Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dắt tay Tần Tiểu Giang đi qua Hứa Nhu.

"Tiểu Giang, lại đây với mẹ nào." Hứa Nhu bắt lấy cánh tay còn lại của Tần Tiểu Giang.

"Ba, mẹ......" Tần tiểu Giang ngẩng đầu, khó xử nhìn hai người.

Hai người nhìn nhau, vì đứa nhỏ mà không thể tiếp tục tranh cãi được nữa, đành cùng nhau dắt Tần Tiểu Giang về phòng ngủ.

Chương 8: Rốt cuộc ai chịu thiệt

Lăng Uyển Nhu cùng Tần thành mang hai đứa nhỏ tới công viên trò chơi đúng vào dịp cuối tuần nên nhiều người hơn bình thường, hơn nữa thời tiết còn đặc biệt nóng, cho nên sau khi Lăng Phong và Tần Tiểu Giang đùa nghịch cả ngày trời, toàn thân đã dính dấp mùi mồ hôi khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng vì nóng. Buổi tối, vừa bước vào cửa đã bị Lăng Uyển Như ra lệnh phải lập tức tắm rửa sạch sẽ mới được ăn cơm.

Lăng Phong với Tần Tiểu Giang lại bắt đầu một trận chiến, vội vàng cởi quần áo, vì lúc trước hai nhóc đã thống nhất là cùng nhau tắm, nhưng ai cởi quần áo chậm hơn sẽ bị người chạy vào trước nhốt bên ngoài một lát.

"Lăng Phong, chờ tớ với, chờ tớ với......" Tần Tiểu Giang vừa vội vàng cởi quần áo, vừa quay đầu nhìn Lăng Phong thoát y phục để so sánh. Tần Tiểu Giang thấy Lăng Phong cởi nhanh hơn mình liền quýnh lên, động tác cởi cúc ngược lại càng thêm ngốc.

Lăng Phong dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm tới yêu cầu của Tần Tiểu Giang, thuần thục ném quần áo vào giỏ, lập tức đi dép lê bước vào phòng tắm.

"Lăng Phong!" Tùy tiện lột phăng chiếc quần lót xuống, Tần Tiểu Giang cuống cuồng chạy theo Lăng Phong, cuối cùng, ngay khi Lăng Phong chuẩn bị khép cửa, cậu cũng len vào được.

"Hứ! Đừng hòng nhốt được tớ nhé!" Sau khi vào được phòng tắm, Tần Tiểu Giang hếch mũi hướng lên trời, nhìn Lăng Phong hừ một tiếng, tiếp đó cướp vị trí dẫn đầu, chạy đến vòi nước chuẩn bị xả nước ấm.

"Ngốc! Bị bỏng chết cũng xứng đáng!" Lăng Phong vội vàng túm Tần Tiểu Giang đang chuẩn bị xả nước, kéo ra phía sau mình. Sau đó cậu nhóc mở vòi, đưa tay ra chậm rãi điều chỉnh thành nước ấm.

Tần Tiểu Giang cũng biết mình lỗ mãng, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ mất hứng khi bị Lăng Phong giáo huấn, gục đầu bĩu môi không thèm đáp lời.

"Được rồi, qua đây tắm đi. Sao vậy, mới nói một câu mà cậu đã mất hứng rồi à, bình thường không phải da mặt dày lắm sao!" Lăng Phong điều chỉnh nhiệt độ xong, quay đầu lại.....mới thấy vẻ mặt không vui của Tần Tiểu Giang. Lăng Phong cảm thấy rất thú vị liền trêu chọc tiếp.

"Da mặt cậu mới dày ấy!" Tần Tiểu Giang trừng mắt lườm Lăng Phong một phát, ra vẻ tiêu sái bước lên, đứng dưới vòi phun nước tắm rửa.

"Này! Tần Tiểu Giang!" Dáng vẻ trừng mắt bĩu môi của Tần Tiểu Giang càng khiến Lăng Phong thấy dễ thương, cố ý vươn tay chọc vào cùng eo mẫn cảm của cậu, định chọc cho đến khi Tần Tiểu Giang cười mới thôi.

"Á! Haha...!" Thắt lưng bị nhột, Tần Tiểu Giang vặn vẹo cơ thể né tránh ngón tay của Lăng Phong, kết quả sàn nhà quá trơn, thân thể không khống chế được nhào về phía trước.

"Tiểu Giang!" Mắt thấy Tần Tiểu Giang sắp té sấp trên nền đất, Lăng Phong vô cùng sợ hãi, nhanh tay đỡ lấy cậu.

"Cậu là đồ đáng ghét!" Tần Tiểu Giang lại tức giận, dùng sức thụi Lăng Phong một đấm, muốn cậu nhóc buông tay ra.

"Tiểu Giang, xin lỗi, xin lỗi mà........." Lúc này Lăng Phong nào dám buông tay, chỉ không ngừng nói xin lỗi với Tần Tiểu Giang.

"Hứ!" Lăng Phong dùng sức ghì chặt, Tần Tiểu Giang giãy thế nào cũng không thoát khỏi cái ôm ấm áp kia, trong lòng cực kì tức giận, cương quyết cúi đầu nhe răng, cắn mạnh lên vai Lăng Phong một nhát.

"Á!" Lăng Phong bị đau hét lên, nhưng vẫn không chịu buông Tần Tiểu Giang ra, còn giống như người lớn dỗ trẻ con, xoa nhẹ lưng cậu.

Thật lâu sau Lăng Phong vẫn cứ ôm như thế, hai nhóc nam sinh thân thể trần trụi kề sát một chỗ, hơn nữa không khí ẩm ướt trong phòng tắm càng khiến bầu không khí giữa hai người trở nên ám muội.......

"Cậu.....cậu buông tay ra, tớ muốn tắm." Ngày thường hai người đùa giỡn này nọ, ôm nhau đã thành thói quen, nhưng không hiểu vì sao lúc này đây Tần Tiểu Giang lại cảm thấy rất kì quái, hai má đột nhiên nóng bừng, cảm giác có chút ngượng ngùng, cơ mà giãy dụa mãi vẫn không thoát khỏi vòng tay của Lăng Phong, chỉ có thể lắp bắp yêu cầu cậu nhóc buông tay.

"À ừ......" Lăng Phong cũng nhận thấy bản thân càng lúc càng không bình thường, thầm nghĩ muốn mãi ôm Tần Tiểu Giang như thế này, không muốn rời tay, thậm chí còn khao khát chiếm trọn thân thể cậu. Cái cảm giác xa lạ ấy khiến Lăng Phong chấn kinh, đúng lúc Tần Tiểu Giang mở miệng yêu cầu, Lăng Phong liền mượn cơ hội cuống quýt thả cậu ra.

Hai người đứng dưới vòi phun nước, quay lưng đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn lăng thinh không nói gì.

"Tiểu Giang, đừng nóng giận nữa." Đợi đến khi cảm giác quái lạ kia lắng xuống, Lăng Phong mới dùng tay chạm vào lưng Tần Tiểu Giang.

"Hứ!" Tần Tiểu Giang mơ hồ hừ một tiếng.

"Tớ chấp nhận làm vợ cậu còn không được sao?" Lăng Phong đành phải lôi chiêu cũ ra xài.

"Được, nhưng không thể chỉ làm một ngày." Lúc này Tần Tiểu Giang mới đắc ý nói.

"Hai ngày được không?" Lăng Phong tính toán dò hỏi.

"Không, ba ngày!" Khẩu khí có vẻ kiên định dị thường, Tần Tiểu Giang tỏ vẻ cậu sẽ không cho Lăng Phong từ chối.

"Được rồi......." Lăng Phong hữu khí vô lực đáp ứng, ra vẻ bản thân bị thiệt hại nặng nề.

"Hì hì, Lăng Phong phải làm vợ tớ ba ngày đó nhé......." Tần Tiểu Giang lập tức vui vẻ trở lại, hớn hở cười thành tiếng.

Lăng Phong quay đầu qua nhìn nụ cười có chút ngu ngốc của Tần Tiểu Giang, khóe miệng bất chợt cũng cong lên khẽ mỉm cười........

Chương 9: Nụ hôn đầu tiên

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Lăng Phong cùng Tần Tiểu Giang lại bất ngờ học cùng một trường trung học. Trong nháy mắt, hai người đã trở thành những thiếu niên mười lăm mười sáu tươi trẻ. Mùa xuân lộc non nảy mầm, thích hợp cho những ai đang nuôi mộng mối tình đầu.

Nam hài đến tuổi này về cơ bản đã bắt đầu thời kì dậy thì. Tần Tiểu Giang đúng thuộc kiểu so lên thì chẳng bằng ai, so xuống thì chẳng ai bằng mình, tuy không quá nổi tiếng nhưng với khuôn mặt thập phần thanh tú nhã nhặn, cậu cũng rất được hoan nghênh ở trường. Còn Lăng Phong lúc nhỏ đã có gương mặt xinh đẹp, hiện giờ ngũ quan tinh xảo vẫn không có gì thay đổi, có khác chăng chính là khuôn mặt tròn tròn như quả táo đã dài hơn một chút, bớt đi vẻ non nớt trẻ con, thêm vẻ anh tuấn trưởng thành của thiếu niên. Hơn nữa thành tích học tập của Lăng Phong rất tốt, thần kinh vẫn động cũng linh hoạt, giỏi cả văn lẫn võ, ở trong trường đã trở thành nhân vật phong vân nổi tiếng. Mà đã là nhân vật phong vân thì dĩ nhiên sẽ được nhiều nữ sinh thích, cho nên mỗi khi Tần Tiểu Giang lục cặp sách của Lăng Phong rồi phát hiện ra thư tình của ai đó cũng không còn là chuyện lạ.

"Phong thân mến, cậu giống như ngọn gió thổi vào lòng tớ, từ đó trở đi cứ vấn vương trong tim tớ không rời...." Tần Tiểu Giang giơ cao bức thư tình trên tay, cố tình giả giọng con gái đọc to từng câu từng chữ.

Giống như bao năm qua, sau khi hai người tan học về nhà là lại cùng nhau chui vào phòng làm bài tập. Tần Tiểu Giang cứ thiếu đồ gì đó là lại lục lọi cặp sách Lăng Phong để mượn đồ, năm đó cậu lấy ra bài kiểm tra của anh thì hiện tại lại phát hiện ra thư tình.

"Tần Tiểu Giang!" Đang làm bài tập, Lăng Phong lập tức dừng bút, chạy tới giật thư tình từ tay Tần Tiểu Giang.

Kết quả "Xoạc" một tiếng, tờ giấy mỏng manh bị hai người xé toạc làm đôi.

"Ầy, dùng nhiều từ ngữ tình cảm quá đi, cậu xem xem, tự nhiên lãng phí tâm ý của cô ấy rồi." Tần Tiểu Giang cố tình quơ quơ nửa phong thư còn lại trước mặt Lăng Phong.

"Cậu ghen tị à?!" Lăng Phong giật nửa tờ giấy còn lại trong tay Tần Tiểu Giang, vo viên thành một đống tròn vo rồi ném vào thùng rác.

"Đương nhiên! Cậu là vợ tương lai của tớ mà, sao có thể nhận thư tình của người khác chứ?!" Tần Tiểu Giang đùa giỡn đáp.

"Ngốc! Hai chúng ta từ nhỏ đến giờ đã ở bên nhau, còn vợ tương lai gì nữa, sớm thành đôi vợ chồng già rồi!" Mấy năm nay hai người cãi nhau về đề tài này mãi thành quen, Lăng Phong híp mắt cười nói.

"Tớ sai rồi tớ sai rồi! Lăng Phong không phải là vợ tương lai của Tần Tiểu Giang, Lăng Phong phải là vợ lâu năm của Tần Tiểu Giang mới đúng! Vợ à, lại đây cho chồng hôn một cái nào!" Kết quả Tần Tiểu Giang túm được sơ hở trong lời nói của Lăng Phong, lập tức chu môi hôn lên má Lăng Phong.

"Quy tắc cũ, có thể bế được đối phương mới được làm chồng. Cho cậu một cơ hội nữa, cho cậu bế tớ trước đấy." Lăng Phong hẩy đầu Tần Tiểu Giang ra, nâng hai tay lên ý bảo cậu bế mình.

Tần Tiểu Giang hết nhìn mình rồi lại nhìn Lăng Phong, bĩu môi mếu máo, không thèm ra tay bế Lăng Phong lên. Có lẽ vì thể trạng khác biệt, những năm gần đây Tần Tiểu Giang cảm thấy mình ăn không được nhiều như Lăng Phong, hiện giờ Lăng Phong đã có dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn đàn ông, mà cậu vẫn mảnh khảnh gầy gò như trước. Mới trước đây Tần Tiểu Giang còn luôn không phục, thử đi thử lại muốn bế Lăng Phong lên, nhưng hiện tại cậu không định lãng phí khí lực nữa, có cố cũng chẳng bế được.

"Vợ à!" Tần Tiểu Giang vòng vo đảo mắt, khóe môi cong lên cười trộm, đột nhiên áp sát lại gần, hôn chụt lên mặt Lăng Phong một cái, rồi nhanh như chớp xoay người chạy trốn.

"Tần Tiểu Giang!" Lăng Phong nhanh tay lẹ mắt tú lấy cổ áo Tần Tiểu Giang, tha cậu trở về.

"Lăng Phong, tớ sai rồi.......A!" Tần Tiểu Giang giãy dụa, vừa định năn nỉ giải thích đã bị Lăng Phong bế bổng kiểu công chúa.

"Ai làm vợ hả?!" Lăng Phong buông tay, giả bộ muốn ném Tần Tiểu Giang xuống sàn.

"Là tớ! Là tớ!" Tần Tiểu Giang lập tức đầu hàng. Ngày trước Lăng Phong chỉ có thể ôm ngang thắt lưng Tần Tiểu Giang xoay một vòng, nếu anh buông tay cậu vẫn có thể đứng vững. Nhưng hiện giờ kiểu bế công chúa này nguy hiểm hơn nhiều, nếu Lăng Phong thả tay, cậu kiều gì cũng ngã dập mông.

"Là vợ của ai?!" Lăng Phong tiếp tục truy vấn.

"Của Lăng Phong! Của Lăng Phong!" Tần Tiểu Giang nào dám do dự, Lăng Phong hỏi gì đáp nấy, nói gì cũng đúng.

"Nói đầy đủ cả câu cho tớ nghe xem nào." Lăng Phong lúc này mới vừa lòng dang tay ôm chặt lấy Tần Tiểu Giang.

"Tần Tiểu Giang là vợ của Lăng Phong!" Tần Tiểu Giang bĩu môi, miễn cưỡng nói.

"Vợ tớ thật ngoan!" Lăng Phong vừa lòng khích lệ một câu, sau đó thả Tần Tiểu Giang xuống sàn.

"Hứ!" Tần Tiểu Giang chân vừa chạm đất đã lập tức lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, quay mặt đi, không thèm để ý đến Lăng Phong nữa.

Ngay từ đầu Lăng Phong đã tính thơm má Tần Tiểu Giang một cái, không trông chờ rằng cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời nên anh chủ động tiến sát lại gần, định hôn trộm. Nhưng không hiểu vì sao Tần Tiểu Giang đột nhiên quay đầu lại, kết quả môi hai người lập tức dán cùng một chỗ.

Cả hai đồng thời trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đối phương, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên tách môi ra.

Tiếp đó....... Lăng Phong vươn lưỡi liếm lên môi Tần Tiểu Giang, xúc cảm ấm áp mà mềm mại ấy thật sự vô cùng tốt đẹp.


Chương 10: Anh trai

"Ah!" Tần Tiểu Giang hoảng sợ trước hành động của Lăng Phong, cố xoay đầu né tránh khỏi sự đụng chạm với môi anh.

Lăng Phong lập tức dùng hai tay giữ chặt lấy đầu Tần Tiểu Giang, hơn nữa còn thừa dịp lúc cậu kinh ngạc hé miệng ra mà chen đầu lưỡi vào miệng cậu.

Lưỡi Lăng Phong quét một đường đảo quanh khoang miệng Tần Tiểu Giang, ánh mắt hai người vẫn mở, chăm chú nhìn đối phương, chính vì thế Lăng Phong thấy được sự bối rối, sợ hãi và cả bất an trong mắt Tần Tiểu Giang, nhưng anh vẫn gắt gao cố định đầu cậu, không cho cậu né tránh.

"Lăng Phong, Tiểu Giang, xuống ăn cơm đi." Đột nhiên từ dưới lầu truyền tới tiếng gọi, đánh thức hai kẻ đang say sưa trong phòng ngủ.

Tần Tiểu Giang dùng hết sức đẩy Lăng Phong ra, xoay người chạy ra cửa.

"Tiểu Giang, tớ đối với cậu là thật lòng! Thư tình này do người khác lén nhét vào cặp tớ, không phải đưa trực tiếp." Lăng Phong vội vàng bắt lấy tay Tần Tiểu Giang.

"Ba sắp lên đây rồi." Tần Tiểu Giang dùng sức hẩy tay Lăng Phong ra, nhưng anh kiên quyết không buông.

Khi Tần Thành bước vào phòng ngủ cũng nhận ra hai đứa con có gì đó khác thường, Tần Tiểu Giang luôn nghịch ngợm hoạt bát lại bất chợt im lặng, nhưng Tần Thành chẳng để tâm lắm, ba cha con cùng xuống nhà ăn.

"Tiểu Giang, con sao vậy? Vì sao không nói chuyện, có phải thân thể không thoải mái không?" Trên bàn cơm, Lăng Uyển Như thấy Tần Tiểu Giang ngày thường luôn líu ríu trò chuyện mà hôm nay từ đầu bữa vẫn luôn cúi đầu, không hé răng nửa lời, liền quan tâm hỏi.

"Mẹ, tại con làm sai mới khiến Tiểu Giang tức giận." Lăng Phong chen miệng giải thích, nói đỡ cho Tần Tiểu Giang.

"Lăng Phong, mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, Tiểu Giang còn nhỏ, con phải nhường nhịn thằng bé chứ. Tiểu Giang, con đừng chấp nhặt với Lăng Phong, nó da dày thịt béo, con muốn đánh cứ đánh, muốn mắng cứ mắng. Nếu Lăng Phong dám phản kháng, dì sẽ thay con dạy dỗ nó." Lăng Uyển Như mắng Lăng Phong vài câu, rồi quay sang an ủi Tần Tiểu Giang.

"Cảm ơn dì ạ, con không sao." Lăng Uyển Như đã nói đến mức ấy rồi cậu không thể không để tâm, Tần Tiểu Giang ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười.

Cơm nước xong xuôi, Tần Tiểu Giang không theo Lăng Phong về phòng ngủ như mọi khi mà cố ý ngồi lại phòng khách, xem thời sự với cha mình.

Lăng Phong muốn nói rõ ràng với Tần Tiểu Giang về nụ hôn kia, nhưng trước mặt cha không thể nói. Chờ đến khi Tần Thành đưa Tần Tiểu Giang về nhà, Lăng Phong vẫn không kiếm được cơ hội nói với cậu một câu.

.

"Hai người về rồi à." Tần Tiểu Giang cùng ba mình vừa bước vào cửa đã thấy mẹ ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha trong phòng khách.

"Ba, mẹ, con mệt rồi, ngày mai phải đi học sớm nữa, con về phòng ngủ trước đây." Tần Tiểu Giang vì nụ hôn của Lăng Phong mà trong lòng vẫn rối bời, liền chủ động nói với cha mẹ muốn về phòng nghỉ ngơi.

"Tiểu Giang, chờ một chút, mẹ có việc muốn nói với ba con, việc này cũng liên quan đến con nữa đấy." Hứa Nhu ngăn Tần Tiểu Giang lại.

Tần Tiểu Giang nghe lời ngồi xuống sô pha, Tần Thành cũng ngồi ở ghế đối diện.

"Tần Thành, chúng ta ly hôn đi." Hứa Nhu quay đầu sang nhìn Tần Thành, vừa mở miệng đã nói ra một câu long trời lở đất.

"Hứa Nhu!"

"Mẹ!"

Hai cha con đồng thời giật mình hô lớn.

"Tần Thành, nếu không phải vì Tiểu Giang hai chúng ta đã chẳng phải cố ở cùng một chỗ như thế này nhiều năm. Hiện giờ Tiểu Giang cũng đã lớn, tôi nghĩ anh cũng giống tôi, muốn chấm dứt cuộc hôn nhân khiến cả hai mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần này. Tiểu Giang, mẹ biết làm vậy rất ích kỷ, nhưng hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, con cũng thấy đấy, mấy năm nay ba mẹ ở chung không hề hạnh phúc." Hứa Nhu khoát tay ý bảo hai cha con đừng nói gì hết, mà hãy để cô nói rõ ràng.

"Mẹ...." Nãy bị Lăng Phong hôn môi, giờ còn đột nhiên nghe được mẹ mình nói muốn ly hôn, nội tâm Tần Tiểu Giang đã sớm hỗn loạn.

Hứa Nhu mỉm cười như có ý xin lỗi Tần Tiểu Giang, rồi quay đầu nhìn Tần Thành, chờ đợi đáp án.

"Tôi đồng ý ly hôn. Nhưng Tiểu Giang......." Năm đó vì không còn cách nào khác nên Tần Thành mới kết hôn cùng Hứa Nhu, mấy năm nay quan hệ giữa hai vợ chồng vẫn như nước với lửa, vậy nên hiện tại Tần Thành lập tức gật đầu đồng ý yêu cầu của Hứa Nhu, nhưng trong lòng vẫn không yên chuyện đứa con.

"Tiểu Giang, con theo ba con đi. Mấy năm nay mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ không thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, hơn nữa..... Lăng Uyển Như kia cũng rất tốt với con. Tiểu Giang, con theo ba sẽ hạnh phúc hơn." Hứa Nhu đã sớm vạch ra bước đi tiếp theo cho Tần Tiểu Giang.

"Vâng." Tần Tiểu Giang gật đầu. Những năm gần đây Tần Tiểu Giang đã rõ ràng trạng huống của cha mẹ mình, cậu biết khuyên cũng vô dụng nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

"Tiểu Giang, không có gì thay đổi hết, con vẫn là con ngoan của ba, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống vui vẻ như trước......." Tần Thành đứng lên, bước về phía sô pha đối diện, ngồi xuống cạnh Tần Tiểu Giang, nắm lấy bờ vai cậu thân thiết nói.

"Tiểu Giang, không phải con vừa kêu mệt sao, mau về phòng ngủ nghỉ ngơi đi. Mẹ và ba con có chuyện khác muốn nói." Hứa Nhu muốn bàn với Tần Thành về thủ tục ly hôn nên thúc giục Tần Tiểu Giang mau về phòng ngủ.

"Vâng." Tần Tiểu Giang đứng lên, trở về phòng của mình.

.

Cậu trằn trọc cả đêm trên giường, không thể đi vào giấc ngủ.

Đối với chuyện cha mẹ ly hôn, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngui, cậu đã thản nhiên chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn, đã biết bao lần cậu chứng kiến cảnh cha mẹ khắc khẩu. Cãi tới cãi lui qua 10 năm, ly hôn chính là sự giải thoát tốt nhất với họ. Hơn nữa, đối với Lăng Uyển Như, Tần Tiểu Giang không hề có chút bài xích. Thậm chí hơn hẳn Hứa Nhu chỉ biết chơi mạt chược, dạo phố, Lăng Uyển Như dịu dàng thiện lương giỏi việc nhà mới chính là hình mẫu vợ đảm mẹ hiền điển hình. Dù sau này Tần Thành thật sự kết hôn cùng Lăng Uyển Như, Tần Tiểu Giang vẫn tin chắc rằng cậu nhất định hạnh phúc, không chỉ thêm một người mẹ hiền lành biết chăm sóc, còn thêm cả một người anh trai tuy bề ngoài hay bắt nạt cậu nhưng thực ra tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt.

Anh trai......... Tần Tiểu Giang nhỏ giọng gọi. Rất nhiều năm trước, Lăng Phong và Tần Tiểu Giang đã hiểu rằng hai người vốn là anh em cùng cha khác mẹ, chẳng qua không ai muốn nói ra. Mỗi ngày bọn họ cứ chơi trò "vợ yêu" rất vui vẻ, xoay tới xoay lui lại ôm nhau một cái, thậm chí còn tắm chung....... Chỉ sợ cái sự tâm linh tương thông hay tiếp xúc thân thể ấy đã sớm vượt qua giới hạn bạn tốt, còn thiếu một người đứng ra bóc trần mối quan hệ này mà thôi.

Sau khi Tần Thành kết hôn cùng Lăng Uyển Như, mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ giữa Lăng Phong và Tần Tiểu Giang sẽ được công bố ra bên ngoài, nhưng tại sao chuyện này lại cố tình xảy ra vào lúc Lăng Phong vừa mới hôn môi cậu cơ chứ..........

Tần Tiểu Giang đưa tay lên xoa môi, trên đó tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ Lăng Phong.

Chương 11: Người một nhà

Lăng Phong lăn lộn trên giường gần hai tiếng mà vẫn không ngủ được. Anh tự điểm qua tất cả các sự kiện khi anh cùng Tần Tiểu Giang ở bên nhau trong thời gian qua, và khi nhớ đến những việc làm ngốc nghếch của cậu, anh lại không nhịn được cười thành tiếng như kẻ dở hơi.

Vì gần như ngày nào hai người cũng cùng một chỗ nên Lăng Phong cũng không hiểu mình động tâm với Tần Tiểu Giang từ khi nào. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Lăng Phong đã sinh thiện cảm với người hào phóng chia sẻ "phụ thân" của mình như Tần Tiểu Giang. Thật ra trước đây Lăng Phong cực ghét nghe người khác khen mình xinh đẹp, anh là nam phải khen đẹp trai mới đúng. Nhưng Tần Tiểu Giang lại luôn miệng nói Lăng Phong còn đẹp hơn cả con gái, còn kêu muốn lấy Lăng Phong làm vợ, phải người khác nói anh đã sớm oánh cho một trận tơi bời, chẳng qua vì đây là lời từ Tần Tiểu Giang nên anh mới chấp nhận. Lăng Phong dùng định luật "Chú rể phải bế được cô dâu" mà dần dần chứng minh Tần Tiểu Giang mới là "vợ". Hơn nữa biện pháp này còn khiến Tần Tiểu Giang phải làm "vợ" anh rất nhiều năm, và đến hiện tại đã biến thành "lão phu lão thê".

Việc Tần Thành là cha của bọn họ làm Lăng Phong không thể không nhớ tới mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ giữa anh với Tần Tiểu Giang. Nhưng trong lòng Lăng Phong chẳng hề đau khổ hay rối rắm, anh em thì sao, nếu lúc trước Tần Thành không dẫn Tần Tiểu Giang tới trước mặt anh thì hai người đã không bên nhau từng ấy năm và anh cũng không thể thích cậu như bây giờ. Hơn nữa hai nam ở bên nhau không có khả năng sinh con, nên không cần phải lo lắng thế hệ sau bị ảnh hưởng. Yêu chính là yêu, dù là anh em có chung huyết thống cũng chẳng cần bận tâm.

Hiện tại điều khiến Lăng Phong lo lắng nhất chính là thái độ của Tần Tiểu Giang. Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, mỗi ngày không chỉ tranh cãi ầm ĩ xem ai phải làm vợ, mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net