Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong căn phòng rộng lớn, hình bóng ngồi trên giường đặc biệt cô quạnh. Một chút ánh sáng phát ra từ màn hình thiết bị, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra ngũ quan của một cô gái, trông có vẻ ưa nhìn, nhưng rất tiều tụy.

Mặc trên người chiếc váy lụa trắng tinh xảo. Điểm xuyến vài hoa văn nổi ở vùng cổ áo, nhẹ nhàng thanh thoát, lại càng tôn lên nước da trắng toát và dáng người mỏng manh của cô ta.

Ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình với tốc độ cực nhanh, theo đó là những âm thanh từ trò chơi vang lên, không khó để nhận ra, người trước là một cao thủ giao đấu pk.

Được một lúc, con ngươi màu đen rốt cuộc cũng thôi dán mắt vào đó, cố gắng dịch chuyển con ngươi cứng đờ mà nhìn lên trần nhà tối om không chút tiêu cự

Một tiếng thở dài vang lên

Ảm đạm và nặng trĩu

Cô ta luôn muốn trút bỏ sự phiền muộn của mình vào trò chơi. Đơn giản chỉ là, chúng khiến cô ta quên đi mớ bòng bong trong cuộc sống. Thực tế thì chẳng ai muốn mắc nhiều tới cuộc sống đời thực tại nơi hư ảo này, cho dù là từ chính mình.

Kae dựa người vào thành giường, đầu óc đột ngột trống rỗng. Nhưng cô ta không lo lắng cho tình trạng của mình lắm. Nó vẫn thường xuyên xảy ra mỗi khi làm việc quá độ, thiếu ngủ hay rối loạn thời gian sinh hoạt. Đôi khi là cả ba thứ dồn về cùng một lúc, và sau đó chính là lượng thuốc uống hằng ngày lại tăng lên

Ngã người xuống chiếc đệm êm ái, cô ta khẽ cựa quậy thân mình, lựa chọn một tư thế thoải mái- Chợp mắt một lúc. Dù rằng chính cô ta còn hiểu rõ hơn bất kì ai khác, rằng cơn mất ngủ sẽ chẳng bao giờ buông tha cho mình.

.
.
.

Tích tắc...

Cô mở mắt ra, vẫn là khung cảnh tối om và im ắng như thường lệ, đáng ngạc nhiên thay, cô như vậy mà đã thực sự ngủ được... Hơi khác thường, Kae khịt mũi, bắt đầu sờ soạng xung quanh, nổi nghi ngờ lại càng tăng thêm khi cô chạm tay vào một góc áo.

Cô ta bỏ qua sự hoài nghi của bản thân, vươn tay bật chiếc đèn bàn cạnh tủ, nhưng dù làm cách nào thì vẫn là không bật được nó. Kae khẽ than thở

Có vẻ như tác dụng phụ của thuốc an thần hơi quá đáng. Cô xoa xoa mi tâm. Vậy mà nó lại khiến cô nhầm lẫn vị trí của các vật dụng trong nhà.

"Annie, làm ơn bật đèn lên giúp tôi "

"Vâng? "

Một âm thanh lạ lẫm vang lên nơi góc phòng, nó làm cho cô hơi nghi ngờ thính giác của chính mình. Cô trợ lý luôn đi bên mình từ lúc nào lại có một chất giọng ngọt ngào đến vậy?

Không để cho cô đợi quá lâu, rốt cuộc ánh điện bên trong cũng vụt sáng. Phòng ngủ của Kae trở thành một nơi rộng lớn, xa hoa và lộng lẫy. Ước chừng rộng hơn 100 mét vuông, cô hiện tại đang nằm trên chiếc giường phủ chỉ vàng đẹp đẽ, nó làm cho cô gợi nhớ đến nơi ở của các vị vua Solomon thời xưa

Kae khẽ lắc lắc đầu, cô lúc này đã kịp định thần lại. Sau một khắc thất thần cô lại nhận ra, không phải căn phòng này rất quen mắt hay sao?

Từng chiếc ghế sofa, bức ảnh treo tường, chiếc bình thủy tinh hay những hoa văn trên từng tấm vải vóc chính xác đều trùng lập với sở thích của cô.

Tầng 9

Kae giật bắn người đứng lên, trong lòng đột ngột réo lên một dự cảm bất an, nhìn nhìn cô hầu trước mặt bằng một ánh mắt quỷ dị.

"Marya Fillyone ? "

"Marya Fillyone có mặt thưa Đấng Tối Cao"

Kae khẽ giật mình khi cô ta đáp trả lại câu nói của bản thân... Như thế này cũng thật là kì dị

Dựa vào tình hình hiện tại, tuy không biết vì lý do gì nhưng có vẻ cô đã bị cưỡng chế đi vào Yggdrasil, trước khi ngủ cô hoàn toàn không ở trong khung trò chơi, vì vậy cũng không thể nào có chuyện huơ tay múa chân mà kích hoạt nhằm được. Chỉ còn một cách chính là cố ý đưa cô vào đây lúc ngủ... Nhưng là để làm gì mới được?

 Không thể nào, cho dù vậy cũng hoàn toàn không thực tế đi...

Suy luận một hồi cô liền tự bác bỏ suy nghĩ của bản thân.

Yggdrasil là một trò chơi thực tế ảo cấp cao được kết nối với tế bào thần kinh thông qua hệ thống mạng nano, chuyện người khác ép buộc cô vào trò chơi quả thật là điều không thể xảy ra

Kae càng nghĩ càng thấy chuyện này khó hiểu.

Nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng lên tiếng

"Hệ thống"

Kae phất tay, muốn thử kích hoạt hệ thống nhằm liên lạc với GM hỏi thăm tình hình hiện tại là như thế nào. Quẹt tới quẹt lui mấy lần đến khi cô bạo phát, màn hình hệ thống điều hành cư nhiên lại không chịu hiển thị?

Bị lỗi ư

"Kết nối... "

Vẫn là không thể kết nối được bất kì một tầng sóng nào, Kae nằm trên giường khẽ rên rỉ. Có ai đó làm ơn nói với cô chuyện gì đang xảy ra đi được không!

Bỗng một suy nghĩ xuất hiện ngay trong đầu cô, lỡ như có người nào đó hiện đang online thì sao?

Kae bật dậy, trúc trắc sờ sờ vào chiếc nhẫn áp út, vụt một tiếng liền đứng trước một cách cửa to lớn,  nhẹ nhàng đẩy vào tựa như không.

Bên trong là một nơi ngập tràn dị khí, xa hoa và lộng lẫy. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm trên cao soi sáng khắp đại sảnh. Nơi này tựa như một thế giới huy hoàng và rực rỡ. Kae nhìn, vẻ mặt hoài niệm hiện lên. Đã bao lâu rồi cô mới trở lại đây?

Yggdrasil là một trò chơi mà cô đầu tư rất nhiều thời gian và tiền bạc vào. Nhớ lại quãng thời gian mà guild hùng mạnh nhất, Kae không khỏi mỉm cười. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thành viên cũng đều cống hiến rất nhiều. Người thì vẫn cố lếch lên Yggdrasil sau một ngày làm việc vất vả, người thì cãi nhau với vợ vì không cố gắng chăm lo cho gia đình, thậm chí còn xin nghỉ việc chỉ để tập trung vào game.

Lúc nào guild cũng đông, họ thậm chí online cả ngày chỉ để cùng nhau hào hứng tán dóc vớ vẩn.

Bọn họ dùng hàng tá thời gian để mạo hiểm, càng quét phó bản. Cũng có ngày cả guild bất ngờ lên kế hoạch tấn công, tập kích thành của Guild đối địch, hoặc tiêu diệt boss ẩn nguy hiểm, thu về hàng tá kho báu chưa từng được phát hiện,  hoặc bắt một đống quái vật đặt vào trong căn cứ của mình để đối phó với người chơi mạo hiểm xâm lấn...

Dù bao nhiêu năm, nơi đây vẫn là một huyền thoại, một nổi ám ảnh của các players thời bấy giờ.

Kae chầm chậm đi, bước tới cầu thang khổng lồ với một tấm thảm đỏ sang trọng hiện ra trước mắt. Cô bước xuống nơi cầu thang, đi vào tầng 10 đồng thời cũng là tầng sâu nhất đại lăng tẩm Nazarick.

Trong tầm mắt hiện tại chính là một đại sảnh rộng lớn, bên trong có vài bóng người đứng xếp hàng.

Một hàng hầu gái, tay và chân họ được bao phủ bởi các mảnh giáp, chủ yếu là làm từ vàng, bạc và kim loại đen. Bọn họ mặc những bộ hầu nữ, phủ áo giáp, đội những chiếc mũ trắng tinh tương đồng nhau.

Họ muôn màu muôn vẻ, tất cả đều có một nét chung, chính là rất xinh đẹp.

"Um... The Pleisdes? " Cô cố gắng lục lọi được cái tên này trong trí nhớ của mình, khẽ thốt lên.

Một đội nữ chiến hầu được dẫn dắt bởi Aureole Omega.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net