Nếu như có kiếp sau (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết bài này có hợp không nhỉ :3

À phải rồi! Bộ này Beo bỗng dưng muốn viết sau khi tình cờ thấy được một tấm ảnh (Ảnh bìa truyện á) trên Pin, vì vậy viết luôn cho nóng nè :3

Bộ truyện "Nếu như có kiếp sau" sẽ gồm có 2 chap. Tuy ngắn nhưng mong mọi người ủng hộ nha :3

=======================================================

Oso vỗ đôi cánh đen tới gần Choro, khẽ thỏ thẻ:

-Choromatsu, em thật đẹp.

Choro liếc xéo anh:

-Đừng nói như thể tôi là con gái vậy!

-Haha, không có ý đó! Tuyệt đối không!

Anh có thể dễ dàng nhận ra rặng mây hồng ẩn hiện trên gò má của Choro, nhưng cũng biết cậu da mặt rất mỏng, nên không muốn trêu chọc cậu nữa.

Vươn tay nghịch nghịch lọn tóc của Choro, Oso khẽ mỉm cười, rồi lại rất tự nhiên bay vòng qua đầu Choro, nằm gác đầu lên đùi cậu.

Choro đỏ mặt, quát:

-Tên hỗn đản, xuống mau!

Tuy miệng nói là vậy, nhưng lại không hề có ý định đẩy Oso xuống. Ở bên nhau suốt một quãng thời gian dài, Oso đương nhiên hiểu được Choro là người như thế nào, cố chấp dụi dụi đầu vào vạt áo trắng của cậu:

-Ứ ừ, không xuống không xuống!

-Anh....haiz!

Choro nhíu mày, thở dài mặc cho anh thích làm gì thì làm, tiếp tục dùng phép thuật nâng dòng nước nhằm nhìn xuống nhân gian.

Loài người đang vui cười đùa giỡn. Một số khác lại ngồi khóc thu lu, cố dùng vỏ bọc lạnh lùng cứng rắn để che đậy tâm can. Một số thì sống trong nhung lụa. Số khác thì phải chắt chiu từng đồng sống cho qua ngày....

Như thường lệ, Oso cùng nhìn lên, thấy được cảnh vật mọi lần mình thấy.

Nhưng lần này, anh chỉ tay vào dòng nước phía xa:

-Choromatsu, em nói xem, đôi vợ chồng đó chẳng phải rất đau khổ sao!?

Choro ngẩng đầu, nhìn vào, sau đó hờ hững trả lời:

-Không có! Họ đang sống rất hạnh phúc là đằng khác!

-Hể!? Tại sao!? Rõ ràng phải nuôi 4 đứa con vô dụng, chẳng lẽ họ không cảm thấy rằng như vậy rất vất vả sao!?

Choro hơi cười, nhìn vào đôi mắt màu máu của Oso:

-Tuy vất vả, tuy mệt mỏi, tuy ngày nào cũng phải gân cổ lên quát mắng những người con của mình nên người. Nhưng họ vui, họ hạnh phúc. Vì....cuộc sống của họ sẽ rất mĩ vị, rất viên mãn, rất đầy đủ màu sắc. Họ sẽ không bao giờ phải buồn vì bên cạnh họ đã có người an ủi, quan tâm. Trước giờ là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này chắc chắn cũng sẽ như vậy.....

Oso nghe từng lời Choro nói. Anh hiểu chứ. Anh biết chứ. Nhưng anh vẫn hỏi. Bởi những lúc Choro giảng giải một điều gì đó, trông cậu như bừng sáng, khiến cho anh không thể rời mắt!

-Choromatsu, nếu một ngày...chúng ta không còn ở bên nhau, vậy chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc???

Choro khựng lại sau câu hỏi của Oso. Cậu nhìn anh. Đôi mắt ấy mới đau đớn làm sao, mới buồn bã thế nào.

Cậu tiến tới, đặt tay lên má anh:

-Tên ngốc anh, sao lại hỏi như vậy!?

Oso hơi lắc đầu, cầm lấy tay Choro, nhe răng cười:

-Nè, nếu chuyện đó xảy ra. Hứa với anh, hãy mạnh mẽ lên nhé! Và nhớ hãy tìm anh!

Lời nói của Oso chẳng khác nào lời từ biệt trước chia tay. Choro không nhịn nổi, chỉ biết cắn chặt môi. Nếu Thiên thần có thể khóc, thì hẳn bây giờ cậu đã òa lên thật to, thật to rồi!

Thâm tâm cậu biết có điều gì đó không ổn, nhưng cậu không biết điều đó là gì...

-Osomatsu.....anh....

Oso và Choro nhìn nhau thật sâu, tựa như muốn ghi tạc bóng hình của người kia thật sâu trong tâm trí vậy.

-Được rồi, tới lúc rồi! Anh phải trở về đây!

Anh khẽ nói rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó vỗ cánh bay lên cao, bay thẳng vào cánh cổng màu đen dẫn tới Ma tộc mà anh đã mở trước đó.

Choro vô thức đưa tay ra, như thế nếu không kéo anh lại, thì cả đời sẽ không thể thấy anh nữa.

-Đ...Đừng.....

-Đừng đi!

-ĐỪNG ĐI! OSOMATSU!

Choro hét lên.

Chưa bao giờ cậu mất bình tĩnh như thế này, chưa bao giờ cậu cảm thấy hụt hẫng như thế này, chưa bao giờ cậu cảm thấy....muốn níu giữ Oso lại như lúc này.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net