Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ba mang con tới nhà một chú nào đó ăn cơm." Tần Tiểu Giang nói theo lý do mà Tần Thành đã biên soạn từ trước.

"Thật không?!" Hứa Nhu lo lắng hỏi lại lần nữa.

"Vâng." Tần Tiểu Giang gật đầu thật mạnh.

"Đã không còn sớm nữa, ngày mai con còn phải tới nhà trẻ, Tiểu Giang mau cùng mẹ về phòng ngủ thôi." Hứa Nhu thấy thế liền không tiếp tục truy hỏi gì nữa, kéo Tần Tiểu Giang đi về hướng phòng ngủ.

"Ba ba......." Tần Tiểu Giang quay đầu lại, nhìn về phía Tần Thành nãy giờ vẫn bất động một chỗ.

Tần Thành lúc này mới tiến lên cầm tay con trai, hai vợ chồng cùng nhau đưa Tiểu Giang về phòng ngủ.

Tuy quan hệ giữa Tần Thành cùng Hứa Nhu luôn bất hòa, nhưng vì con, hai người vẫn sẽ chú ý một chút. Họ cùng nhau dỗ Tiểu Giang đi vào giấc ngủ, sau đó mới về phòng của mình.

Sau khi trở lại phòng riêng, Tần Thành và Hứa Nhu lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh mặt không thèm nhìn nhau.

"Hứa Nhu, gần đây nhà trẻ mở thêm lớp tiếng Anh, tôi đã đăng ký cho Tiểu Giang rồi, vậy nên sau này sẽ về muộn hơn bình thường một chút." Vợ chồng hai người tự sắp xếp chăn màn riêng, chuẩn bị đi ngủ. Tần Thành nghĩ thầm, nếu về sau thường xuyên mang Tiểu Giang tới nhà Lăng Uyển Như mà mỗi ngày tìm cớ cũng không phải biện pháp an toàn, vì vậy nhất quyết tìm một lý do hợp lý, nói qua loa với Hứa Nhu.

"Lớp học thêm tiếng Anh?! Tần Thành, anh đừng nghĩ tôi là đứa ngốc! Anh tưởng tôi không biết anh mang Tiểu Giang đi đâu chắc, chẳng qua tôi không muốn cãi nhau với anh trước mặt con nhỏ thôi. Tần Thành, tự anh muốn tới chỗ quái quỷ nào cũng được, nhưng đừng hòng đưa Tiểu Giang đi đâu, anh muốn phá hoại nó à!" Hứa Nhu nhướn mày, khinh thường nhìn Tần Thành. Nhiều năm qua, Tần thành vẫn luôn âm thầm qua lại cùng Lăng Uyển Như, Hứa Nhu biết hết, chẳng qua liên quan tới lợi ích buôn bán giữa hai nhà, hơn nữa con trai còn nhỏ tuổi nên Hứa Nhu mới nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua, không thèm can thiệp đến riêng tư của Tần Thành. Nhưng hôm nay, cô rốt cuộc không thể chịu được nữa mới nói ra.

"Người cần phải lo lắng Tiểu Giang bị hủy hoại phải là tôi mới đúng! Từ giờ trở đi cô cũng đừng dạo phố mua sắm rồi chơi mạt chược nữa, hàng ngày sớm tối phụ trách việc đưa đón Tiểu Giang đi." Tần Thành biết Hứa Nhu ham mê thứ gì, liền cố ý nói khích cô. Bình thường, ngoài việc ép Tiểu Giang học thêm ra, Hứa Nhu căn bản chẳng để ý chuyện gì nữa, suốt ngày chỉ thích dạo phố tiêu tiền hoặc hẹn người tới đánh mạt chược.

"Hừ!" Hứa Nhu lập tức nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Tần Thành, không thèm đáp lời.

Tần Thành cũng tắt đèn rồi nằm trên giường, hai vợ chồng mỗi người một cái chăn, đồng sàng dị mộng lần lượt đi vào giấc ngủ. (đồng sàng dị mộng: chung giường, cùng chung sống nhưng không có chung suy nghĩ, chí hướng)

...

Ngày hôm sau, sau khi đón Tần Tiểu Giang từ nhà trẻ, Tần Thành lại đưa cậu tới nhà Lăng Uyển Như.

"Tiểu Giang đến rồi à." Lăng Uyển Như nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra mở cửa cho hai cha con, Lăng Phong cũng lon ton chạy theo.

"Con chào dì! A, Lăng Phong!" Tần Tiểu Giang ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào cất tiếng chào, vừa nhìn thấy Lăng Phong đứng phía sau đã lập tức nhào về phía cậu nhóc.

"Hả?!" Lăng Phong giật mình nghi hoặc, không hiểu tại sao Tần Tiểu Giang lại kích động đến thế.

Tần Tiểu Giang không nói hai lời liền trực tiếp giang tay, ôm chặt lấy Lăng Phong, ý đồ muốn bế cậu nhóc lên.

Kết quả...... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tiểu Giang nghẹn đến mức đỏ bừng mà vẫn không thể khiến Lăng Phong nhúc nhích.

Sau khi Tần Tiểu Giang buông tay, Lăng Phong giống như ngày hôm qua, lập tức dễ dàng bế cậu lên, thậm chí còn đứng tại chỗ xoay một vòng.

"Cho nên mới nói cậu vẫn nên làm vợ của tớ đi thì hơn." Lăng Phong thả Tần Tiểu Giang xuống sàn nhà, vô cùng bình tĩnh kết luận.

Tần Tiểu Giang cúi đầu, hai bả vai gục xuống, dáng vẻ cực kỳ ủ rũ.

"Sẽ có một ngày Tiểu Giang trở thành người cường tráng mà, hôm nay con phải ăn nhiều hơn nhé, nói không chừng ngày mai có thể bế được Lăng Phong đấy." Nhìn hai đứa nhỏ nháo tới nháo lui, Lăng Uyển Như chỉ cảm thấy đó chẳng qua chỉ là trò đùa của trẻ con mà thôi, cũng không nghĩ là đại sự, thậm chí còn cười cười an ủi Tần Tiểu Giang.

Tần Tiểu Giang vẫn cúi đầu như cũ, không vựng dậy nổi tinh thần.

"Tiểu Giang, chúng ta cùng chơi ô tô đi." Lăng Phong tiến lên từng bước, cầm lấy tay Tiểu Giang kéo đi.

"Được!" Gương mặt Tần Tiểu Giang lập tức khôi phục vẻ phấn chấn như trước, ngoan ngoãn để tay trong lòng bàn tay của Lăng Phong, cùng cậu nhóc vào phòng ngủ chơi ô tô.

Chương 5: Nghĩ muỗn phản công? Đợi một trăm năm nữa đi

"Lăng Phong, nhớ phải làm hết bài tập rồi mới chơi với Tiểu Giang đấy nhé." Lăng Uyển Như mắt thấy hai thằng bé tay trong tay dắt nhau vào phòng liền nhanh chóng dặn dò Lăng Phong. Lăng Phong lớn hơn Tần Tiểu Giang một tuổi, hiện đã lên bậc tiểu học, tất nhiên phải làm bài về nhà mỗi ngày.

"Mẹ, con biết rồi mà." Lăng Phong quay lại đáp lời mẹ mình, sau đó kéo Tần Tiểu Giang vào phòng ngủ.

"Có muốn gọi Tiểu Giang ra hay không, để nó ở cạnh sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Lăng Phong." Sau khi hai đứa con trai rời đi, Tần Thành có chút lo lắng hỏi.

"Không cần đâu. Lăng Phong là đứa hiểu chuyện, biết phải làm bài xong mới được chơi, hơn nữa Tiểu Giang cũng rất ngoan, cứ để hai đứa ở cùng nhau đi." Lăng Uyển Như cười cười lắc đầu, ý bảo Tần Thành không cần phải lo lắng.

"Tiểu Giang, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ một chút nhá, tớ làm xong bài sẽ cùng cậu chơi ô tô." Lăng Phong dẫn Tần Tiểu Giang đi đến bên giường, để cậu ngồi trên đó.

"Được." Tần Tiểu Giang gật đầu, rất chi là nghe lời.

Lăng Phong yên tâm ngồi xuống trước bàn học, bắt đầu chuyên tâm làm bài.

Lúc mới đầu, Tần Tiểu Giang còn có thể ngoan ngoãn thành thật ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Lăng Phong, trong lòng thầm nghĩ Lăng Phong có gương mặt trông thật khá à nha, chờ sau này lớn lên nhất định phải cưới được cậu ấy về làm vợ....... Nhưng cuối cùng, Tần Tiểu Giang dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, chưa quá mười phút, cậu bắt đầu ngồi không yên, chẳng qua thấy Lăng Phong vẫn cúi đầu, chuyên tâm làm bài, cậu không dám chạy tới quấy rầy. Tần Tiểu Giang lúc này hệt như một con sâu lông, không ngừng vặn vẹo thân mình, đôi mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên chú ý tới túi sách Lăng Phong đặt trên ghế.

Tần Tiểu Giang lập tức nhảy khỏi giường, lạch bạch chạy đến trước ghế dựa, mở cặp sách của Lăng Phong ra, lục lọi sách vở cùng đồ dùng học tập bên trong.

"Tần Tiểu Giang!" Lăng Phong nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại liền thấy cảnh Tần Tiểu Giang đang làm loạn cặp sách của mình, cậu nhóc gào lên một tiếng, nhanh chóng vọt tới, dùng sức đẩy cậu ra.

"Ah!" Tần Tiểu Giang không phòng bị, bị Lăng Phong đẩy một nhát, mông ngã phịch xuống sàn nhà.

"Tiểu Giang, xin lỗi, xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn đẩy cậu đâu. Nhưng đây là đồ dùng sách vở của tớ, cậu không thể tùy tiện nghịch loạn." Lăng Phong vội vàng đỡ Tần Tiểu Giang đứng lên, vừa giải thích nguyên nhân của hành động ban nãy, vừa muốn cho Tần Tiểu Giang hiểu được là mình đã làm sai.

"Tớ muốn nói với ba ba là cậu bắt nạt tớ!" Tần Tiểu Giang mặc kệ bản thân làm đúng hay sai, xoay người muốn bước ra khỏi phòng, định đi mách với ba ba.

"Tiểu Giang đừng nói cho ba ba biết! Chúng ta cùng nhau chơi ô tô được không?" Lăng Phong vội vàng kéo Tần Tiểu Giang lại, rồi nhanh chóng cầm bộ đồ đồ chơi tới.

"Tớ không muốn chơi." Tần Tiểu Giang vẻ mặt mất hứng lắc đầu.

"Vậy......tớ làm vợ của cậu thì được đúng không?" Lăng Phong chợt nhớ đến chuyện Tần Tiểu Giang vẫn còn canh cánh vấn đề 'vợ' kia, liền thay đổi phương thức dụ dỗ.

"Thật à?!" Hai mắt Tần Tiểu Giang lập tức bừng sáng.

"Thật, nhưng chỉ một ngày hôm nay thôi." Lăng Phong gật đầu, dựng thẳng một ngón tay lên, quơ quơ trước mặt Tần Tiểu Giang.

"Chỉ có một ngày thôi á......" Tần Tiểu Giang bĩu môi bất mãn.

" Nếu cậu muốn nữa thì phải bế được tớ lên, lẽ ra cậu vốn là vợ của tớ, chỉ vì chuyện vừa rồi nên tớ mới đồng ý làm vợ cậu một ngày thôi." Lăng Phong thấy Tần Tiểu Giang nhăn mặt, trong lòng cũng có chút không kiên nhẫn.

"Tớ đồng ý tớ đồng ý, một ngày thì một ngày. Hì hì, Lăng Phong, hiện giờ cậu là vợ tớ đấy nhé......" Tần Tiểu Giang không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Lăng Phong thấy Tần Tiểu Giang vui vẻ trở lại, cũng không phản đối gì nữa, bèn đi tới ghế dựa, sửa soạn lại cặp sách vừa bị Tần Tiểu Giang lục loạn.

"Nhưng sau khi trở thành vợ rồi thì phải làm gì nhở? A! Đúng rồi! Lăng Phong......" Tần Tiểu Giang đứng yên tại chỗ cắn môi, lầm bầm tự hỏi một câu, sau đó cậu đột nhiên ào đến trước mặt Lăng Phong, chu môi "chụt" một phát lên má cậu nhóc.

"Cậu làm gì thế?" Lăng Phong bất ngờ bị Tần Tiểu Giang hôn, sườn mặt dính đầy nước miếng, vội vàng dùng tay áo lau mặt.

"Hôn vợ nhà mình chứ gì nữa, trên TV đều diễn như thế mà!" Tần Tiểu Giang tự cho là đúng lý hợp tình trả lời.

"Chờ đến ngày mai, tớ cũng sẽ phải hôn, để mặt cậu dính đầy nước miếng." Lăng Phong tính toán muốn trả thù.

"Tối nay tớ sẽ ăn thật nhiều cơm, nói không chừng ngày mai có thể bế cậu được rồi, vậy nên cậu vẫn là vợ của tớ!" Tần Tiểu Giang giơ nắm tay lên cao, vẻ mặt bừng bừng quyết tâm.

"Cậu muốn bế được tớ á?! Chờ một trăm năm nữa đi!" Lăng phong cố ý dùng ánh mắt xem thường, đánh giá từ đầu đến chân Tần Tiểu Giang.

"Lăng Phong!" Tần Tiểu Giang không phục, nhào lên đùa nghịch với Lăng Phong, sự mất hứng vừa rồi đã sớm bị cậu ném ra khỏi đầu.

Chương 6: Mối tình đầu của thiếu niên

Sau khi đồ ăn được làm xong, hai bé con lại dắt tay nhau đi vào bếp. Tần Tiểu Giang vì quyết tâm ngày mai phải bế được Lăng Phong, biến cậu nhóc thành vợ của mình mà liên tục nhai nuốt. Lăng Phong cũng sợ sẽ bị Tần Tiểu Giang vượt mặt, cho nên đồng dạng ngấu nghiến ăn như hổ đói. Hai thằng con trai đấu nhau, xem đứa nào ăn được nhiều hơn, Tần Thành cùng Lăng Uyển Như ngồi bên cạnh bật cười, nhưng không coi đó là chuyện lớn. Gì mà vợ tôi mới chả vợ cậu, chẳng qua chỉ là hai đứa nhỏ tò mò muốn chơi trò người lớn mà thôi, chờ đến khi trưởng thành rồi, tự nhiên sẽ hiểu được tất cả.

Ngày hôm sau Tần Thành lại mang Tần Tiểu Giang tới chơi, Tần Tiểu Giang vẫn như trước, không thể bế được Lăng Phong. Lăng Phong nhân cơ hội này, không chỉ trêu chọc Tần Tiểu Giang là vợ mình, còn tiện thể dùng nụ hôn đầy nước miếng để trả thù.

Khoảng thời gian tiếp đó, Lăng Phong và Tần Tiểu Giang đều làm đi làm lại cùng một chuyện mà không biết chán. Ngày nào cũng thế, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nhau, Tần Tiểu Giang sẽ cố dùng hết sức lực toàn thân để bế Lăng Phong, nhưng Lăng Phong vẫn luôn vững như núi Thái Sơn, cho dù Tiểu Giang nghẹn đến đỏ mặt tía tai cũng không thể khiến cậu nhóc nhúc nhích. Đợi cho đến khi Tần Tiểu Giang buông tay, không thể kiên trì được nữa, Lăng Phong sẽ lập tức bế Tiểu Giang lên một cách dễ dàng, thậm chí còn xoay cậu vòng vòng, nhân tiện trêu chọc một câu: "Cậu mới là vợ của tớ nhá!" hoặc là hôn bẹp lên mặt Tiểu Giang một phát, khiến mặt cậu dính đầy nước miếng.

Tuy rằng trong lòng Tần Tiểu Giang cực kỳ ấm ức với Lăng Phong vì chuyện 'vợ chồng' này, nhưng mỗi ngày hai người đều cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ, nên quan hệ cũng ngày càng thân thiết hơn. Thời gian trôi qua, Tần Tiểu Giang đã tới tuổi đi học, Tần Thành còn cố ý đăng kí cho cậu học cùng trường với Lăng Phong. Thực ra làm thế rất tiện, Tần Thành có thể cùng lúc đón hai đứa con trai tan học mỗi ngày, hơn nữa cơ hội thân cận giữa Lăng Phong và Tần Tiểu Giang sẽ ngày càng nhiều hơn.

"Lăng Phong, ngòi bút của tớ bị gãy rồi, cậu cho tớ mượn bút đi." Hiện tại, mỗi ngày sau khi tan học, Tần Thành sẽ đón Lăng Phong và Tần Tiểu Giang về nhà Lăng Uyển Như, hai đứa nhỏ vừa về đã lập tức vào phòng ngủ, cùng nhau làm bài tập, thỉnh thoảng có thể giúp đỡ nhau một chút.

"Cậu mở túi sách tớ mà lấy." Lăng Phong đang chuyên tâm làm bài, trả lời Tiểu Giang mà đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Tần Tiểu Giang mở cặp sách của Lăng Phong ra.

"Ah! Đây là gì vậy?! Bài thi à? Lăng Phong, cậu được bao nhiêu điểm thế?" Vừa mở cặp, Tần Tiểu Giang đã thấy một góc giấy trắng bị lộ ra bên ngoài, xem qua là biết đấy chính là bài thi của Lăng Phong.

"Tần Tiểu Giang! Không được xem!" Tần Tiểu Giang còn chưa nhìn rõ bài thi được bao nhiêu điểm thì đã bị Lăng Phong giật lại.

"Vì sao lại không cho tớ xem?! A! Tớ biết rồi nhé, chắc chắn là điểm không tốt đúng không!" Tần Tiểu Giang làm bộ như đã hiểu, trên mặt liền nở nụ cười đắc ý.

Lăng Phong trừng mắt nhìn Tần Tiểu Giang, không thèm nói gì.

"Tớ sẽ nói cho dì biết." Ý cười trên mặt Tần Tiểu Giang càng thêm rõ ràng, cậu còn giả bộ định đi ra khỏi phòng.

"Đừng đi Tiểu Giang! Tớ chơi đua ô tô với cậu nhé?" Lăng Phong vội vàng giữ chặt lấy Tần Tiểu Giang, dò hỏi thương lượng.

"Không! Lăng Phong, năm nay tớ đã mười tuổi rồi, đừng có dùng cách này để dụ tớ!" Tần Tiểu Giang kiên quyết lắc đầu.

"Vậy tớ chấp nhận làm vợ cậu được chưa!" Lăng Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Được đấy!" Tần Tiểu Giang lập tức hớn hở ra mặt, gật đầu lia lịa.

"Nhưng chỉ được một ngày hôm nay!" Lăng Phong nghiêm túc mặc cả, dựng thẳng một ngón tay.

"Biết rồi biết rồi! Giờ tớ muốn thơm thơm vợ của tớ...." Tần Tiểu Giang không kiên nhẫn xua tay, sau đó lập tức dùng hai tay ôm lấy cổ Lăng Phong, chu môi, hôn chụt lên má Lăng Phong một cái.

Từ lúc quen biết, hai người đã dần trải qua năm năm lớn lên bên nhau, Tần Tiểu Giang vẫn như trước, không thể bế nổi Lăng Phong, đôi khi chỉ có thể dùng chút tiểu xảo để áp chế, bắt Lăng Phong làm vợ một ngày. Bình thường Tần Tiểu Giang luôn bị Lăng Phong hôn tới hôn lui, nhưng hiện tại cậu có cơ hội "báo thù" rồi. Tần Tiểu Giang ép môi mình dính sát vào mặt Lăng Phong, khiến mặt cậu nhóc dính đầy nước miếng.

"Tần Tiểu Giang!" Lăng Phong dùng sức đẩy Tần Tiểu Giang ra, dùng tay áo lau lau hai má.

"Ha ha!" Tần Tiểu Giang cười to hai tiếng, xoay người, bắt đầu chạy về phía cửa phòng.

"Muốn trốn à?! Không có cửa đâu!" Lăng Phong nhanh tay lẹ mắt tha Tần Tiểu Giang về.

Lăng Phong kéo Tần Tiểu Giang về giường, rồi đẩy cậu ngã xuống nệm, sau đó dùng hai tay chọc ngoáy eo cậu. Qua vài năm ở chung, Lăng Phong đã sớm biết Tần Tiểu Giang cực kì sợ nhột, hơn nữa phần eo là nơi mẫn cảm nhất.

"Ha ha ha...." Tần Tiểu Giang cười lăn lộn trên giường, muốn né tránh ngón tay của Lăng Phong.

Lăng Phong nhìn thấy mắt kính của Tần Tiểu Giang lệch sang một bên, liền lợi dụng ưu thế của thân thể cao lớn, ép chặt cậu trên giường, tiện thể chọt chọt vòng hông mẫn cảm của cậu.

Nếu nhìn từ bên ngoài, sẽ chỉ thấy Tần Tiểu Giang bị Lăng Phong nằm đè bên trên, hai đứa nhỏ chưa đến tuổi lớn quấn lấy nhau chặt tới mức không lọt một kẽ hở.

Chương 7: Cưng chiều

"Lăng Phong, Tiểu Giang, xuống ăn cơm thôi...." Tần Thành đẩy cửa bước vào phòng ngủ, hơi nhíu mày nhìn hai thằng con trai đang quấn lấy nhau trên giường.

"Baba!" Lăng Phong cùng Tần Tiểu Giang quay đầu lại, trăm miệng một lời hô lớn.

"Ừ! Hai đứa đừng nghịch nữa, rửa tay rồi ra ăn cơm đi." Tần Thành nghe thấy vậy, mày lập tức giãn ra, thầm nghĩ hai đứa nhỏ đều là nam, thỉnh thoảng quần nhau đùa cợt ầm ĩ là chuyện bình thường, hắn nên cảm thấy vui mừng mới đúng.

"Vâng." Lăng Phong đáp lời, rời khỏi người Tần Tiểu Giang.

"Lăng Phong!" Tần Tiểu Giang nâng tay lên, ý muốn bảo Lăng Phong kéo cậu đứng lên.

"Cậu không tự ngồi dậy được à?!" Lăng Phong bĩu môi hỏi, nhưng vẫn nắm lấy tay Tần Tiểu Giang, kéo cậu dậy, sau đó trực tiếp dắt tay cậu tới phòng bếp.

"Tớ chạm vào miếng nem này trước, cậu bỏ ra ngay!" Hai đứa nhóc choai choai đang bước vào tuổi lớn, cứ đến bữa là lại bắt đầu cuộc chiến xem ai ăn được nhiều hơn. Đúng lúc trên đĩa chỉ còn lại một miếng nem cuốn mà cả hai cùng muốn ăn, Tần Tiểu Giang lập tức trừng mắt lườm Lăng Phong, nói cậu chạm vào miếng nem ấy trước.

Lăng Phong không thèm mở miệng cãi nhau với Tần Tiểu Giang, nhưng vẫn dùng đũa gắp chặt, không chịu buông tay.

"Lăng Phong, con nhường Tiểu Giang đi." Lăng Uyển Như thấy thế liền mở miệng răn dạy Lăng Phong một câu.

Lăng Phong đành không tình nguyện buông tay, Tần Tiểu Giang nhanh như chớp nhét miếng nem vào miệng, còn cố ý tạo ra tiếng nhai chóp chép trước mặt Lăng Phong, nheo mắt lại, ra vẻ cực kỳ hưởng thụ mỹ vị.

"Hứ!" Lăng Phong hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.....không thèm nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Tiểu Giang.

"Hai đứa nhỏ này........" Lăng Uyển Như bất đắc dĩ lắc đầu, quay qua nhìn Tần Thành rồi bật cười.

"Đúng rồi Lăng Phong, tháng sau là sinh nhật con, năm nay con muốn có quà gì?" Tần Thành cười cười nhìn về phía Lăng Phong dò hỏi.

"Con muốn đi công viên trò chơi!" Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng thì Tần Tiểu Giang đã lập tức hét lớn.

"Sinh nhật của tớ thì liên quan gì đến cậu?! Không đi!" Lăng Phong vẫn còn đang bất mãn vì chuyện miếng nem, bực bội lườm Tần Tiểu Giang một phát, cương quyết cự tuyệt cậu.

"Lăng Phong, đi công viên trò chơi công viên trò chơi công viên trò chơi..... nha nha nha......" Tần Tiểu Giang lại không có tý tức giận nào, hai tay nắm lấy cánh tay Lăng Phong mà lắc tới lắc lui.

"Đừng ồn ào nữa Tiểu Giang, chờ đến sinh nhật con, baba sẽ đưa con tới công viên trò chơi. Lăng Phong, con muốn gì?" Tần Thành mắng Tần Tiểu Giang xong liền quay đầu lại hỏi Lăng Phong một lần nữa.

"Lăng Phong......." Tần Tiểu Giang lắc lắc cánh tay Lăng Phong, nhỏ giọng nhõng nhẽo lấy lòng.

"Phiền chết đi được, mau buông tay ra, tớ còn muốn ăn cơm! Baba, vậy......thì đi công viên trò chơi đi." Lăng Phong dùng sức hất tay Tần Tiểu Giang ra, nhìn baba một lúc rồi không tự nhiên trả lời.

"Ây da! Vợ cưng của tớ là tốt nhất!" Tần Tiểu Giang vui vẻ ôm lấy cổ Lăng Phong, "chụt" một tiếng hôn lên má cậu nhóc.

"Cậu ghê quá đi, hôn kiểu gì mà toàn nước miếng." Lăng Phong đẩy Tần Tiểu Giang ra, vội vàng rút giấy ăn lau mặt.

"Tiểu Giang, con cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, đừng có cả ngày nói sau này sẽ lấy Lăng Phong làm vợ, để người khác nghe được thì không tốt đâu." Tuy Tần Thành rất vui khi thấy hai đứa con thân thiết, nhưng thật sự mà nói để người ngoài nghe thấy được thì rất không hay. Tần Thành cảm thấy cần phải sửa đổi lại quan niệm sai lầm này của Tần Tiểu Giang ngay lập tức.

"Baba, không sao đâu, Tiểu Giang chỉ đùa với con thôi." Lăng Phong giành nói trước.

"Vâng vâng, bọn con đùa ý mà." Tần Tiểu Giang vẫn còn cao hứng vì sắp được đi công viên trò chơi nên chưa kịp hồi thần, thấy Lăng Phong nói vậy liền ngây ngô gật đầu.

Tần Thành cũng không nói gì thêm, không khí đầm ấm hạnh phúc tiếp tục lan tỏa khắp bàn cơm.

.

Cơm nước xong, Tần Thành đưa Tần Tiểu Giang về nhà.

"Tần Thành, anh còn biết trở về cơ à, tôi tưởng anh đã sớm quên cái nhà này rồi chứ?!" Hai cha con Tần Thành vừa mới bước vào cửa đã phải đón nhận gương mặt đầy ý trào phúng của Hứa Nhu.

Nhiều năm đã qua nhưng quan hệ giữa Tần Thành cùng Hứa Nhu vẫn căng thẳng như thế. Cứ mỗi lần rảnh rỗi là Tần Thành lại mang Tần Tiểu Giang tới nhà Lăng Uyển Nhu, nghiễm nhiên coi bên đó trở thành nhà của chính mình, mà Hứa Nhu thì vẫn như trước đây, thong dong dạo phố, chơi mạt chược, cuộc sống hoàn toàn tự do thoải mái. Tuy hai vợ chồng chẳng hề có tý tình cảm nào với nhau, nhưng chuyện tình giữa Tần Thành cùng Lăng Uyển Như đã chẳng còn là bí mật gì trong giới thượng lưu nữa, khiến Hứa Nhu mất mặt, cô chính là người vợ được Tần Thành cưới hỏi đàng hoàng lại không bằng tình nhân bên ngoài, vậy nên thường thường vẫn kiếm cớ gây phiền toái cho Tần Thành.

"Hứa Nhu, tôi không muốn cãi cọ với cô trước mặt con nhỏ. Tiểu Giang, baba dẫn con về phòng ngủ nhé." Tần Thành nhíu mày,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC