Nếu như có kiếp sau (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oso vừa trở về đã bị đám tiểu lâu la dùng trùy sắt vây đến bắt.

Thực chất lũ tiểu quỷ này anh phẩy tay cũng chết cả mấy nghìn con, nhưng lần này, anh không chống cự, chỉ mỉm cười lạnh lẽo để lúc quỷ tới bắt, giải tới sảnh chính.

Ngồi trên cao, người đàn ông với hình dạng bị che mất nửa mặt bằng chiếc mũ đầu lâu, trông rất tức giận nhìn vào đứa con trai của mình. Ông đập mạng tay vào vịn ghế, mắng lớn:

-Súc sinh, mày dám qua lại với tên tiểu thiên thần đó!?

Oso nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Qủy Vương:

-Cha....à không, Qủy Vương-sama, nếu ngài đã biết, vậy còn lằng nhằng hỏi!? Ngài cứ trực tiếp đưa ra hình phạt cho tôi là được!

Qủy Vương nghiến răng, tuy nửa gương mặt đã bị che, nhưng đôi mắt đỏ lòm như đang bùng cháy ấy cũng đủ khiến người ta hiểu được sự tức giận không hề nhẹ của ông.

PHỪNG

Một đám lửa lớn bùng lên, tạo thành vòng tròn xung quanh ông và Oso. Anh nhếch miệng:

-Qủy Vương-sama, lại là hình phạt này!?

Mỗi lần anh lén đi gặp Choro, ông đều dùng Lửa địa ngục để thiêu đốt anh. Tuy quỷ có khả năng hồi phục, nhưng mỗi lần bị thiêu, anh đều đau như muốn chết đi sống lại. Ấy vậy mà anh vẫn đi gặp Choro. Bởi vì anh yêu cậu, nên anh bất chấp mọi thứ. Để ở cạnh cậu, thì chút đau đớn này có nhằm nhò gì!?

Lần này Qủy Vương tức giận thật rồi. Ông không muốn con trai, người thừa kế ngai vàng duy nhất của mình bị linh hồn tan biến, mãi mãi không được luân hồi chỉ bởi một tiểu thiên thần.

Giang rộng đôi cánh đen, Qủy Vương đưa tay mở ra cánh cổng dẫn tới Thiên giới.

-Ông muốn làm gì!?

Dường như biết được điều gì đó không ổn từ người cha của mình, Oso thu lại nụ cười, nhíu chặt mày nói.

Qủy Vương nhếch môi, đôi mắt đỏ như máu liếc anh:

-Con trai, thông minh như con, hẳn cũng biết ta định làm gì!

Nói rồi ông nhảy vào cánh cổng, bỏ lại Oso tức giận, muốn đi nhưng lại bị đám lâu la quấy nhiễu.

...

...

...

Choro ngắt những bông hồng đỏ, mỉm cười nhớ tới Oso.

"Không biết Osomatsu đang làm gì nhỉ!?"

PHỪNG

Một quả cầu lửa bay tới. Choro nhanh chóng thoát được.

Cậu thở phào, nhìn qua, thấy người phóng ra cầu lửa là một người đàn ông ăn mặc hắc ám, đội một chiếc mũ làm bằng sọ che nửa khuôn mặt. Trông vừa kinh dị vừa đáng sợ.

-Ngươi là.....

Trực giác mách bảo đây không phải người tốt. Cậu dè dặt, tạo thế phòng thủ hỏi.

Qủy Vương ôm bụng cười lớn, búng tay, xung quanh hiện ra một chùm những thanh gươm đen hướng mũi về phía Choro.

-Haha, ra ngươi chính là tên tiểu thiên thần mà con trai ta ngày ngày trốn đi gặp sao!? Thật tầm thường!

Nói rồi, giơ tay lên, lập tức, những thanh gươm đen phóng thẳng vào Choro.

Cậu cố gắng thoát khỏi những thanh gươm một cách khó khăn. Tuy tránh được nhiều, nhưng không tránh khỏi những thanh gươm xượt qua vai, eo, đùi..... Dù gì cậu cũng chỉ là một tiểu thiên thần, tránh được như vậy là may mắn lắm rồi.

Sau một hồi, gươm đen dừng phóng tới. Choro thở phào nhẹ nhõm, hở dốc dùng tinh lực trị những vết bị gươm cứa.

-Ô....Ông là....là Qủy Vương...

Vừa thở dốc, cậu vừa mệt mỏi chắc nịch.

-Ổ, cũng thông minh đấy. Tuy nhiên, cái sự thông minh ngu ngốc của ngươi hôm nay cũng sẽ dừng dưới tay của ta mà thôi!

Dứt lời, một thanh kiếm dài xuất hiện, Qủy Vương nắm lấy kiếm, xông vào chiến đấu với Choro.

Cậu cũng có một dây chằng làm vũ khí, cũng cố gắng dùng chút sức cuối cùng của mình chiến đấu tới cùng với Qủy Vương.

-Hừ, ngươi không tài không cán, không địa vị, hơn hết lại là một thiên thần. Không hiểu tại sao con trai ta lại đi yêu ngươi! Chẳng lẽ nó không biết, nếu quỷ và thiên thần yêu nhau sẽ dẫn đến linh hồn bị tan biến, vĩnh viễn không được luân hồi ư!?

Đôi mắt đỏ của ông hơi cụp, ra vẻ lo lắng cho Oso.

Choro đương nhiên nhận ra điều này. Cậu tung dây chằng đỡ lấy đao của Qủy Vương, sau đó nhíu mày:

-Ngài đừng nghĩ vậy. Tôi biết bản thân tôi chỉ là một tiểu thiên thần không tài cán. Nhưng tình yêu chúng tôi dành cho nhau là thật. Còn việc linh hồn bị tan biến chỉ là truyền thuyết không được chứng minh. Ngài không thể vì thế mà chia cắt chúng tôi được.

RẦM

Qủy Vương chém một nhát làm Choro ngã văng ra xa.

-Hự, Phụt!

Choro bị đánh, nửa người bị chém, máu chảy, liền thổ huyết.

Ông đi tới, dùng hai tay cầm lấy kiếm giơ lên cao, chuẩn bị đâm vào tim Choro:

-Tiểu thiên thần, Osomatsu và ngươi mãi mãi không thể ở bên nhau đâu! Chấp nhận đi!

PHẬP

Đao hạ xuống đâm xuyên trái tim

Máu đỏ thẫm chảy từng giọt

Đau đớn là vậy, ấy nhưng người bị đâm không hề một tiếng kêu đau đớn, thậm chí còn mỉm cười mà đưa tay lau đi giọt lệ của người dưới thân.

-Đừng khóc!

Oso khẽ nói.

Hai hàng lệ của Choro không ngừng tuôn trào. Cậu cắn chặt môi ngăn không phát ra tiếng động.

Cậu khóc rồi, thật sự khóc rồi. Thiên thần như cậu cuối cùng cũng có ngày rơi được lệ sao!?

Dẫu tưởng nếu cậu khóc được, thì sẽ vui vẻ lắm. Vì cậu đã có cảm xúc. Nhưng, hiện tại mới đau đớn làm sao. Tâm như bị hàng ngàn chiếc kim đâm vào, đau đớn khôn siết.

-O....Oso....mts...u!

Cổ họng nghẹn lại, Choro khó khăn thốt ra vài từ.

-Ừ! Anh đây! Nhớ chứ!? Lúc anh nói rằng dù ra đi, thì em vẫn phải nhớ tới anh!?

Choro ôm chặt lấy Oso một cách vội vàng. Rồi chợt nhận ra cơ thể Oso đang dần tan biến. Cậu sợ hãi, vội hô lên:

-OSOMATSU, ANH....ANH LÀM SAO VẬY!? OSOMATSU?!???

Nước mắt giàn dụa, cậu sợ lắm. Sợ rằng Oso sẽ biến mất.

Anh khẽ lắc đầu, cười:

-Choromatsu, đừng, đừng mà, đừng khóc. Khóc sẽ rất xấu!

Rồi anh đưa tay xuống những vết thương trên cơ thể của Choro, đau lòng nhíu mày.

-Lão già, tôi chưa từng là con trai ông. Tôi không muốn làm Qủy Vương. Vì vậy đừng ép tôi. Tôi thích Choromatsu, và dù ông có làm gì cũng không thể thay đổi điều đó! Choromatsu là nguồn sống của tôi, thiếu em ấy, tôi sẽ không là gì cả!

Rồi anh quay đầu nhìn Choro, mỉm cười:

-Choromatsu-chan, anh đã thích một thiên thần, và tình cờ đó lại là em! Anh là quỷ, anh không có cảm xúc, anh không có cảm giác...hự......

Bỗng dưng Oso phun ra một ngụm máu khiến Choro kinh hoảng. Cơ thể anh đang dần tan biến rồi.

-Osomatsu, anh đừng nói nữ......

-Yên nào Choromatsu! Anh.....anh rất yêu em! Nếu có kiếp sau, dù ra sao thì Osomatsu này.....vẫn s...ẽ bên......e......m.....

Câu cuối thốt ra, cũng là lúc Oso tan biến hoàn toàn.

Nhưng giọt nước mưa rơi xuống, khiến cho lòng người lạnh buốt và buồn bã.

Choro ngồi dậy. Hiện tại chỉ còn cậu ở nơi quen thuộc của hai người. Qủy Vương đã trở về Ma tộc từ lúc nào.

Cậu nhìn xung quanh, nơi đâu cũng còn hình bóng của Oso.

...

-Nè, tên quỷ kia, ai cho phép cậu đến đây!?

-Á, WOW, ở đây cũng có thiên thần đẹp như thế này sao!?

-Cái gì? Dám nói tôi đẹp? Tôi không phải con gái, đừng so sánh tôi như vậy!

-Hể?! Có sao đâu chứ?!

-.....

...

-Nè, làm người bên tôi đi!

-H....Hả?! [đỏ mặt] Sao lại nói vớ vẩn vậy chứ?!

-Thế rốt cục có hay không!?

-A.....C....Có.....

...

-Nè, nhìn nè!

-Hửm!?

-Chộ ôi hai người họ đang hôn nhau phải không!? Ghen tị ghê, chúng mình cũng hôn đi Choromatsu!

-H...Hả?! Điên à!? Tên biến thái cút ra xa tôi đi!

-Hể?! Choromatsu! Hôn vào má thôi cũng được!

-KHÔNG!

-Hể?!

....

-Choromatsu, em thật đẹp!

-Đừng có nói tôi như thể con gái vậy!

-Haha, không có ý đó! Tuyệt đối không!

....

-Tên hỗn đản, xuống mau!

-Ứ ừ, không xuống không xuống!

-Anh.....haiz.

....

-Choromatsu, nếu một ngày .....chúng ta không còn ở bên nhau, thì chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc?!

-Tên ngốc anh, sao lại hỏi như vậy!?

-Nè, nếu chuyện đó xảy ra. Hứa với anh, hãy mạnh mẽ lên nhé! Và nhớ hãy tìm anh!

...

...

-OSOMATSUUUUUU!!!!!!!!!!

Choro gào lên trong tuyệt vọng. Nước mắt chảy như mưa.

-Haha, Osomatsu! Anh nói em đi tìm anh! Hiện tại em liền đi nè!

Quyệt nước mắt, Choro mỉm cười.....

.....

......

........

-Ưm....

-Tỉnh rồi hả!? Thiên thần của anh!?

Choro nhíu mày tỉnh dậy. Trước mặt là gương mặt quen thuộc của Oso trong chiếc hoodie đỏ. Anh đang mỉm cười với cậu, một nụ cười rất tươi.

Nước mắt một lần nữa rơi. Choro nhào vào ôm Oso thật chặt. Vừa khóc vừa cười.

-Cuối cùng....cũng thấy anh rồi! Haha...hức....hahaha....hức hức.....

Oso khẽ vỗ lưng Choro, mỉm cười hạnh phúc:

-Ừ, chúng mình đã thấy nhau rồi!

.

.

Nếu có kiếp sau, em nguyện cùng anh trở thành những người thân thiết nhất. Để ngày ngày có thể gặp anh, đêm đêm được nằm cạnh anh, chiều chiều được cùng anh đi đến những nơi ta chưa tới.

Nếu có kiếp sau, anh sẽ tiếp tục yêu em. Yêu nhiều hơn hiện tại, yêu đến chết thì thôi.

Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại tìm nhau, gặp nhau và yêu nhau. +

Cứ thế, đến khi tới kiếp sau, kiếp sau, và cả kiếp sau nữa.....

Cám ơn anh, đã ở bên em.

Cám ơn em, đã bước tới bên anh.

My Little Angle

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net