[ONESHOT] PHÁO HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pháo hoa ấy, rực rỡ khoe sắc trên vùng trời cao rộng để rồi phút chốc lại tan biến. Đó cũng chính là thanh xuân, là những năm tháng vô tư tuổi trẻ chỉ cần chớp mắt là vụt qua như gió... Mà cũng tựa như cô ấy, đến rồi lại đi mà chẳng ngoái đầu nhìn lại..."

"Mày yêu xong trở nên văn thơ phết nhờ." Tôi cố nghĩ ra một câu gì đó thật bá đạo, thật vui để cậu cười, để trấn an cậu. Trái tim tôi trĩu nặng. Điều tôi mong muốn trước giờ thế mà sao lại buồn thế. Có lẽ tôi chẳng giỏi xoa dịu người khác như cậu...

"Ừ, tao nghĩ tao sẽ đi một thời gian."


Tôi - một con bé tóc tai bù xù, mắt lúc nào cũng lụp xụp sau gọng kính dày cộm, mặt mũi lem nhem và cuồng Kaito Kid. Bởi thế mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dính dáng tới cậu. Cậu cao ráo, mặt mày xán lạn, nụ cười rực rỡ như vầng dương, lại còn giỏi tất tần tật. Nói thì nghe như mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình thật, nhưng tôi chưa dám một lần nghĩ rằng mình sẽ quen được một chàng trai giỏi giang như thế. Thế mà có lần cậu bắt chuyện với tôi:

"Hai bọn mình là hàng xóm ấy nhỉ?"

Trước kia, hai từ "hàng xóm" vốn chẳng có trong từ điển của tôi. Có lẽ bởi cái ý nghĩ về "học, học nữa, học mãi" ngốn quá nhiều thời gian khiến tôi không kịp nhận thức xung quanh có "hàng xóm". Từ sau cái lần nói chuyện không đầu không đuôi đó, bằng một phép màu, tôi quen cậu. Cơ mà... ba mẹ chúng tôi còn rất thân nữa ấy chứ. Nói chúng tôi quen nhau thì cũng chẳng phải thật. Bởi đó chỉ là những tiếng "chào" hời hợt khi chợt lướt qua nhau, những lần đụng mặt, đơn giản hơn là đi ngang qua rồi liếc mắt một cái. Giữa tôi và cậu chỉ có một từ duy nhất - nhạt, nhạt hơn muối, nhạt đáng báo động. Vậy mà chẳng biết tại sao, tần suất tôi gặp cậu ngày một nhiều hơn, những lớp học kèm của tôi luôn có bóng dáng của cậu. Rồi dần dần, hai đứa quen nhau thật, chắc chắn là quen thật, không còn là những câu chào hỏi qua loa nữa. Có hôm cậu bảo tôi và cậu trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc, ừ thì tôi cũng cho, bởi tôi chỉ đơn giản cho rằng hàng xóm với nhau cả, lại hay học chung nên chẳng có gì lạ. Nhưng thật là tiếc thay, tính tôi chẳng biết chủ động, tờ giấy số điện thoại của cậu cũng để ở một góc mà đóng đầy bụi...

Một hôm, tôi thấy cậu gửi lời mời kết bạn. Cậu chào tôi, tôi chào lại. Rồi cậu hỏi:

"Xưng mày tao được không?"

"Được" - tôi trả lời gọn lỏn. Và rồi cậu tiếp:

"Mày yêu ai chưa?"

"Kaito Kid" vẫn tính chứ nhỉ?

"..."

"Mày hỏi chi?"

"Có đứa nhờ tao hỏi."

Sau đó, không còn sau đó nữa, tôi chẳng thèm trả lời lại tin nhắn của cậu, đơn giản vì tôi lười quá. Lần nào cũng vậy, cậu luôn là người bắt đầu và kết thúc. Chẳng biết tự khi nào, bọn tôi thân thiết hơn, thân đến mức chẳng cần chào hỏi đối phương mỗi lần chuyện trò...

Từ khi quen cậu, tôi học được rất nhiều điều. Tôi học được cách biết chải chuốt bản thân hơn, học được cách nói nhiều hơn chẳng hạn,... Nhưng cái tôi học được từ cậu nhiều nhất, ngay cả trên mạng cũng khó mà tìm ra, đó là cách yêu một người. Chơi thân tôi mới biết cậu sâu lắng, nhẹ nhàng và tinh tế vô cùng, khác hoàn toàn cái vẻ ngoài tinh nghịch vốn có của một đứa con trai. Cậu chẳng phải là người sẽ làm cho tôi vui lên khi buồn, cũng chẳng là người sẽ lẳng lặng ngồi buồn cùng tôi, cậu xoa dịu tôi bằng tiếng đàn, bằng những câu chuyện.

"Mày mày, thấy con chó nhà tao sao?"

"Vui, hài mà cũng thấy tội tội"

"Ừ, sống như con chó đấy đi mạy"

"..." Mày đang an ủi tao à?

"Nó sắp chết rồi. Nhưng lúc nào mày cũng thấy nó vui vẻ, lạc quan đúng không? Mày còn sống dài mà..."

"Ừm, cảm ơn mày." Thấm thía thật chứ, bạn tôi nay lớn rồi.

Cậu và tôi lúc nào cũng như hình với bóng, khó mà tách rời. Những năm tháng ấy, lòng tôi chợt thầm thương trộm nhớ một bóng hình - bóng hình dịu dàng luôn đứng về phía tôi, một Kaito Kid ngọt ngào đã đánh cắp trái tim tôi.

Nhưng trong cái câu chuyện tình yêu rực rỡ sắc màu ấy không chỉ có bóng dáng đôi ta mà còn có cô ấy. Dáng vóc mảnh khảnh, nhỏ nhắn gieo bao nỗi nhớ trong tâm trí cậu, dẫn cậu đi qua những rung động đầu đời mà tôi chưa từng làm được. Rồi chẳng biết khi nào, cậu không gọi tên tôi mà thay bằng tên cô gái đó, bóng lưng dang tay bảo vệ cũng chẳng còn hướng về tôi mà quay về phía khác, những tấm ảnh chụp vẫn là cậu, vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy mà người con gái bên cạnh chẳng phải là tôi. Tôi như con ngốc một mình bơ vơ trong cái tam giác tình yêu rắc rối này...

Khoảng thời gian ấy, cậu và tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, vẫn thường nhắn tin trò chuyện, vẫn chào hỏi nhau như những người anh em thực thụ. Nhưng có điều, giờ đây trong câu chuyện của chúng tôi không chỉ đơn giản là về mọi thứ tùm lum trên đời, không chỉ là về những câu chuyện thường nhật mà xoáy vào một đối tượng. Cậu tìm tôi không để tìm lại những mảnh cảm xúc khi còn thân thiết, những tháng năm rực rỡ chúng tôi đã khoác vai nhau, cậu gặp tôi chỉ để nói về... cô ấy. Khi hai người cãi cọ, khi hai người bối rối, khi hai người tay trong tay bước đi trên con đường về,... Người con gái ấy e ấp ngại ngùng trong tay cậu chàng thiếu niên, nụ cười rực rỡ trên gương mặt phiếm hồng. Còn người còn lại, giọng nói trầm ấm, mái tóc cắt ngắn đong đưa trong gió xuân, đẹp thật! Tiếc là người con trai ấy chẳng phải thuộc về tôi...

 Có lúc dường như tôi muốn buông, muốn chấm dứt tất cả. Tôi muốn ngừng lại, ngừng lại cái tình cảm chết tiệt này... Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cậu vui đùa với cô gái khác, trái tim tôi như bị bóp nghẹn, nước không kiềm được mà tuôn trên khóe mắt. Tôi vui vì người con trai của tôi vui, tôi hạnh phúc vì cậu ấy hạnh phúc nhưng chẳng dám nghĩ đến cậu sẽ bên một ai khác. Tôi mệt lắm rồi...

Một trời xuân buồn thăm thẳm, cậu tìm đến tôi với cây đàn dắt sau lưng, đôi mắt mệt nhoài mang theo nét man mác đẹp khó cưỡng.  

"Tao chia tay rồi." Vẫn là cô gái ấy, vẫn chính cô ấy làm cậu buồn. Cổ họng tôi khô khốc, chẳng nói nên lời. Có phải do tôi đang đau đớn giùm cậu? Hay là tôi đang vui vì người tôi yêu mới chia tay? Hai tiếng "sao vậy" lí nhí phát ra từ khuôn miệng bị át bởi tiếng đàn của cậu. Tiếng đàn không quá du dương mà trầm lặng, mà từ từ len lỏi. Nó không phải là tiếng đàn thường ngày mà tôi vẫn thường nghe, không ấm áp, không ngọt ngào, nó đượm buồn, da diết mà cũng thật hiu quạnh. Từng sợi dây sắt rung lên khi cậu gảy nhẹ, sự sống xung quanh như khẽ khàng dao động. Như muốn hòa nhịp với tiếng đàn, tiếng kim đồng hồ kêu "tíc...tắc" rung lên bàch bạch, thời khắc giao thừa đến rồi! Từng chùm hoa nở rộ, nhảy múa trên chiếc áo đen tuyền, xua đi tiết trời se lạnh đầu xuân. Sắc đỏ hắt vào khuôn mặt ngỡ như tượng tạc, đôi mắt cậu xa xăm nhìn vào khoảng không vô định:

"Pháo hoa ấy, rực rỡ khoe sắc trên vùng trời cao rộng để rồi phút chốc lại tan biến. Đó cũng chính là thanh xuân, là những năm tháng vô tư tuổi trẻ chỉ cần chớp mắt là vụt qua như gió... Mà cũng tựa như cô ấy, đến rồi lại đi mà chẳng ngoái đầu nhìn lại..."

"Mày yêu xong trở nên văn thơ phết nhờ." Tôi cố nghĩ ra một câu gì đó thật bá đạo, thật vui để cậu cười, để trấn an cậu. Trái tim tôi trĩu nặng. Điều tôi mong muốn trước giờ thế mà sao lại buồn thế. Có lẽ tôi chẳng giỏi xoa dịu người khác như cậu...

"Ừ, tao nghĩ tao sẽ đi một thời gian."

"Mày đi đâu?" Tôi mắt tròn mắt dẹt hỏi thằng bạn trước mặt. Mày định bỏ tao đi luôn sao?

"Tao xin lỗi... và cảm ơn mày vì đã đồng hành cũng tao suốt chặng đường dài này. Quả là bạn thân tao" cậu vò đầu tôi, cười, làm tôi suýt khóc, thằng bạn tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi à? "Hôm nay tao đón giao thừa với mày lần cuối... rồi tao đi." Cậu quay mặt né tránh, ba chữ cuối như nhạt đi trong dòng nước mắt mặn chát. Bả vai cậu run run làm lòng tôi đau như cắt. Mày ơi...

"Cô ta chỉ là một đứa con gái lẳng lơ... Mày chỉ cần biết thế thôi là đủ rồi." Như nhìn thấu suy nghĩ, cậu tự trả lời mà không chờ đến khi tôi lên tiếng "Tao sẽ đi khỏi nơi đây một thời gian, báo lại với mẹ giúp tao. Hôm nay đón giao thừa với mày lần cuối... Tạm biệt mày!" 

Lý do tôi yêu say đắm thằng con trai này chỉ là thế. Cậu ngọt ngào mà đơn giản, lại tinh tế và tình cảm. Khi thương cô gái kia, biết tôi là "bạn thân khác giới", cậu tự giữ một khoảng cách. Dẫu vậy, cậu và tôi vẫn thân, vẫn chẳng có chuyện gì hay xích mích xảy ra giữa tôi với cậu. Cậu thật xứng đáng để được một người tuyệt vời yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, miệng tôi đơ cứng, một lời từ biệt cậu cũng chẳng được cất lên đàng hoàng. Sao tôi vô dụng thế? Lúc cần nói thì lại chẳng nói được gì? Tôi là một người bạn thân tồi tệ...

Cậu quay gót bước đi, vác cây đàn lên vai nhẹ nhàng. Trong thời khắc ấy, tôi muốn hét lên, muốn nói thật to, thật lớn. Rằng tôi thương cậu lắm, rằng đừng đi nữa, rằng đừng đi quá lâu. Và tôi đã xém làm như vậy thật. 

"Tao... tao..." Tôi như gồng mình hét lên, như níu kéo bóng hình kia quay lại. Làm ơn, mày cho tao lần cuối...

Tôi ngỡ rằng cậu sẽ chẳng quay đầu lại như chẳng như dự đoán, đôi mắt kia quay lại nhìn tôi, trong sâu thẳm ánh lên niềm bất ngờ, và rồi ngay tức khắc lại thay bằng sự dịu dàng vốn có, rồi lại xoay ngắt với vẻ tinh nghịch.

"Tao chờ mày nói lời này lâu lắm rồi đấy!" Cậu bước đến, tay vẫn cầm chặt cần đàn, miệng nhếch lên một nụ cười ranh ma. Ôi, dù cho có thất tình gì chăng nữa thì vẫn chẳng thể dập được cái tính quỷ quyệt trong thằng nhóc này mà. 

"Tao ch-chúc mày đi vui vẻ, nhớ... về sớm với tao là được." Tôi biết, đây là lúc thích hợp, nhưng chẳng hiểu sao suy nghĩ chưa kịp cất thành lời thì nuốt ngược vào trong... Chẳng rõ là ảo ảnh hay sự thật, mặt cậu thoáng chút thất vọng. Với cái tính hiểu chuyện của cậu, chắc hẳn đã đoán được phần nào cảm xúc của tôi. Cậu gật đầu, không quên nở một nụ cười và tạm biệt. Thôi vậy, tạm biệt cậu - thanh xuân của tôi...

Từng có những phút giây, ta cười nói dưới chùm pháo hoa rực rỡ...

Từng có những năm tháng, ta đã cùng buồn, cùng vui trước hiên nhà..

Tạm biệt cậu - thanh xuân của tôi...

Ngần ấy năm trôi qua, ai cũng đổi thay. Từ một cô bé, tôi trở thành một thiếu nữ, ra trường và làm việc, lòng vẫn chỉ ấp ủ tình cảm dành cho một bóng hình. Mấy mùa pháo hoa nở rồi tàn, tôi lặng lẽ đợi chờ cậu dẫu chẳng biết rõ cậu có về lại nơi đây hay không. Cô gái cậu yêu năm ấy đã bên một chàng trai mới, chú chó chúng ta vẫn thường chơi chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ vĩnh hằng mang theo bao đau thương... Một ngày đầu năm, khi thảm trời lấm tấm những vệt sao, tôi ra đường hòa mình vào không khí tưng bừng đêm xuân. 

Năm

Bốn

Ba

Hai

Một

Những giây cuối cùng như làm cho trống ngực đập thình thịch. Từng chùm pháo hoa tô điểm trên bầu trời rộng thênh thang. Khóe mắt không kiềm được mà cay xè, khung cảnh mờ nhòe. 

Ngày này những năm trước, cậu vò đầu tôi mà cười khanh khách...

Ngày này những năm trước, cậu vẫn ngồi gảy đàn cho tôi nghe...

Ngày này những năm trước, cậu còn vẫy tay mỉm cười tạm biệt...

Ước gì... cậu vẫn còn ở đây với tôi. 

Nhưng rồi từ đâu...

"Mày ơi!" Tiếng ai lanh lảnh vọng lại từ xa. Dưới gốc cây bàng, cậu đứng cười. "Tao nhớ mày lắm..." 

Tiếng pháo nổ đôm đốp trên trời, như tiếng ca rộn ràng trong lòng ai...

Mùa pháo hoa năm ấy, tôi gặp lại cậu...

"Những tháng năm đó đem lòng gửi trao một người

Cất giấu đi biết bao điều chưa nói

Để rồi bỏ lỡ

Chẳng hay đâu thời gian trôi

Đến khi đoạn đường chia đôi

Thì đã xa xôi

Gặp được nhau

Bước bên nhau

Dù có ngắn ngủi mà đậm sâu

Xuân thời có nhau mới rạng ngời

Nụ cười khắc trên bờ môi

Dù mai sau

Có thương đau

Ta vẫn sẽ chúc cầu cho nhau

Mong rằng quãng đường phía trước

Sẽ bừng sáng sẽ huy hoàng

Như pháo hoa ngập tràn"

29012023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net