Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Vạn Sắc (万色)

Biên tập: Mây

Thể loại: hiện đại, cuộc sống đô thị, trung khuyển công, ngọt ngào, H, HE

Từ mấu chốt: Lăng Phong, Tần Tiểu Giang.

Văn án:

"Tớ muốn cậu là vợ của tớ!"

"Ai có thể bế được đối phương mới là chú rể!"

Đây vốn là lời nói đùa của hai đứa trẻ vô tư, nhưng cuối cùng lại trở thành tình yêu say đắm.

Cho dù là anh em cùng cha khác mẹ thì sao chứ?!

Nếu yêu nhau, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau!

Chương 1: Cậu mới là vợ

"Ba ơi!" Tần Tiểu Giang năm tuổi lạch bà lạch bạch hai chân ngắn ngủn lao ra nhà trẻ, chạy nhanh về phía cha đang đứng trước cổng trường.

"Tiểu Giang hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời cô giáo không?" Tần Thành cúi thấp người xuống, bế đứa con trai đang hấp tấp chạy tới trước mặt mình lên.

"Có ạ!" Tần Tiểu Giang ôm chặt cổ cha mình, tiếng trả lời đặc biệt lớn.

"Tiểu Giang ngoan nhất! Tiểu Giang, hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, ba mang con tới nơi khác ăn đồ ăn ngon được không?" Tần Thành ôm con trai đi về phía bãi đỗ xe.

"Mẹ có đi cùng không ạ?" Tần Tiểu Giang nghiêng đầu hỏi.

"Mẹ không đi, chỉ có ba với Tiểu Giang thôi. Có phải Tiểu Giang muốn nhanh chóng về nhà với mẹ không?" Tần Thành chợt cau mày, nhưng rất nhanh lại tươi cười như cũ, nâng tay lên xoa đầu Tiểu Giang.

"Không muốn! Con muốn ở cùng ba! Mẹ dữ lắm, không cho con ăn cơm, cũng không cho con xem phim hoạt hình!" Tần Tiểu Giang bĩu môi, dụi mặt vào cổ cha, tỏ vẻ bản thân kiên quyết không trở về nhà.

"Vậy hôm nay ba đưa Tiểu Giang ra ngoài chơi một lát rồi mới về nhé. Tiểu Giang ngồi ngoan, để ba lái xe." Tần Thành đứng trước xe, mở cửa rồi đặt con trai ngồi trên ghế, giúp cậu thắt dây an toàn, cẩn thận dặn dò một lần nữa mới ngồi vào vị trí người lái.

"Vâng! Baba là nhất!" Tần Tiểu Giang hưng phấn hoan hô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Tần Thành lái xe đưa con trai quẹo vào một khu chung cư. Sau khi hai cha con xuống xe, Tần Thành dắt tay Tiểu Giang tới trước cửa một căn nhà, ấn chuông.

"A Thành, sao anh lại đến đây? Đây là......." Người mở cửa là một phụ nữ tuổi xấp xỉ Tần Thành, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thấy Tần Tiểu Giang đứng cạnh Tần Thành, nét mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc.

"Xin lỗi, không nói trước với em một tiếng đã mang Tiểu Giang tới đây. Tiểu Giang, mau chào dì đi!" Tần Thành nhìn cô cười xin lỗi, sau đó cúi đầu lắc lắc tay Tiểu Giang.

"Chào dì ạ!" Tần Tiểu Giang nghiêng đầu nhìn cô rồi ngoan ngoãn chào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, giữa má còn có hai lúm đồng tiền cực kì đáng yêu.

"Tiểu Giang thật ngoan!" Cô nhanh chóng cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt Tiểu Giang, dịu dàng xoa xoa đầu cậu.

"Baba!" Tần Thành đang đứng trước cửa nói chuyện với người phụ nữ kia thì từ trong phòng đột nhiên có một đứa bé tuổi như Tiểu Giang lao ra. Nhóc bay nhanh tới trước mặt Tần Thành, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy đùi hắn.

"Lăng Phong!" Cô thoáng biến sắc, lập tức kéo đứa bé về phía mình.

"Đáng ghét! Sao cậu lại gọi cha người ta là baba?! Đây là baba của tớ!" Tần Tiểu Giang trừng mắt nhìn đứa bé kia, bĩu môi lên án.

"A Thành, xin lỗi, Lăng Phong còn.........." Cô vừa vội vàng giải thích với Tần Thành, vừa cúi đầu lườm cậu nhóc Lăng Phong.

"Mẹ........" Cậu nhóc ấm ức.

"Không sao, để anh giải thích với Tiểu Giang. Tiểu Giang, từ nhỏ Lăng Phong đã không có cha, chỉ có mẹ, cho nên cậu ấy rất muốn có được một người cha luôn yêu thương, chăm sóc, mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho cậu ấy như Tiểu Giang. Tiểu Giang là đứa trẻ tốt, luôn thích giúp đỡ bạn bè mà, hiện giờ con có thể giúp Lăng Phong thỏa ước nguyện được không?" Tần Thành ngồi xổm xuống, chậm rãi giảng giải với Tần Tiểu Giang. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét ngây thơ, khờ dại của con trai, trong mắt Tần Thành hiện lên vẻ áy náy, nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục nói.

"Vâng........Được ạ! Vậy sau này con sẽ để cậu ấy cùng con gọi baba." Tần Tiểu Giang cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, không có ý định muốn hỏi vì sao Lăng Phong không có cha, hơi do dự một chút liền gật đầu.

"Tiểu Giang thật ngoan! Tiểu Giang, mau lại đây chào hỏi Lăng Phong đi, sau này hai đứa các con phải là bạn tốt của nhau nhé!" Tần Thành thở phào nhẹ nhõm, đứng lên kéo tay Tần Tiểu Giang tới trước mặt cậu nhóc tên Lăng Phong kia.

"Chào cậu....... Á, cậu đẹp thật đó! Mắt to lắm nè! Nhìn còn xinh hơn cả bạn gái đẹp nhất nhà trẻ hàng trăm lần. Baba, sau này lớn lên con muốn cậu ấy trở thành vợ của con!" Tần Tiểu Giang vừa nãy còn tranh đoạt baba với Lăng Phong, giờ vừa nhìn gần mới phát hiện Lăng Phong cực kì khả ái, khiến cậu lập tức hưng phấn, bàn tay nhỏ bé chỉ thẳng về phía Lăng Phong, ồn ào đòi hỏi với baba.

"Tiểu Giang, Lăng Phong là nam, thằng bé không thể làm vợ con được!" Tần Thành vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích với con trai nhà mình.

"Con biết Lăng Phong là nam, nhưng vì sao cậu ấy không thể làm vợ của con chứ?!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tiểu Giang tràn ngập dấu chấm hỏi. (???)

"Bởi vì......." Tần Thành nhíu mày, không biết phải nói thế nào với con trai, rằng đàn ông không thể kết hôn với đàn ông, huống chi hai đứa còn là.......

"Lúc kết hôn chú rể đều phải bế cô dâu, cậu nhìn lại mình đi, gầy thế kia thì làm sao ôm tớ được, thế nên á, cậu phải làm vợ tớ mới đúng!" Ngay lúc Tần Thành mặt mày cau có, Lăng Phong rốt cuộc cũng mở miệng, bước lại gần Tiểu Giang, dùng vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói.

"Hở........ Ai nói tớ không bế được cậu!" Hai cậu nhóc đứng chung một chỗ, chiều cao không chênh lệch nhiều, chẳng qua, tuy Lăng Phong có gương mặt xinh xắn như con gái nhưng thân thể rất rắn chắc, trái lại, hình thể Tiểu Giang giống ba mình, hơi gầy hơn một chút. Tần Tiểu Giang yên lặng đánh giá tới lui nửa ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy không phục.

"Vậy cậu bế tớ thử coi!" Lăng Phong dang rộng hai tay, ý bảo Tần Tiểu Giang bế mình lên.

"Yaz.......Yaz........" Tần Tiểu Giang dùng cả hai tay ôm trọn thắt lưng Lăng Phong, hự hự một lúc lâu mà vẫn không thể nhấc cậu nhóc kia khỏi mặt đất.

"Tiểu Giang đừng bế nữa, Lăng Phong chỉ đùa với cháu thôi!" Mẹ Lăng Phong nhìn dáng vẻ cố sức, hai môi mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng của Tiểu Giang liền nhanh chóng mở miệng ngăn cản.

"Hừ! Cậu chắc gì đã bế được tớ chứ!" Tần Tiểu Giang buông tay, có chút mất hứng bĩu môi.

Lăng Phong lập tức bế Tần Tiểu Giang lên, dễ dàng hơn cả ăn kẹo, còn cố ý ôm chặt lấy cậu xoay vòng mấy cái.

"Đây chính là lý do mà cậu mới là vợ của tớ!" Lăng Phong thả Tiểu Giang xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhắc lại lần nữa.

~o~o~o~o~o~ o~ o~ o~

Tác giả nói: Tiếp tục là con đường ngọt văn rộng mở nhé, công sủng thụ tuyệt đối luôn...........

Chương 2: Anh em

"Hai đứa đừng tranh luận chuyện vợ chồng này nữa. Lăng Phong, chẳng phải trước đó không lâu mẹ vừa mua cho con một bộ ô tô đồ chơi mới còn gì, con mau đưa Tiểu Giang về phòng ngủ chơi đi. Mẹ đang làm cơm, lát nữa sẽ gọi mọi người ra ăn." Mẹ Lăng Phong vì muốn tránh cho hai đứa con trai tiếp tục tranh luận vấn đề "vợ" này mà nhanh chóng bảo Lăng Phong đưa Tần Tiểu Giang về phòng chơi.

"Vâng, vậy cậu theo tớ vào phòng ngủ đi." Lăng Phong ngoan ngoãn vâng lời, quay sang bảo Tiểu Giang đi cùng cậu nhóc.

"Tớ không cần! Ba ba, không phải ba đã nói dẫn con đi ăn còn gì, hiện giờ sao lại bắt con chơi cùng cậu ấy chứ?!" Tần Tiểu Giang vẫn còn không vui về chuyện "vợ chồng" ban nãy, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bĩu môi, cố ra vẻ tức giận trừng Lăng Phong.

"Thì đúng là ba ba muốn mang Tiểu Giang tới nhà dì ăn cơm mà. Tiểu Giang ngoan, mau đi chơi với Lăng Phong đi, đồ ăn ngon sẽ lập tức tới ngay." Tần Thành tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành con trai.

"Vâng......Ba ba, vậy con sẽ chơi với cậu ấy." Tần Tiểu Giang vẫn có tý miễn cưỡng, nhưng đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời cha.

"Ừm. Lăng Phong, con dẫn Tiểu Giang về phòng ngủ nhé." Tần Thành gật đầu, ý bảo Lăng Phong mau kéo Tiểu Giang rời đi.

Lăng Phong xoay người đi về hướng phòng ngủ của mình, Tần Tiểu Giang cúi đầu chậm rãi bước theo, thỉnh thoảng còn nắm chặt tay giả bộ muốn đập vào lưng Lăng Phong một nhát, nhưng tưởng tượng đến tình cảnh bản thân ban nãy, ngay đến bế Lăng Phong lên cũng không nổi, cậu chỉ đành phẫn nộ thu hồi nắm tay.

"Tiểu Giang thật sự là một đứa trẻ vừa ngoan lại vừa đáng yêu!" Mẹ Lăng Phong nhìn thấy động tác đó của Tần Tiểu Giang, liền bật cười thành tiếng.

"Ừm, từ nhỏ tới giờ Tiểu Giang đã rất biết nghe lời, may mà không giống tính tình ương ngạnh kiêu ngạo của mẹ nó." Tần Thành vừa nhắc tới mẹ của Tần Tiểu Giang liền thay đổi sắc mặt.

"A Thành........." Mẹ Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Tần Thành.

"Xin lỗi, Uyển Như, mấy năm nay khiến em phải chịu uất ức rồi......" Tần Thành giang rộng hai tay, ôm chặt mẹ Lăng Phong vào trong ngực mình.

Nhiều năm trước, vị thiếu gia nhà giàu Tần Thành đã đem lòng yêu cô gái Lăng Uyển Như xuất thân bần hàn. Lăng Uyển Như còn sinh cho Tần Thành một đứa nhỏ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cha mẹ Tần Thành cũng không chấp nhận Lăng Uyển Như, không cho phép cô bước vào cổng lớn nhà họ Tần, thậm chí còn ép Tần Thành phải kết hôn với Hứa Nhu, một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối. Đương nhiên Tần Thành không có khả năng nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, nhưng trong một lần say rượu, Tần Thành bị chuốc thuốc đã lên giường cùng Hứa Nhu, khiến Hứa Nhu mang thai. Cùng lúc đó, cha mẹ còn lấy cái chết ra bức ép, cuối cùng, khi họ đồng ý cho phép Tần Thành được tiếp tục âm thầm chăm sóc cho hai mẹ con Lăng Uyển Như, anh mới đồng ý kết hôn cùng Hứa Nhu.

Tần Tiểu Giang sinh sau Lăng Phong một năm, năm nay Lăng Phong sáu tuổi, còn Tần Tiểu Giang năm tuổi. Tuy đã qua nhiều năm nhưng quan hệ giữa Tần Thành và Hứa Nhu vẫn căng thẳng như trước, chẳng qua Tần Tiểu Giang dù sao cũng là con đẻ của anh. Hai đứa con trai chính là máu thịt từ anh, Tần Thành tất nhiên Lăng Phong chung sống thật hòa thuận với Tần Tiểu Giang, hơn nữa, cuối cùng rồi sẽ có một ngày Tần Thành mang Lăng Phong về Tần gia.

"Cậu chờ ở đây một chút nhé, để tớ đi lấy bộ ô tô ra." Lăng Phong kéo Tần Tiểu Giang vào phòng ngủ của mình, cẩn thận dặn một tiếng rồi xoay người, mở ngăn tủ, lôi thùng chứa đồ chơi ra.

"A! Tớ cũng có một bộ giống y hệt thế này!" Tần Tiểu Giang giật mình, trợn tròn hai mắt nhìn chiếc xe ô tô đồ chơi thật lớn mà Lăng Phong vừa lấy.

"Đây là quà sinh nhật mà mẹ và ba ba tặng cho tớ." Lăng Phong khó hiểu nhìn Tần Tiểu Giang.

"Đây cũng là quà sinh nhật mà ba ba vừa tặng tớ năm nay." Tần Tiểu Giang càng kinh ngạc.

Sinh nhật của Lăng Phong cùng Tần Tiểu Giang chỉ hơn kém nhau một tháng, hai đứa đều là con trai, thế nên mỗi lần mua quà sinh nhật, Tần Thành luôn những thứ mua giống hệt nhau.

"Vậy cậu có biết phải làm thế nào thì chiếc xe này mới chạy được không? Lần trước tớ lần mò nửa ngày mà nó vẫn không nhúc nhích." Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, Lăng Phong không suy tính nhiều lắm, lập tức cầm chiếc xe tới trước mặt Tiểu Giang.

"Ngốc thế! Cậu phải nhấn vào nút nguồn ở dưới gầm xe đây này, chuyện đơn giản như thế mà cũng không làm được! Để tớ dạy cho cậu!" Tần Tiểu Giang bị Lăng Phong dời đi lực chú ý, thậm chí còn tranh thủ bắt lấy cơ hội cười nhạo cậu nhóc một câu, nhưng sau đó vẫn tận tình chỉ cho Lăng Phong biết cách khởi động xe.

"Yeah!" Chiếc ô tô tự động chạy vòng quanh phòng, hai đứa nhỏ lập tức phấn chấn hét ầm lên.

Lăng Phong cùng Tiểu Giang vui vẻ chạy theo sau chiếc xe, thể chất Tiểu Giang kém hơn, thân thể lại còm nhom, rất nhanh đã tụt lại phía sau.

"Tiểu Giang, chúng ta cùng nhau chạy nào!" Lăng Phong dừng bước, xoay người lại, chìa bàn tay nhỏ nhắn tới trước mặt Tần Tiểu Giang

"Ừm!" Tần Tiểu Giang vẻ mặt vui sướng chạy lại gần, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của Lăng Phong, cậu nhóc lập tức khép chặt ngón tay, kéo theo Tiểu Giang cùng chạy về phía trước.

"Lăng Phong, Tiểu Giang, ăn cơm thôi nào." Tần Thành đi vào phòng ngủ, gọi hai đứa con trai ra ăn tối.

"Ba ba!" Lăng Phong cùng Tần Tiểu Giang tay trong tay chạy tới trước mặt Tần Thành.

"Ừ!" Tần Thành bật cười đáp lời. Nhìn hai đứa nhóc ở chung có vẻ rất không tồi, Tần Thành vô cùng cao hứng, cũng không nỡ tách Lăng Phong và Tần Tiểu Giang ra, chỉ đi theo phía sau, mặt cười tủm tỉm nhìn hai thằng con trai dắt tay nhau chạy vào nhà ăn.

Chương 3: Cậu là vợ của tớ

"Hai đứa nhóc này, ban nãy còn tranh cãi xem ai là 'vợ', thế mà mới qua không bao lâu đã tay nắm tay thế kia rồi. Ăn cơm thôi, Tiểu Giang, con ngồi cùng ba ba đi, Lăng Phong, con ra ngồi với mẹ." Đang đứng trước bàn ăn bày biện, Lăng Uyển Như thấy Lăng Phong nắm tay Tần Tiểu Giang bước vào, trên mặt liền lộ ra nụ cười dịu dàng, lập tức sắp xếp vị trí ngồi cho hai người.

"Ba ba, con muốn ngồi cùng Lăng Phong cơ." Tần Tiểu Giang nắm chặt tay Lăng Phong không buông, quay đầu về phía sau, thiết tha nhìn cha mình. Tuy cậu vẫn không phục chuyện mình không bế nổi Lăng Phong, còn bị cậu nhóc gọi là 'vợ', nhưng vừa nãy cùng Lăng Phong chơi ô tô đã làm cho Tiểu Giang phấn chấn hơn hẳn, không chỉ nắm tay Lăng Phong không buông mà còn muốn ngồi cùng nhau ăn cơm.

"Được rồi." Tần Thành cười gật đầu, sau đó lập tức đi đến bên cạnh Lăng Uyển Như ngồi xuống.

Lăng Phong cùng Tần Tiểu Giang ngoan ngoãn ngồi xuống, hai người lớn cùng hai đứa nhỏ đối mặt nhau, quây quần bên bàn ăn, không khí ấm áp tốt đẹp như người một nhà.

"Tiểu Giang, nếm thử nem cuốn dì làm xem, ngày thường Lăng Phong thích ăn món này nhất đó." Lăng Uyển Như gắp một miếng nem cuốn vào trong bát Tần Tiểu Giang.

"Cảm ơn dì." Tần Tiểu Giang ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với Lăng Uyển Như.

"Tiểu Giang, dì Lăng làm cơm ăn ngon không?" Tần Thành lập tức chớp thời cơ hỏi.

"Ngon lắm ạ!" Tần Tiểu Giang thành thật trả lời.

"Vậy sau này ba ba sẽ thường xuyên mang Tiểu Giang tới nhà dì ăn cơm nhé!" Tần Thành lập tức bồi thêm câu nữa.

"Vâng.... được ạ, con còn muốn chơi ô tô cùng Lăng Phong nữa." Tần Tiểu Giang suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn cực kì phấn chấn nhìn về phía Lăng Phong ngồi bên cạnh.

"Cậu nhìn cậu xem, gầy thế này, ngay cả đuổi theo một chiếc xe đồ chơi cũng không kịp. Ăn nhiều vào, lần sau tớ không thèm kéo cậu nữa đâu, tự cậu phải chạy theo đấy." Lăng Phong ra vẻ người lớn, như ông cụ non giáo huấn Tần Tiểu Giang hai ba câu, nhân tiện gắp vào bát cậu một miếng nem cuốn.

Tần Thành cùng Lăng Uyển Như nhìn hai đứa con nói chuyện tới lui, trên mặt đều hiện rõ ý cười thầm.

"Đúng ha, nếu tớ ăn nhiều hơn thì có thể bế được cậu rồi, vậy sau này cậu phải làm vợ tớ đúng không?" Tần Tiểu Giang vừa mới cắn được vài miếng đã ngẩng đầu lên, khẩu khí vội vàng dò hỏi Lăng Phong.

"Ừ....." Lăng Phong nhìn ánh mắt ngập tràn chờ mong của Tần Tiểu Giang một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Yeah! Vậy tớ phải mau ăn chóng lớn, sau đó Lăng Phong phải nhớ giữ lời, làm vợ tớ đấy nhé." Tần Tiểu Giang vui vẻ cúi đầu, mãnh liệt nhai cơm.

"Tiểu Giang." Tần Thành lại muốn sửa quan niệm sai lầm của con trai.

"Bỏ đi, chờ đến khi chúng nó lớn sẽ tự hiểu ra thôi." Lăng Uyển Như đè cánh tay Tần Thành lại, lắc lắc đầu.

.

Cơm nước xong, Lăng Phong dẫn Tần Tiểu Giang về phòng ngủ, Tần Thành thì ở lại giúp Lăng Uyển Như dọn dẹp bát đũa.

"Uyển Như, trù nghệ của em thật sự là quá tuyệt vời! Lượng cơm Tiểu Giang ăn hôm nay nhiều hơn gấp ba lần bình thường!" Tần Thành tiếp nhận chén bát đã được rửa sạch từ tay Lăng Uyển Như, vừa cười vừa khen ngợi.

"Không phải trù nghệ của em tốt, mà là Tiểu Giang muốn mau lớn, trở nên cường tráng để có thể cưới Lăng Phong làm vợ, vì vậy mới ăn nhiều hơn bình thường. A Thành, đã không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi thôi......" Lăng Uyển Như dọn dẹp phòng bếp xong, xoay người lại, dịu dàng nhìn Tần Thành.

"Uyển Như....." Tần Thành tỏ ý không muốn, ôm Lăng Uyển Như thật chặt.

"Đừng ôm em nữa A Thành, nếu bị Tiểu Giang nhìn thấy sẽ không ổn lắm đâu, anh vẫn nên đưa Tiểu Giang về nhà đi." Lăng Uyển Như nhẹ nhàng tránh cái ôm ấm áp của Tần Thành, một lần nữa khuyên nhủ.

"Ừm." Tần Thành bất đắc dĩ gật đầu, cùng Lăng Uyển Như ra khỏi phòng bếp.

.

"Lăng Phong, chúng ta chơi ô tô nữa không?" Hai cậu nhóc vừa mới bước vào phòng ngủ, Tần Tiểu Giang đã lập tức ôm ngay bộ đồ chơi, năn nỉ Lăng Phong tiếp tục chơi cùng cậu.

"Mẹ tớ nói vừa ăn no xong không thể chạy loạn, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi chơi sau ha." Lăng Phong lấy món đồ chơi trong tay Tần Tiểu Giang, đặt qua một bên, kéo cậu ngồi xuống giường.

"Được." Tần Tiểu Giang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Phong.

"Tiểu Giang, chúng ta về nhà thôi." Đúng lúc này, Tần Thành đi vào phòng ngủ, gọi con trai trở về.

"Ba ba, con còn muốn chơi cùng Lăng Phong mà......" Tần Tiểu Giang đứng lên, đi đến bên cạnh cha mình, ngẩng đầu dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn Tần Thành.

"Tiểu Giang ngoan, ngày mai ba ba sẽ lại mang con tới nhà dì chơi nhé." Nhìn dáng vẻ lưu luyến của con trai, Tần thành tất nhiên vô cùng cao hứng, vừa đúng dịp, sau này anh có thể thường xuyên đưa Tiểu Giang tới nhà Lăng Uyển Như rồi.

"Vâng! Lăng Phong, mai tớ sẽ tới chơi cùng cậu nha!" Tần Tiểu Giang vui vẻ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy về phía Lăng Phong, nói với cậu nhóc một tiếng.

"Ừm." Lăng Phong híp mắt cười đồng ý, hai cậu nhóc đã chưi chung cả một buổi tối, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Phong cười vui vẻ với Tần Tiểu Giang đến thế.

"Ba ba! Ba ba! Lăng Phong cười thật đẹp! Tương lai con nhất định phải cưới cậu ấy về làm vợ!" Nụ cười của Lăng Phong khiến Tần Tiểu Giang lập tức ngây người, miệng há hốc ngây ngốc một lát, nước miếng gần như sắp chảy ra. Vừa mới hồi hồn, Tần Tiểu Giang nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cha mình, lại một lần nữa lớn tiếng tuyên bố, đôi mắt nhỏ đặc biệt có thần, kiên định vô cùng.

"Được rồi được rồi, chúng ta mau về nhà thôi." Tần Thành đáp lời qua loa, dắt tay Tiểu Giang rời đi.

Chương 4: Hai đứa nhỏ vô tư

"Tiểu Giang, hôm nay tới nhà dì Lăng có vui không?" Trên đường lái xe về nhà, Tần Thành nhìn dáng ngồi ngoan ngoãn của con trai nhà mình qua gương chiếu hậu.

"Vui lắm ah! Dì làm cơm rất ngon, còn có cả Lăng Phong chơi cùng con nữa." Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tiểu Giang lộ ra ý cười sáng lạn.

"Vậy Tiểu Giang phải nhớ rõ, đừng kể chuyện hôm nay ba ba mang con tới nhà dì Lăng cho mẹ nghe nhé, nói cách khác, sau này mẹ chắc chắn sẽ không cho Tiểu Giang đi chơi nữa, Tiểu Giang cũng sẽ không được ăn ngon, hơn nữa cũng không được gặp Lăng Phong." Tần Thành mượn đề tài nói chuyện, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ dặn dò con trai.

"Ba ba, con nhớ kỹ rồi, con sẽ không nói cho mẹ đâu." Trong lòng Tần Tiểu Giang vẫn còn muốn ngày mai được tiếp tục chơi với Lăng Phong, cho nên không chút do dự đồng ý với cha.

"Tiểu Giang nhớ phải nói với mẹ là ba ba mang con tới nhà một chú nào đó ăn cơm nha." Tần Thành giúp con trai nghĩ cớ.

"Vâng! Ba ba, con biết mà." Tần Tiểu Giang nghe lời gật gật đầu.

...

"Tần Thành, anh mang Tiểu Giang đi đây vậy?! Sao di động lại không gọi được!" Tần Thành vừa mới dắt Tần Tiểu Giang vào nhà, Hứa Nhu đã chạy vọt ra chất vấn.

"Xin lỗi, di động của anh hết pin nên chắc đã tự động tắt máy." Tần Thành luôn có thói quen, trước khi đến nhà Lăng Uyển Như đều chủ động tắt điện thoại, nhưng lúc này vẫn giả bộ lấy điện thoại bị ngắt nguồn từ trong túi ra, đưa cho Hứa Nhu xem.

"Hừ!" Hứa Nhu mặt lạnh khẽ hừ một tiếng.

"Mẹ." Tần Tiểu Giang sợ hãi, nhỏ giọng chào.

"Tiểu Giang, hôm nay ba ba mang con đi đâu vậy?" Hứa Nhu dùng một tay túm đứa con tới trước mặt mình.

"Ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net