. Nó vẫn cứ tiếp tục ra lệnh cho tôi như thể với nó, chuyện đó là tự nhiên vậy

"Đi chung với em."

...Nó nói với tôi một chuyện kì quái

"...Làm sao mà anh, một thằng con trai, lại phải tham gia vào một buổi gặp gỡ chỉ toàn con gái?"

"Sao không giả gái đi cho rồi."

"Không! Đừng có nói đơn giản như vậy! Họ mà phát hiện ra, anh sẽ hoá ra là một tên biến thái đã làm một việc liều lĩnh như vậy chỉ để tham gia vào một buổi gặp gỡ offline chỉ toàn con gái!"

"Tốt thôi. Em đã xem xét những rủi ro đó."

"Đó chỉ là rủi ro của em! Anh đang nói của anh! Anh chưa sẵn sàng để nhận cái danh hiệu 'Đồ biến thái' đâu! Anh không ổn tí nào cả!"

Quan trọng hơn..

"Anh mà giả gái, họ sẽ phát hiện ra ngay lập tức!"

"Ừ ha... Đúng đó."

Kirino có vẻ cuối cùng cũng hiểu ra. Nó gật đầu vài cái, hiểu ra vấn đề, và sau đó thốt ra những lời cay độc:

"Sao anh lại không sinh ra với ngoại hình coi được một tí cơ chứ."

"Anh sẽ giết em! Trong tất cả những điều em nói về anh, đó là điều làm anh tổn thương nhất! Thôi đi cái ánh mắt nhìn anh như thể em đang nhìn thứ gì đáng khinh bỉ! Thôi ngay đi!"

Chỉ sau tất cả lời kêu ca này, Kirino mới chịu rời mắt khỏi tôi và tắc lưỡi nhẹ một cái

"Được thôi... Ta sẽ sử dụng phương pháp bình thường hơn."

"Em làm cứ như anh thực sự muốn đi tới buổi hẹn lắm và anh đang cầu xin em để cho anh đi vậy. Ôi thôi được rồi... Ít ra anh sẽ rửa tai mà nghe. Ý em về phương pháp bình thường là sao?"

"Hay là giờ em sẽ gửi cho 'Saori'-san một bức thư, có một người em quen (Nam, 17 tuổi) muốn tới một buổi tiệc trà kinh khủng và cứ nằng nặc cầu xin em. Em thấy thương hại hắn ta, vì vậy có thể em sẽ dẫn hắn theo."

"Cái đó chỉ có chuyển từ 'Đồ biến thái lén lút' sang 'Đồ biến thái dương dương tự đắc'."

Hơn nữa, cô ấy tất nhiên sẽ từ chối ngay thôi. Bởi lẽ đó là một cuộc gặp gỡ chỉ toàn con gái. Nó sẽ phá hỏng hoàn toàn bầu không khí

Sau khi nói với nó điều đó. Kirino trở nên không vui. Con bé bậm môi và nhìn tôi chằm chằm

"Vậy giờ anh tính làm gì?"

"Như anh đã nói, anh không thể nào tham gia được... Ôi thôi nhìn anh đi. Anh đã có cách..."

Tôi đặt con trỏ ngay tiêu đề của buổi gặp gỡ offline và nhấp. Thông tin chi tiết hiện ra

"Nhìn địa điểm này xem... Chẳng phải nó là một quán cafe? Họ đâu có thuê cả chỗ đó, phải không? Vậy thì anh sẽ ngồi ở một chỗ gần đó. À, anh sẽ không thể tham gia vào cuộc nói chuyện, nhưng anh sẽ trông chừng em."

Tôi, dĩ nhiên, cầm chắc mình sẽ ăn vài câu chửi của Kirino, nhưng..

"Được rồi, vậy cũng được."

Tôi không hiểu tại sao, nhưng Kirino gật đầu ngoan ngoãn. Tôi to mắt ngạc nhiên

Nghĩ kỹ thì, tại sao con bé lại yêu cầu tôi đi cùng? Tôi chưa có cơ hội hỏi nó nhưng... Chỉ cần tôi bên cạnh con bé thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi chẳng hiểu gì hết..

Nói chung, chủ nhật tuần sau tôi sẽ phải chui ngay góc nào đó và dõi theo em gái mình xông pha trong buổi đi offline

Thoắt cái đã ngày gặp mặt

Sau một tiếng rưỡi trên xe lửa từ nhà ga gần đó. Tọa độ hiện giờ của tôi là... nhà ga Akihabara , lối vào phố điện tử

Đối với một buổi chiều cuối tuần, tôi đoán Akiba nổi tiếng sẽ đông đúc hơn nhưng xem ra tình hình không tệ như tôi nghĩ. Từ vẻ ngoài của nhà ga và quảng trường nhà ga, xem ra cũng được duy tu bảo dưỡng khá tốt và sạch sẽ đó chứ.

"Ôi chao! Radio Center! The Gamers Head Store! "

Dù đã giữ giọng thấp xuống, nhưng Kirino dường như không thể che giấu nỗi cảm xúc của mình.

...Nó trông rất thích thú. Có vẻ không phải chỉ có tôi là người chưa bao giờ đến Akiba. Khu vực thường lui tới của nó ở Tokyo ắt hẳn là Shibuya hay Harajuku . Nó có đủ các thương hiệu, nhưng có lẽ nó vẫn còn là một otaku nhập môn. Tôi kiểm tra giờ bằng điên thoại.

"Này Kirino. Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nếu muốn đi mua sắm, vậy thì hãy chờ sau khi buổi gặp gỡ offline kết thúc cái đã."

"Biết rồi. Này, tránh xa ra được không? Lỡ ai hiểu nhầm là chúng ta đang hẹn hò hay gì đó."

"..."

Trong khi Kirino chỉ trích tôi gay gắt, đây vẫn là buổi gặp gỡ offline đầu tiên của nó. Thế nên nó đã diện bộ đồ tốt nhất mà nó tìm thấy; bộ đồ dáng vẻ người lớn hở vai cùng với váy ngắn và một đôi giày. Nó còn có cái vẻ sang trọng quyến rũ đúng nơi đúng chỗ nữa

Đến tôi cũng có thể nhìn ra được thời trang của nó dữ dằng đến cỡ nào

Nó ăn mặc theo kiểu mà ta cứ muốn nói nó đi nên đến Odaiba hay Shibuya đi

Thật sự, nó không hợp với tôi, người chỉ mặc có một áo sơ mi đơn giản với quần jean mời mà thôi

Nhưng chưa hết, giờ đã quá trễ nên tôi sẽ không nói với nó chuyện này nhưng... Em đi offline mà lại ăn mặc như thế...? Dĩ nhiên trông thì dễ thương đó nhưng... Thôi được rồi... Anh băn khoăn là liệu em sẽ ổn không

"Được rồi. Từ bây giờ ta sẽ tách ra. Bọn em sẽ gặp nhau ở đây đúng không? Anh sẽ đi thẳng đến cửa hàng và chờ em ở đó?"

"Hả? À, em hiểu rồi"

"Đừng quá lo lắng. Anh sẽ trông chừng em"

"E-em đâu có lo lắng. Đi ngay đi, đồ ngốc"

"Ừ, tốt thôi. Gặp lại sau"

Tôi vẫy tay và quay lưng đi

Đi ngang qua cái cửa hàng mà Kirino gọi là "Gamer head store", tôi đến con phố chính. Những cửa hàng gần đó có game, dây nhợ và những thứ tương tự chất thành một đống lộn xộn lớn. Bạn không thể thật sự hiểu rõ là họ đang cố bán cái gì khi chỉ liếc qua. Nó giống như những cửa hàng bán kẹo mà tôi đã từng lui tới khi còn nhỏ. Đó là cái cảm giác trở nên hưng phấn kể cả khi tôi không thật sự muốn thứ gì đặc biệt

...Ở đây đúng là đông đúc

Khu vực này thật đông đúc. Nhưng từ những gì mà tôi nghe được, những lúc Akihabara đông nhất, họ đã từng có những buổi hòa nhạc trái phép trên con đường chính này. Có thể là Akihabara vừa mới bình lặng trở lại sau những ngày đó..

...Đại khái như mấy cái lễ hội vậy

Nó vẫn còn đủ sống động để khiến tôi cảm thấy như vậy

Bị ấn tượng, tôi lôi tấm bản đồ mà tôi đã in ra khỏi cái cặp đeo vai ra xem

...À, không nên đi lối này. Có một con lối đi khác ở gần đây

Tôi nhìn lại phía sau và thấy Kirino vẫn còn đang đứng đó

Vì tôi bỏ đi như thế, tôi không thể chỉ đơn giản quay lại được. Tôi rẽ về bên trái và rời khỏi con đường chính đầy những cửa hàng điện tử. Tôi lại rẽ trái lần nữa rồi sau đó đi thẳng về phía trước, băng qua đường ray. Tại đây, tôi thấy một căn nhà hẹp ở phía bên phải

Đó là Shosen Book Tower , dựa theo tấm bản đồ. Sau khi đi qua tất cả những con đường, nó không có vẻ là một thành phố của Otaku, mà giống như khu vực xung quanh một nhà ga bình thường hơn

Tôi băng qua đường và đi đến lối vào của Shosen Book Tower

...Hơ, mình đang đi đúng đường... Phải không nhỉ ?

Tôi lại tiếp tục đi. Sau vài phút đi bộ, cảnh quan thành phố thay đổi thành một vùng ngoại ô tĩnh lặng. Nếu tấm bản đồ này đúng, phải có một quán cà phê ở gần đây

"A ha, ở đây."

Tôi dừng bước và đứng nhìn một căn nhà trông có vẻ như một nhà nghỉ.

Quán Cafe Pretty Garden nhìn từ bên ngoài trông giống như một cái xưởng ấm cúng màu trắng. Tôi bước lên những bậc thang nhỏ và mở cánh cửa gỗ. Cánh cửa mở ra cùng với tiếng rung của những cái chuông

*Ring* *Ring*

"Chào mừng đã trở lại, thưa chủ nhân!"

Những cô phục vụ bận trang phục hầu gái Pháp đồng loạt chào.

Tôi đóng cửa làm ra vẻ không thấy gì cả.

"... ... C-Cá-Cái-Cái gì đây."

Tôi giữ cửa đóng kín và nói thầm. tôi nên hiểu. tôi có hiểu. ...Nhưng, cho tôi chút thời gian đã. Não tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng chuyện gì vừa mới xảy ra.

Mặc dù cảnh quan thành phố trông cũng bình thường nhưng tôi đáng nhẽ nên biết đến bởi vì tôi vẫn đang ở Akiba..

Tôi cố nghe tin dồn về nó... Nó là cái mà người ta gọi là...

Chỗ này là một Maid Café?!

Sau khi đã phân tích kĩ càng tình thế, cuối cùng cái đầu cũng chịu phát ra vài xung thần kinh.

Tôi hít một hơi thật sâu và mở cánh cửa lần nữa với nỗi sợ sâu sắc

*Ring* *Ring*

"Mừng ngài đã trở lại, thưa chủ nhân!"

Cảnh tôi vừa chứng kiến lại quay trở lại... Chết tiệt, nó hoàn toàn không phải là ảo ảnh. Những cô hầu đang tiến đến một đầy duyên dáng và đón chào tôi

Một cái tạp dề trắng cùng với diềm xếp nếp, những bộ váy rất ngắn và những đôi bít tất dài..

Trang phục của họ chắc chắn chỉ dành cho những gì dễ thương mà thôi.

Tuy thật sự muốn chuồn về nhà, nhưng bởi vì đã trót hứa sẽ ở đây đợi con bé nên không thể nào quay lại được. Tôi chuẩn bị tâm lý và tiến lên một bước

Kousaka Kyousuke, 17 tuổi. Trải nghiệm maid café lần đầu trong đời

"Ngài đến đây một mình. Thưa chủ nhân?"

"Ơ, ờ..."

"Vâng, xin ngài hãy đi lối này."

Các cô hầu dẫn tôi đến một trong các chỗ đơn. Bên trong quán cũng được trang trí tương tự như những quán khác

Ánh sáng màu cam sáng lên trong nội thất khá tối, với các dùng đồ nội thất hơi cũ đang mô phỏng lại một lâu đài phương Tây. Ngoài ra, mặc dù lúc này là giờ ăn trưa, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu khách

Chẳng lẽ những người kia đã đặt trước chỗ này cho buổi gặp gỡ offline?

"Chỗ này có hợp với ngài không?"

"Ừ, có."

Cô hầu kéo một cái ghế ra cho tôi ngồi xuống, dù vậy tôi vẫn thấy không tự nhiên chút nào. Tất cả các cô hầu đều có gương mặt rất xinh đẹp

"Đây là thực đơn của chúng tôi. Thưa chủ nhân, ngài có yêu cầu gì về việc xưng hô thế nào không?"

"H-Hở? Là sao?"

"Ồ, xin hãy chọn cách chúng em gọi ngài~ Nhân tiện, chúng em có các cách gọi như 'Thưa chủ nhân', 'Thưa ngài', '-kun', '-chan', 'oniichan', 'oniisama' và nhiều cách gọi khác nữa."

...Maid café rõ ràng là rất đáng gờm. Nó không phải là một thứ mà một học sinh trung học bình thường như tôi có thể dễ dàng chinh phục được

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mỉm cười. Ra sao thì ra. Tôi nở một nụ cười can đảm và nói:

"...À, tôi thật sự không quan tâm về chuyện đó."

"Ôi thật không? Vậy em sẽ gọi ngài là 'oniichan' nhé, Oniichan!"

Thái độ của cô ấy đột nhiên trở nên thân mật một cách không cần thiết. Đã thế, cô ta cũng chẳng giống một thiếu nữ. Có lẽ tôi không nên nhận xét như vậy. À, cô hầu này hình như đã ngoài hai mươi...

"Anh vừa nói gì thế, oniichan?"

"À không, không có gì."

Thật đáng sợ! Cứ như cô ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Trong lúc tôi dung tay lau mồ trên trán, cô hầu đó đem nước đến cho tôi. Tôi uống một hơi để làm dịu cơn khát và nhìn vào thực đơn

À, tôi vẫn chưa ăn cơm vậy nên... Thứ gì có thể làm tôi no bụng...

"...?"

Tôi nhìn xuống danh sách các món với vẻ lúng túng. Bạn hỏi tại sao hở?

À, tôi sẽ mô tả như thế nào... Thay vào đó, sao tôi lại không đưa ra vài ví dụ nhỉ?"

♡ Ăn trưa ♡

Cơm chiên trứng tình yêu cô Hầu (với hình vẽ mặt cười bằng sốt cà chua nấm) ¥900

Cà ri em gái tự làm (vị Parupunte, vị Begiragon, vị Zaragi) ¥1000

Mì ramen đặc biệt từ lớp trưởng tsundere của bạn ¥800

♡ Giải khát ♡

Ý chí của Saiyan ¥300

Choushinsui ¥300

Nước ép Shinseijyu ¥300

...Thấy không, thật sự khó để đoán được chúng là gì? Ít nhất thì các món ăn trưa có vẻ cũng giống đồ ăn. Tôi không tưởng tượng được mình sẽ được phục vụ cái gì nếu tôi gọi nước uống. Mình phải làm sao đây?

Chỉ còn cách hỏi cô hầu:

"Xin lỗi, cái này là gì vậy... À... Ý chí của... Saiyan"

"À, đó là nước ép rau quả, oniichan!"

Vậy thì cứ viết vậy đi? ...Tất nhiên tôi sẽ không nói như vậy lớn tiếng. Đây ắt hẳn là cách làm việc ở đây cho nên...

Ngoài ra Choushinsui là 7Up và Nước ép Shinseijyu là nước sinh tố.

"Anh đã quyết định được chưa, oniichan?"

"Vẫn chưa, xin lỗi."

Đáng thẹn là tôi hồi hộp quá nên đã nói chuyện rất là lễ phép

"Vậy thì em đề nghị món 'Cà ri em gái tự làm'. Em sẽ tự làm nó, oniichan!"

"Vậy tôi sẽ gọi món đó."

Con khốn! Ả ta chọn món đắt nhất không chút ngập ngừng! ...Chờ đã, tôi cũng có lỗi vì bị dụ quá dễ dàng...

"Chúng ta có một yêu cầu! Cà ri tự làm của em gái, vị Zaraki!"

Cái gì... Vị Zaraki? Nghe thật điên rồ. Chết tiệt. Mặc kệ!

Họ sẽ không đưa mình mấy thứ hoàn toàn không ăn được đó chứ?

"Ôi dù gì..."

Tôi đã hoàn toàn mệt mỏi với việc gọi món ăn. Nhưng dù sao, giờ tôi đã có thể nghĩ ngơi một chút.

Tôi lạch ghế và nhìn lên trần nhà.

Sau đó, có một nhóm khách hàng xuất hiện.

*Ring* *Ring*

Họ đến rồi. tôi lấy từ trong túi xách một cái mũ và đội chặt lên đầu, nhìn về phía lối vào ra vẻ tự nhiên.

Một loạt các cô gái tiến vào. Tôi vẫn chưa thấy bóng dáng Kirino đâu cả. Hà, họ trông cũng bình thường. Tôi biết như vậy là khiếm nhã, nhưng phần lớn trông có vẻ hơi lập dị.

Có vài người trông có vẻ như đang mặc những bộ cosplay. Hở?

Chà... Có một người trông hơi khủng.

Bạn có thể cho rằng tôi thật sự khiếm nhã khi nói xấu sau lưng người khác, nhưng tốt thôi... Liệu bạn vẫn có thể nói như thế sau khi nhìn thấy cảnh này. Tôi nhìn cô dẫn đầu nhóm một cách kỹ lưỡng.

À, bạn thấy đó... Cô ấy cao lớn. Ý tôi là thật sự cao lớn. Cô ấy chẳng có gì ngoài thật sự cao lớn.

Cô ấy có lẽ cao khoảng một mét tám. À, nếu bạn chỉ chú ý tới điều đó thôi thì cô ấy có vẻ như là một siêu mẫu. Nhưng còn cả cách ăn mặc của cô ấy không kém phần kinh ngạc. Cô ta đúng là một otaku chính hiệu

Cô ấy quấn một cái khăn rằn lên tóc, mang một cặp kính tròn, tay áo len của cô ta được nhét vào quần dài, và cô ta còn mang một cái ba lô thô kệch. Hơn thế , cái ba lô còn có mấy tấm poster ló ra ngoài

...Nói một cách ngắn gọn, cô ta ăn mặc giống như một otaku điển hình hay xuất hiện tên TV, nhưng lại có một thân hình của siêu mẫu

Không phải tôi đang nói dối đâu, đến tôi còn không thể tin vào điều này, nhưng vì cô ta lại đang sờ sờ trước mắt tôi nên tôi không thể không tin

Khốn thật... Tôi ngạc nhiên đến nỗi cổ họng trở nên khô khốc

Phù... Nói chung Tokyo quả là một chốn đáng sợ. Vụ này đã dạy cho tôi vài điều...

Đầu óc tôi đã hoàn toàn bị rối tung, tôi uống nước ừng ực và tự trấn tĩnh bản thân

Ngay trước mắt tôi đây là cô gái to lớn mà tôi diễn tả. Cô ta hình như đang nói chuyện với cô hầu

"Tại ha có đặt bàn cho 1300 de gozaru "

Cái cô cao lớn này dùng cách nói chuyện thật kỳ quặc.

Cô hầu gái không có vẻ gì là ngạc nhiên. Đúng là dân chuyên nghiệp

"À, tôi có thể biết quý khách được không?"

"Saori Bajeena ." *Phụt* Tôi phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa *Ặc ặc ặc ặc ặc*

"Ôi, anh có sao không, oniichan?"

Cô hầu vỗ nhẹ vào lưng tôi trong khi tôi đang quằn quại. Chết... Nước sặc vào khí quản rồi... *Ặc*Ặc* Khốn thật... Tôi sắp chết nhưng...

Hãy để tôi nhận xét câu này trước khi chết.

Cô là người có nickname là 'Saori'-san?! Và cái gì Bajeena chứ? Cô không phải người Nhật à? À phải ha... Tên của cái cộng đồng mạng đó đã lạ ngay từ đầu rồi vậy nên...

Bạn thấy đấy... Cũng chẳng lạ gì khi tính cách trên mạng không giống ngoài đời. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng ta có thể gọi đây chính là gian trá!

Tôi đã không trông mong cô thượng lưu xinh đẹp mà tôi tưởng tượng sẽ xuất hiện...

Dù thế, cô giống như là hoàn toàn chéo hơn là trái với mong đợi! Đã sống 17 năm mà tôi chưa bao giờ gặp chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn chuyện này

Đây rõ là màng hài kịch tồi tệ. Chết tiệt. Tôi thật sự đang đóng vai tsukkomi với một người mình chưa từng nói chuyện...

*Ặc ặc* "Xin lỗi..."

"Xin đừng lo lắng. Em sẽ mang thêm nước. Nhưng mà oniichan, em sẽ giận nếu anh còn như vậy đó."

Cô hầu gõ nhẹ vào đầu tôi. Cô ấy chẳng hề ngạc nhiên trước sự việc ngoài ý muốn và vẫn tiếp tục với thái độ phục vụ. Quả thật rất chuyên nghiệp

"Tôi thật sự xin lỗi."

Tôi nghẹn ngào xấu hổ. Và với những chấn động tôi vừa gây ra khi nãy, có vẻ như tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng

Vài khách hàng nam nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắt nhọn như đang thầm nói "Chết tiệt, tao ghen tị với mày lắm đó."

Không không, tôi đâu có cố tình làm thế! Chết tiệt. Tôi cảm thấy thật lúng túng

Tôi liếc qua lối vào một lần nữa, và ở đó Kirino đang khoanh tay nhìn tôi với một ánh mắt như muốn nói "Anh đang đứng đó làm cái quái gì vậy? Muốn chết à?" Xin lỗi, nhưng anh không thể giúp gì được. Đó là lỗi của Bajeena!

Tôi cố gắng giải thích với con bé bằng mắt

"Hở!"

Chẳng biết cách giao tiếp bằng mắt của tôi có tác dụng hay không, nhưng Kirino nhìn sang một bên.

Nhưng nó đúng là cực kỳ nổi bật

Không có gì bất ngờ cả, như những thành viên khác của hội 'Tập Hợp Nào, Các Cô Gái Otaku' đều trông hơi bình thường (Trừ người cao lớn ra), và một vài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#oreimou