Crow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Giữa những cánh quạ-

***

Khám phá những giới hạn

Tỏ soi mọi lối mòn. Nàng là người dẫn dắt giữa những cánh quạ đen.

***

Sau chiến tranh để lại những mảng kí ức mà Draco hoàn toàn không muốn nhớ tới, nhưng tiếc thay, mặc cho cậu ngày đêm phủ nhận những khoảng thời gian ấy, Draco vẫn không thể thôi hoài niệm chúng. Vì trong những năm tháng u ám ấy, cậu gặp nàng.

Sử sách được viết bởi tay của kẻ chiến thắng, thắng làm vua, thua làm giặc, một định lý được áp dụng triệt để vào gia tộc cậu và cộng đồng Thuần Huyết nói chung. Hậu chiến tranh, cha cậu lãnh nụ hôn giám ngục, mẹ và cậu may mắn khi chỉ bị tước đũa phép và bị quản thúc (bằng một cái vòng sắt rẻ tiền xấu xí còng vào chân trái, nhiệm vụ chính của nó là báo lên sở Thần Sáng nếu mẹ hay cậu trốn ra nước ngoài hoặc đi vào địa phận không cho phép). Ngoài việc mất đi tự do, hai mẹ con còn mất luôn toàn bộ tài sản của gia tộc Malfoy, tài sản riêng của mẹ trước lúc về làm dâu, quỹ riêng của cha cậu giành cho cậu và hơn hết cả là Phủ Malfoy. Bộ gọi việc tịch thu này bằng một tên gọi mĩ miều: "Bồi thường thiệt hại chiến tranh" còn đám bọn cậu hiểu nó là: "Dự án: chúng ta hãy cướp của bọn Thuần Huyết có người nhà là Tử Thần Thực Tử.".

Ban đầu, Draco tưởng rằng chỉ có những ai có người thân là Tử Thần Thực Tử mới bị lãnh án như vậy, nhưng Greengrass (một thành viên trong phe trung lập) cũng kết tội như bọn cậu.

"Chỉ có bọn mình và lũ Thuần Huyết cùng năm hoặc lớn hơn hai năm của nhà Slytherin bị chung một mức án." Pansy khi ấy vừa cười vừa cay đắng, tay nhỏ không ngừng rót rượu cho bản thân, đâu đó trong đôi đồng tử, rơm rớm một tầng nước mỏng.

"Lên voi xuống chó chính là tụi mình." Theo hề hề cười, nhưng giọng thằng ấy khàn hẳn đi khi dứt câu.

Ban đầu, cả bọn chật vật cùng nhau sống tạm nhà một họ hàng xa lắc xa lơ bên ông bố quá cố thứ ba của Blaise. Sau khi lăn lộn kiếm tiền, chúng nó hùn nhau vô mướn một căn nhà trọ xập xệ ngoại ô London (và sự thật rằng thuần huyết bọn nó phải sống cùng đám Muggle đã là một cái gì đó rất nhục nhã).

Draco còn nhớ rõ những ngày kiếm tiền kham khổ ấy, không ai đồng ý thuê cho dù chúng nó hoàn toàn dư sức làm việc.

Một đêm giông ngày hè, mẹ nó cùng mẹ Blaise (người may mắn thoát án tử do thiếu bằng chứng) đem về cho chúng nó mấy cây đũa phép, không đứa nào biết làm sao mẹ và mẹ thằng Blaise có thể kiếm được mấy cây đũa này, chỉ biết hôm ấy mẹ nó ôm Abelie Blaise vào lòng khóc rấm rứt. Tưởng rằng có đũa thần trong tay, cơ hội sẽ rộng mở hơn, nhưng đâu vẫn hoàn đó, chẳng ai đưa mắt liếc nhìn.

Hai tháng sau ngày đầu khổ sở, bữa rau bữa cháo ấy, Daphne mang được 15 galleon về cho nhóm, nhỏ khi ấy cho dù miệng còn sưng và nước mắt còn vương trên đôi má, vẫn tươi cười bảo rằng: "Hôm nay ít ra có bữa no rồi!". Sau đó, lũ bọn nó mới biết đến cái gọi là nghề bán thân. Cả bọn tụ nhau lại bàn bạc và nhất quyết để Astoria (em gái Daphne) và Thomas (em trai Theo) đứng ngoài cái con đường bụi trần đớn đau này. (Kì lạ thay, mặc cho các bác và mẹ nó khuyên nhủ, chúng nó luôn tự nhủ, phận làm con là phải phụng dưỡng cha mẹ. Nay những người bố trong gia đình quá nửa lãnh nụ hôn giám ngủ, nửa còn lại lãnh án chung thân, chính chúng nó sẽ đứng lên làm trụ cột gia đình.)

Số học không giúp Pansy có được nửa phần ăn nhẹ, nhưng đôi môi sưng tấy đổi được 5 galleon trên người.

Luận chính trị chẳng thể mang về cho Theo khăn ấm ngày đông, thế mà đôi tay cầm viết này lại giúp được một chiếc bánh mì tươi.

Những ngón tay dạo phím đàn tài ba của Daphne bỏ mặc chủ nó trong cơn đói khát, nhưng cũng từ những ngón tay ấy, dính dịch nhầy nhụa cho em nhỏ một bữa cơm no.

Khuôn mặt vàng tri thức bỏ rơi Blaise trong bão tuyết khắc nghiệt, nhưng đôi bàn tay đầy sẹo lại giúp cậu chàng tặng mẹ mình một đôi găng tay.

Chế Dược đã không còn giúp ích gì cho Draco nữa. Niềm tự hào của thầy Snape bị lãng quên, khi mà thân hình thanh mảnh cùng làn da trắng nhạt lại giúp Draco mang về nhiều tiền hơn cả bọn.

Draco Lucius Malfoy chết vào một đêm mưa của tháng sáu (trước sinh nhật cậu một ngày), với hông bị ghì chặt bởi gã đàn ông xứng tuổi cha mình, hơi thở gã dồn dập, miệng không ngừng bập bẹ vài ba câu đĩ điếm, trong thời khắc ấy Eltanin ra đời. Eltanin sinh ra trong sự vấy bẩn, nhớp nháp, tanh nồng tinh dịch. Thân xác rẻ mạt trong cuộc mây mưa chỉ tốn 50 galleon. Chúc mừng sinh nhật, Eltanin. An nghỉ vĩnh hằng Draco.

Dần dần, bọn nó tìm được một công việc (nếu có thể được cho là vậy), Astoria giúp đỡ cả nhóm khi nhỏ bắt đầu hát ở các quán rượu Muggle (nơi mà trước đây, một cô gái như Astoria chẳng nghĩ nó có thực). Thomas may mắn được nhận một chân trong tiệm sách cũ. Lũ còn lại đứa bán thân, kẻ chém thuê. Nhưng chúng nó đều tự hào rằng, ít ra những đồng xu cắc bạc này đã nuôi sống cả bọn.

  ***  

"Cưng sẽ tuyệt hơn nếu cứ như vầy", một lão khách già nói với nàng khi họ vừa xong việc – "Anh không nói cưng phải trở thành đàn bà đâu. Cưng bây giờ là nhất với đàn ông bọn anh rồi. Chơi cưng, anh chẳng bao giờ lo về độ chặt cũng như lũ con hoang", lão ta vừa nói vừa hớp ngụm rượu, tay dí cho nàng chuỗi ngọc trai sáng bóng.

Và Draco nhận ra.

Eltanin chính là Aphrodite sống động và rực rỡ của đám đàn ông trung niên, cái tuổi không thể nhấc nổi thằng nhỏ nếu không có thuốc trợ lực mạnh. Với mái tóc bạch kim nhạt màu như mây trời lãng đãng ngày đầu đông, cùng đôi mắt làn sương khói của Anh Quốc, khuôn mặt thon gọn, nước da trắng sứ cùng giọng nói phi giới tính đã giúp Eltanin ghi dấu trong hàng ngàn người khác.

Từ một con điếm bán thân ở các ngõ tối bẩn thủi, nàng nhanh chóng trở thành gái hạng sang, chỉ đi khách khi có lịch và trần trụi làm tình trên ra giường thượng hạng.

Cũng chính nàng là người thay đổi điều kiện sống cho cả nhóm. Ban đầu chuyển ra một góc rìa London, sau lại có thể tự tay mua một căn nhà lớn gần trung tâm thành phố. Từ căn phòng chật chội, nay đã trở thành dinh thự nhỏ với đủ phòng riêng tư cho mọi người. Mẹ nàng và các dì đã không còn phải ngày đêm đan len đổi từng galleon ít ỏi. Một thân nàng nuôi sống tất cả, tuy không nói là dư dả, nhưng bây giờ họ không còn phải sợ cảnh kẻ nhịn người ăn nhường nhau.

Eltanin thực hiện thành công những thứ mà Draco không thể.

Và cậu tự nhủ, nếu trở thành nàng mà có thể nuôi sống gia đình, thì có sao đâu. Vì suy cho cùng, lòng tự trọng chẳng thể nhân đôi một đồng.

***

Cho đến bây giờ, Draco không biết ai là người gặp gỡ nàng. Là cậu hay Eltanin. Tất cả những gì Draco nhớ được chỉ gói gọn trong khung cảnh nhạt nhòa hương thơm của những trái dừa, nhàn nhạt của quả bơ chín, mùi của những hạt mưa cuối thu, của quả dâu chín trong hương vanilla. Nơi quán cà phê ven sông, giữa những dây thường xuân phủ kín một mảng hàng rào trắng, trên bàn gỗ xanh trời, một tách latte tỏa hơi ấm cạnh chiếc bánh sừng trâu cắn dở, nàng ngồi đó, trong áo trắng cùng váy dài ngang gối màu nắng nhạt, khoác ngoài chiếc áo len cùng màu trắng, tóc nàng vấn gọn gàng sau gáy nhưng vẫn sót vài sợi lơi rơi bên khóe tai, trên trán và đôi vai gầy. Đôi mắt xanh thẳm màu biển hút lấy tâm trí Draco khi nàng ngẩng đầu nhìn.

"Xin chào", nàng nói, giọng nàng tựa như tiếng chim hải âu gọi nhau trên cửa biển. Tươi vui và nhộn nhịp hẳn là thanh âm của nàng.

"Chào", Draco hay Eltanin đáp cậu cũng chẳng rõ nữa. Chỉ nhớ giây phút ấy, chẳng tồn tại Draco cũng như Eltanin nào hết. Cậu và Eltanin hòa thành một thực thể, vẹn nguyên một khối tròn.

Nghiêng đầu nhẹ nhàng sang phải kèm nụ cười lộ lúm đồng tiền nơi má trái, nàng ra hiệu cho cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Trời hôm nay đẹp nhỉ", nàng nói, mím môi, mắt cười nhìn cậu.

"Đã cuối đông nhưng sớm nay hãy còn lất phất mưa", cậu trả lời, mắt chăm chú nhìn nàng.

"A, chuyển mùa chính là thời gian đẹp nhất của tiết trời đấy!", nàng vươn tay gọi phục vụ rồi đảo mắt nhìn về phía Draco. Lại lần nữa, lúm đồng tiền nơi má trái thoảng xuất hiện – "Một mocha cho mình nhé", nàng nói với cậu trai bồi bàn.

"Mocha?", cậu hỏi, ngạc nhiên khi lần đầu nghe đến tên gọi này, vì với Draco, đồ uống duy nhất cậu có thể phân biệt là rượu, nước trái cây và cà phê.

"Espresso được pha bằng hơi nước và chocolate", nàng giải thích rồi cười khúc khích nói – "Đắng và ngọt hòa quyện, giống như.... anh vậy!" Cái cách nàng trả lời nghe thật thân quen, cứ như cả hai đã biết nhau từ thuở nhỏ.

"Ta có quen nhau không?" – Draco bật hỏi. Trong thâm tâm, Draco mong rằng họ có, nàng có thể là đàn em cùng nhà thời đi học, hoặc là con gái bạn của cha cậu, hay táo bạo hơn là vợ, tình nhân, người yêu, gia đình của một ai đó Eltanin từng ăn nằm.

"Lần đầu gặp", nàng đáp, tay cầm tách latte, bờ môi mỏng nhấp nhẹ một ngụm thưởng thức.

"Thế à", cậu ầm ừ, nỗi tiếc nuối lạ lùng dâng lên trong lòng. Draco đưa bàn tay phải về phía nàng, trịnh trọng nói – "Eltanin".

"Peony", nàng nắm lấy tay cậu, siết nhẹ cảm kích. Draco không rút tay về, mà nàng cũng chẳng buông tay cậu, giọng nàng nhẹ nhàng – "Thực ra, em nghĩ nên là Draco Malfoy mới đúng!"

"Em biết tôi?" – Draco thoáng giật mình, một cái giật nhẹ tựa như không. Chẳng hiểu sao cậu chấp nhận rằng nàng biết tên mình, con người mình, gốc gác mình.

"Không. Em nói rồi, đây là lần đầu tiên em gặp anh", nàng lắc đầu trả lời, từng sợi tóc vàng như tia nắng chiều cũng chuyển động theo, tạo thành chuỗi những dây nắng nhỏ lung linh bên khóe tai. Cậu phục vụ nam khi nãy mang ra một tách mocha đặt lên bàn, mỉm cười chúc ngon miệng rồi đi mất. Nàng ra hiệu cho Draco nhấp thử, và thuận theo tự nhiên, cậu đưa tay nâng tách.

Đúng như Peony nói, mocha đắng ngọt hòa vào nhau, êm ấm trong vòm miệng, để lại một dư vị ngọt ngào nào đó không tên trong cổ họng. Hương vị khác hẳn những viên chocolate đắt tiền Eltanin từng nếm từ quà cáp sau những lần đi khách.

"Nhưng em lại thể hiện như thể chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu!" – Draco nhìn nàng cười nói.

"Em thực không biết anh, em chỉ biết tên anh, nhưng bản thân anh, em lại mù mờ", Peony đáp, chống khuỷu tay lên bàn, nàng tựa cằm vào tay mình.

"Em nói chuyện thật khó hiểu", Draco thả lỏng người, lưng tựa vào ghế. Rõ ràng là nàng nói dối, vì nếu họ biết Draco Malfoy, họ hẳn biết nhà Mafloy cùng những điều họ làm trong chiến tranh. Thế nhưng cậu chẳng quan tâm, nếu nàng muốn đóng giả, cậu cũng chiều lòng làm theo.

"Bài của em nói hôm nay em sẽ gặp được anh, chính xác là "người sẽ giúp em hoàn thành nguyện ước" – nàng nheo đôi mắt cười. Draco có cảm tưởng rằng, trong đôi ngươi ấy, nàng chưa bao giờ rơi lệ.

"Bài?"

"Tarot." nàng đáp.

"Ồ!"

"Ừa" Peony gật đầu khẳng định.

Sau đó họ im lặng nhìn ngắm đường phố. Draco thở đều, thả mình trong không gian của tháng cuối đông, không khí lạnh tràn qua chỗ họ ngồi. Giữa màu xanh mướt của dây thường xuân quấn quanh hàng rào gỗ trắng, nàng một chiếc váy vàng, trắng một mảng tràn vào không gian. Draco hôm nay chỉ một chiếc quần jean, giầy cao cổ, áo sơ mi kẻ sọc đỏ caro, khăn len màu nâu đỏ quanh cổ, Eltanin cố gắng giản dị đi khách, nhưng tiếc thay lão khách chẳng thể gặp nàng vì vợ lão đã trực sẵn ở khách sạn.

"Có bao giờ anh tự hỏi rằng: tại sao mình lại gặp một ai đó hay không?", sau một khoảng lặng, Peony cất tiếng, mắt nàng hướng xa xăm qua phía dãy phố đối diện -"rằng tại sao hôm nay anh gặp em, tại sao hôm nay anh đi qua con đường này, rằng khách hàng của anh không thể gặp Eltanin?".Draco ngẫm nghĩ rồi chỉ lắc đầu.

"Em nghĩ rằng, mỗi lần chúng ta bước ra khỏi nhà, đã luôn có một ai đó sắp xếp cho chúng ta gặp gỡ ai khác."

"Em nghĩ là ai đã vạch sẵn những đường nhân duyên ấy?" – cậu nhấp một ngụm nhỏ mocha rồi hỏi.

"Moirai."

"Clotho, Lachesis và Atropos", Draco chợt nhớ đến những quyển sách trong thư viện của Phủ Malfoy, ngoài nghệ thuật hắc ám chiếm đa số trên kệ, cha cậu còn sưu tầm đủ các loại thần thoại.

"Nếu số phận đã định đoạt ta gặp nhau chốn này, em muốn biết về anh trước khi em đi". Peony nói, thoáng qua, cậu cứ nghĩ đó chỉ là một câu nói, nhưng sau đó lại cảm thấy một chút tiếc nuối và đau đớn ẩn giấu trong lời nàng.

"Anh sẽ cho em nhìn thấy bản thân anh, bù lại em cũng phải làm điều tương tự". Draco nhếch khóe môi ra điều kiện.

"Em xin lỗi, nhưng mà, em nghĩ tụi mình giống hai đường chéo cắt nhau. Chỉ gặp tại một điểm, rồi mãi mãi chia xa. Số phận đã định cho em gặp anh, biết anh, nhưng không định cho anh biết em, hiểu em", nàng buồn bã cười nói. Tuy giọng nàng trầm buồn như vậy, nhưng đôi mắt ấy vẫn đượm ý cười.

"Công bằng ở đâu chứ!" – Draco cảm thán đùa cợt.

"Cuộc đời nếu mà có công bằng, thì chẳng phải là sống", Peony cũng hòa theo mà đùa với cậu. "Nhưng mà, để cho công bằng, em sẽ đoán và anh sẽ điền vào chỗ trống những gì em đoán. Nếu em đoán sai, anh có thể tự bịa thêu dệt nó", nàng nháy mắt nói thêm.

"Đồng ý." Draco cũng nháy mắt với nàng.

***

Bộ bài Tarot mà Peony sử dụng có mặt sau màu tím nhạt, tựa như một khoảng không vũ trụ với những chấm sao nhỏ lấp lánh đơn côi trên không gian vô tận. Giữa cái vũ trụ ấy là một vòng tròn, xung quanh được trang trí bởi những đường vẽ màu trắng, tự như hình ảnh của các thần hộ mệnh mà Thần Sáng hay dùng, Draco có thể nhìn ra một chú rồng, con cáo, chú rùa và một con chim? hoặc phượng hoàng? hoặc thiên nga.

Peony xào bài nhẹ nhàng, rồi nàng hỏi:

"Sẵn sàng ha?"

"Sẵn sàng", Draco đáp, rồi cậu nhắm mắt.

***

Ace of Cups – Ace of Wands – Page of Cups

Ace of Cups. Nhấn chìm trong biển màu xanh trời nhạt dịu, một chiếc cốc bạc đong đầy nước, những chú cá vàng rực rỡ bơi bên trên, bên thành cốc, tiên nước vui đùa trò truyện. Trái ngược với cái sắc màu dịu dàng mát mẻ ấy là một Ace of Wands rực lửa với sắc đỏ cam, ba chú cáo ôm quanh một nhánh cây trổ bông, lá vàng rực tựa như tia nắng của mặt trời sớm mai, dưới nền đất trải đầy những chiếc lá vàng, một hay ba cây nấm trổ mình trên một nhánh cây màu tím cong vòng, đâu đó trong nền lá vàng, các tiên nữ nhỏ thấp thoáng ẩn hiện. Và với lá cuối cùng đưa Draco quay trở về với đáy biển cùng màu xanh và ánh sáng trắng, một nhân ngư ngồi trên vỏ sò, hai tay nàng nâng một chiếc chén bằng vàng, trong chén tỏa sáng một màu trắng nhỏ tựa ngọc trai, nàng nhân ngư đắm mình nhìn vào chiếc chén trên tay, xung quanh là những chú cá hững hờ bơi, dưới chân nàng hay đuôi nàng, một dải san hô hồng – tím nhạt pha trộn.

Draco nhìn từng lá bài, rồi lại nhìn Peony – người đang chăm chú nhìn từng lá một, ngón tay nàng lướt nhẹ trên mặt lá bài, lần theo từng đừng nét. Bất chợt nàng ngẩng đầu nhìn cậu, và mỉm cười.

"Khi nhắc đến bộ chén, người ta thường nghĩ ngay tới tình cảm. Của tình yêu, trái tim và hoa hồng. Ace of cups là bắt đầu của một mối tình, những cảm xúc quen thuộc, sự hòa hợp và đam mê. Nếu Ace of Cups đi cùng với Page of Cups, thì đây chính là một thai nghén, một sinh linh chuẩn bị chào đời. Hãy nhìn Ace of Cups và cảm nhận, anh cũng nhận ra phải không. Một giọt nước tràn ly, rơi xuống mặt biển êm ả, tạo nên những làn gợn sóng cảm xúc dữ dội. Anh thật may mắn khi sinh ra bởi kết tinh của tình yêu, cho dù ban đầu cái kết tinh ấy chỉ là nghĩa vụ."

Lucius và Narcissa hoàn toàn không cưới nhau bởi tình yêu. Bởi lúc bấy giờ, tình yêu không khác gì một trò đùa rẻ tiền, hãy nhìn dì Andromeda và tình yêu của dì ấy. Cuộc kết hôn vì tình yêu này không mang lại bất cứ lợi lộc nào, gia đình Tonk có tiền bạc không? có vị thế không? có nắm số phiếu trong Bộ không? Đến cả con lợn cũng có thể nhận ra sự nực cười của hôn nhân giữa Andromeda và Ted Tonk. Nhưng hôn nhân giữa nhà Black và Lestrange lại mang vị thế chính trị, sự liên kết giữa những Tử Thần Thực Tử. Và có thể đoán tiếp hôn nhân giữa Malfoy và Black.

Gia tộc Malfoy khi đó không những có địa vị trên chính trị, mà còn có chỗ đứng trong thương trường. Trên đời này có ba thứ mà bất cứ đàn ông hay đàn bà nào cũng đều ham muốn: quyền lực, tiền bạc và giai nhân. Nhà Malfoy có đầy đủ cả ba yếu tố trên.

Trong khi đó nhà Black chỉ còn lại cái danh cao quý, khi Andromeda rời đi lấy một kẻ máu bùn, danh tiếng nhà bị ảnh hưởng ít nhiều, chưa kể đến ông cậu Sirius nhập phe với bọn Sư Tử. Thế nhưng, không gì qua nổi mỹ nhân.

Malfoy có con dâu xinh đẹp và đoan trang. Nhà Black vực được danh tiếng trong và ngoài giới Thuần Huyết. Một kết quả hòa cho hai nhà trai gái.

Draco có thể nhận ra từ bé gia đình cậu chính là một hình mẫu của mọi gia đình hạnh phúc, chuẩn mực. Cha giàu có, mẹ xinh đẹp, của chìm của nổi, danh tiếng của cái họ đã đi trước cả cái tên trước khi Draco kịp giới thiệu bản thân. Thế nhưng, đúng như Peony nói, Draco sinh ra trong kết tinh của hạnh phúc.

Ban đầu cả Narcissa và Lucius đều thảo một bản hợp đồng không giấy tờ. Cha có thể có tình nhân, nhưng tuyệt đối không đem họ về nhà, cha làm bất cứ điều gì cha muốn mà mẹ sẽ không can thiệp. Mẹ được quyền phung phí, thậm chí có người đàn ông khác nếu muốn, nhưng không bao giờ để cho báo chí hay bạn bè phát hiện, và tất nhiên mẹ cũng sẽ không can dự vào việc riêng, chuyện kinh doanh của gia đình Malfoy. Cả hai người họ khi đó cùng ký, cùng chấp thuận. Nhiệm vụ ưu tiên là nối dõi dòng họ.

Đâu đó giữa những tháng ngày nằm chung giường, ăn chung bàn, tay trong tay dự tiệc chung một chỗ. Thoáng nào đó, giữa những giọt nước mắt khổ đau của những lần sảy thai, sinh non, của những buổi phục kích rồi chiến tranh lần thứ nhất của thế giới Phép Thuật. Tự khi nào, cả cha và mẹ đã thương nhau.

Khi cậu nhỏ Draco lớn lên, thứ đầu tiên cậu ghi nhớ chính là cha ôm mẹ vào lòng, hôn lên má bà trước khi rời nhà đến Bộ Pháp Thuật. Âm thanh mà cậu khắc ghi trong tâm trí chính là tiếng mẹ cười chào cha mỗi khi ông từ Bộ về nhà. Là hình ảnh của Narcissa trong thư phòng đọc sách, tay trái bà đặt trên ghế nhung, được tay phải cha cầm lấy, trong khi cha đang chăm chú đọc Nhật Báo Tiên Tri. Từ bé cho đến khi cuối năm thứ năm, bữa sáng, trưa, tối luôn đầy đủ một nhà ba người. Vào những trời đông, cha sẽ mua cho mẹ chiếc áo lông thú dày ấm áp, mẹ sẽ quàng cho cha một cái khăn len tinh xảo.

Bé Draco lần đầu tiên hiểu được tên mình nghĩa là rồng, đã không ngần ngại được cha mẹ cưng chiều mua cho bất cứ con thú bông hình rồng nào mà cậu vô tình nhìn thấy. Lớn nhỏ, cử động được cũng như không động, bọc vải nhung hay lông thú...chỉ cần cậu đưa những ngón tay nho nhỏ chỉ một đồ vật, cha mẹ sẽ lấy cho cậu.

Rồi khi bé chập chững tập đi, cha không ngần ngại nghỉ việc ở Bộ, chuyển việc kinh doanh về làm tại nhà, tất cả chỉ để có thể cầm tay dẫn đôi chân yếu ớt của bé đi hết hành lang phía Tây phủ. Chỉ cần Draco đi chập chững không cần vịn tay một hai bước thôi, cha sẽ ôm bé vào lòng và khen bé, tự hào về Draco bé bỏng của cha. Hay khi bé vô tình phát bệnh sau khi ăn hơn một hộp chocolate, mẹ sẽ nổi giận đòi kiện nơi làm, để rồi từ một người phụ nữ chưa từng xuống bếp, mẹ sẵn sàng tự tay học làm bánh cho con mình. Nét chữ viết của Draco bấy giờ, từng đường gãy gọn dứt khoát, sang trọng và thanh lịch đều được cha tận tay rèn luyện. Những ngón tay nhỏ xíu có để dạo phím đàn trơn tru là kết quả của mẹ bé âu yếm cùng dạo đàn vào những chiều ở Phủ.

Phủ Malfoy không chỉ thấm đẫm những vệt máu, những tiếng la hét, gào khóc, tra tấn mà còn vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net