CHƯƠNG III - Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ trưởng Quốc phòng kinh ngạc trước câu trả lời đó, mắt anh ta gần như trợn tròn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Zanac nhìn thấy biểu cảm này của anh ta.

Zanac nhớ lại cuộc gặp gỡ vừa rôi với Vua Pháp sư.

Đúng thật là nếu chỉ nhìn bề ngoài, ông ta trông giống như một con quái vật khủng khiếp, một sinh vật tỏa ra thứ hào quang áp bức tàn bạo. Zanac thậm chí còn không thể đoán nổi giá trị của bộ quần áo ông ta mang trên mình. Nhưng, ngay cả vậy, thứ ông ta đặt lên hàng đầu, lí do đằng sau tất cả sự tàn bạo này, là để đem lại hạnh phúc cho những người mà ông ta thương yêu. Chẳng phải đó là khát khao của tất cả con người hay sao?

Thật sự mà nói, đó không phải cách hành xử của một undead, tạo vật đối lập với sự sống. Ông ta quá giống con người.

Anh không thể biết chính xác Vua Pháp sư đã suy nghĩ sâu xa đến mức nào trước khi đưa ra kết luận đó, nhưng chỉ với cuộc gặp mặt ngắn ngủi đó, anh có thể hiểu một chút về ông ta.

"Haha, thật vậy. Chỉ như một người — bình thường."

Zanac rời mắt khỏi vị bộ trưởng và nhìn ra bên ngoài lều.

Trước đó — trước khi mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ như hiện tại, có lẽ ông ta cũng đã nghĩ đến những giải pháp khác để giải quyết việc này. Nhưng, họ đã vượt qua lằn ranh nơi chẳng còn có thể quay đầu được nữa.

"...Vậy chúng ta sẽ phân chia việc chỉ huy và chuẩn bị cho trận chiến như thế nào?"

"Thuộc cấp của Điện hạ — những người tới từ thủ đô đã sẵn sàng để di chuyển bất kì lúc nào, việc đưa người của chúng ta vào hàng ngủ của dân quân dường như đang đem lại hiệu quả. Tốc độ tổ chức của các quý tộc, tuy nhiên, vẫn còn nhiều thứ phải giải quyết. Họ vẫn đang tranh luận xem ai sẽ là tiên phong dẫn đầu cuộc tấn công."

Bộ trưởng Quốc phòng nói ra điều đó mà không che giấu đi thái độ khinh bỉ của mình.

"Hmmm, chúng ta chẳng thể làm gì được. Suy cho cùng thì bọn họ cũng không nằm dưới sự chỉ huy của chúng ta. Một số quý tộc thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần để tử chiến ở đây. Chúng ta chỉ có thể hi vọng bọn họ sẽ không bắt đầu trận chiến trước khi những người còn lại chuẩn bị sẵn sàng. Kì vọng càng thấp thì sự thất vọng phải nhận lấy càng ít đi."

Sẽ rất rắc rối khi họ thậm chí còn không thể thống nhất việc tổ chức hàng ngũ của mình trước khi trận chiến bắt đầu. Nếu không có lực lượng của các quý tộc, họ sẽ mất đi một phần tư số binh lực hiện có. Đó sẽ là một kịch bản tồi tệ.

Ngay cả nếu như phép thuật của Vua Pháp sư chỉ giết 200,000 người như lần trước, giả sử một nửa số binh lính và quý tộc may mắn sống sót, bao nhiêu trách nhiệm sẽ đổ lên đầu một phần tư lực lượng kia?

"Vậy chiến thuật hiện giờ của chúng ta là gì?"

"Không có chiến thuật nào cả, thưa Điện hạ." Bộ trưởng Quốc phòng cười một cách mệt mỏi và hờ hững. "Chúng ta không có một đội hình nào cả, tất cả những gì ta có thể làm là lao lên tấn công một cách mù quáng. Bởi vậy... Nếu chúng ta không làm gì để duy trì sĩ khí của binh lính, mọi việc sẽ trở nên rất tệ... Liệu thần có nên lập một lực lượng ngăn chặn việc đào ngũ?"

"Không cần thiết. Thay vì thế, các hiệp sĩ hoàng gia nên được đặt ở tuyến đầu, và—"

"—Điện hạ, xin thứ lỗi cho thần khi cắt lời, nhưng xin hãy để thần và thuộc cấp làm quân tiên phong."

Zanac nhìn vào vị bộ trưởng với ánh mắt như muốn nói, ngươi chắc chứ?. Dẹp địa vị của anh ta sang một bên, thật khó để anh có thể tưởng tượng người đàn ông gầy gò, yếu ớt này cầm kiếm xung trận.

"Nếu người muốn đặt một ai đó vào vị trí dẫn đầu, xin hãy cho phép thần được làm người đó. Hoàng tử Điện hạ có thể chỉ huy trận chiến từ bên cạnh thần."

Zanac và vị bộ trưởng nhìn nhau một lúc, sau đó anh gật đầu.

"Thần lấy làm hạnh phúc vì ngài hiểu cho mong muốn đó của thần..." vị bộ trưởng ngước mắt nhìn lên trần. Chẳng có gì đáng chú ý trên đấy, thậm chí còn chẳng thể nhìn được bầu trời từ đây, vậy nhưng anh ta vẫn nhìn như vậy một lúc trước khi tự lẩm bẩm với chính mình.

"Thành thật mà nói, thần chưa bao giờ ưa nổi người đàn ông đó, Stronoff, vậy mà không một ngày nào trôi qua mà thần không mong rằng người đó đang ở đây ngay bây giờ..."

"Ta có thể đồng cảm với ngươi. Mặc dù nói vậy nhưng ta khá thích ông ta."

Ngay khi Bộ trưởng vừa nở một nụ cười hiền hòa, bên ngoài bắt đầu vang lên những âm thanh ồn ã.

"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Vương quốc Ma thuật đã bắt đầu tấn công rồi sao?"

"Không..." Zanac lắng nghe và bật cười lớn, "hoàn toàn không phải."

Một nhóm người tràn vào lều đầy kích động.

Đó là quý tộc tới từ những vùng đất xung quanh thủ đô. Nhóm người kia bao gồm những quý tộc đã kinh hãi trước đó, khi anh thông báo việc đàm phán thất bại, và những kẻ trông có vẻ là lính đánh thuê với những thanh kiếm đẫm máu.

"Các ngươi có ý gì khi mang kiếm vào lều của Hoàng tử Điện Hạ! Lùi lại!"

Không một ai trong số các quý tộc đáp lại Bộ trưởng Quốc Phòng. Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Zanac như những con chuột bị dồn vào đường cùng.

Zanac chỉ muốn ôm bụng mình mà cười thật lớn.

Anh ít nhiều cảm nhận được điều đó khi quay trở lại khu trại, Zanac hoàn toàn hiểu được đám ngốc bọn họ đang nghĩ gì.

Anh đã chỉ định những hiệp sĩ trực tiếp dưới quyền mình vào vị trí chỉ huy, nên để bọn họ bị lung lạc và rời bỏ anh hoàn toàn là thất bại của bản thân Zanac. Cuộc nổi loạn này xảy ra là do anh thiếu đi sự tín nhiệm, dù vậy anh cũng không nghĩ rằng bọn họ lại âm mưu hãm hại anh, đặc biệt là vào lúc này. Anh đã không nghĩ được rằng trí não của con người lại nhỏ bé đến vậy.

Không, đó là một lời nói dối.

Hành động của họ là hoàn toàn hợp lí và chính xác. Bọn họ đơn giản là đang cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội sống sót.

Zanac chỉ còn biết trách bản thân mình. Anh đã không thể đồng cảm với họ, anh đã không thể dập tắt những suy nghĩ xấu xa đó trong họ và thống nhất họ dưới cùng một ngọn cờ.

Nếu là cha của anh, ông ấy sẽ làm gì? Zanac gần như phá hỏng khuôn mặt nghiêm túc mà anh phải gồng mình lên để giữ lấy với một tiếng cười lớn.

"Lùi lại! Lũ đần độn này!"

"...Xin hãy dừng lại! Ngài bộ trưởng!"

"Nhưng! Hoàng tử Điện hạ!"

"Ta nói dừng lại! Ngươi nên lùi lại phía sau."

"Thần không thể tuân theo mệnh lệnh này."

"Bộ trưở—"

"—xin đừng nói thêm gì nữa, thưa Điện hạ. Câu giờ chẳng có ích gì đâu."

"...Hmph. Ta cũng không có ý định làm vậy."

Mặc dù bộ giáp anh đang mặc trên người là bảo vật quốc gia, Zanac đã không được rèn luyện kĩ năng chiến đấy. Nếu thay vào đó là anh trai của anh, đó sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác, nhưng để một mình Zanac có thể đánh bại tất cả những kẻ nổi loạn ở đây là điều bất khả thi.

Nếu việc phản loạn của bọn họ không phải là suy nghĩ nhất thời mà thay vào đó là một kế hoạch được chuẩn bị kĩ lưỡng từ đầu, anh hoàn toàn không có lấy một cơ hội nào cả.

Anh tập trung nhìn vào bọn họ và nhận ra sự kinh hãi trong từng gương mặt.

Thật là ô nhục. Nếu thực sự tin tưởng vào bản thân, bọn họ nên ngẩng cao đầu. Đó là lý do tại sao Zanac luôn ngẩng cao đầu, để thể hiện sự gan dạ của mình.

"Vậy, điều gì quan trọng đến mức khiến các ngươi phải tới đây để gặp ta? Các ngươi có hiểu ý nghĩa của việc rút kiếm tại đây, trước mặt ta, là gì không?" 

"—dĩ nhiên, thưa Điện hạ. Cuộc chiến này, xin hãy từ bỏ nó đi."

Zanac mỉm cười.

"Việc đầu hàng Vua Pháp sư Bệ hạ chỉ tổ tốn thời gian. Ta đã nhận được thông điệp đó một cách hết sức rõ ràng, ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự khúm núm của chúng ta...Mặc dù các ngươi có thể không tin ta, hi vọng duy nhất của chúng ta nằm ở việc đánh bại Vua Pháp sư Bệ hạ."

"Không đời nào chúng ta có thể thắng..."

Một quý tộc lẩm bầm và Zanac đồng tình.

"Ngay cả vậy, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Ta đã đề nghị trở thành chư hầu nhưng hoàn toàn vô dụng. Ta sẽ nhắc lại, hi vọng sống sót duy nhất của chúng ta là trận chiến này." 

"...Có lẽ điều đó đúng với Điện hạ, nhưng có lẽ nếu chúng tôi thành tâm phục tùng, họ sẽ để lại một con đường sống — xin người hãy hi sinh bản thân để chúng tôi có thể sống sót."

Đám quý tộc bắt đầu nhốn nháo.

"Tất cả những việc này là do một tên khốn nào đó đã tấn công đoàn xe chở lương thực của Vương quốc Ma thuật. Chúng tôi không lý gì phải chịu trách nhiệm cho sự ngu ngốc của hắn!" 

"Chúng tôi sẽ cam kết lòng trung thành của mình với Vua Pháp sư."

Với Zanac, những gì bọn họ đang nói ngớ ngẩn chẳng khác gì việc những nữ quý tộc vẫn thường kể về vị hiệp sĩ trong mộng của mình ở những buổi tiệc trà. Mặc dù vậy, anh hiểu suy nghĩ của họ tới từ đâu.

"Để ta nói rõ điều này lần cuối, việc các ngươi đem ta giao nộp cho ông ta hoàn toàn vô dụng. Ta, với tư cách là một thành viên của hoàng tộc, đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Đám các ngươi, những kẻ đã sẵn sàng để nhận lấy cái chết, tới đây!"

Yare yare daze (Thật đáng buồn)

Tự chém giết lẫn nhau. Đúng là trớ trêu thay.

Không, đáng ra anh nên cảm thấy may mắn vì số phận của đám ngu ngốc này sẽ kết thúc tại đây. Rõ ràng là chúng không còn có thể trở thành gánh nặng cho cha và em gái anh nữa, chẳng phải sao?  

Well, em gái anh sẽ an toàn khỏi đám ngốc này chỉ với mình tên chiến binh đó.

"Những kẻ muốn lấy đầu ta, tới đây!!"

Zanac rút thanh kiếm của mình và đứng kề vai sát cánh với vị bộ trưởng.

Dù anh không thật sự tự tin vào kiếm thuật của mình, bộ áo giáp sẽ ít nhiều bù đắp cho thiếu sót đó.

Zanac nhìn chằm chằm vào đám quý tộc, những kẻ đang chết lặng tại chỗ.

"Cái gì!? Chẳng phải tất cả các ngươi đều tới đây để chiến đấy hay sao!? Chẳng phải các ngươi nên chuẩn bị để tay mình nhuốm máu ngay cả khi chỉ định ép ta uống thuốc độc, chẳng phải sao!? Quyết tâm của đám các ngươi chết đâu hết rồi?!"

Đám quý tộc quay sang nhìn nhau.

Bọn chúng thậm chí còn không nghĩ đến việc đó, lũ khốn nạn thảm hại. Số phận của anh thực sự sẽ kết thúc tại đây, trong tay lũ bất tài này sao?

Cuối cùng thì, sau khi chứng kiến sức mạnh quân sự của Vua Pháp sư, nỗi sợ hẳn đã che mờ mắt họ, khiến bọn họ chẳng còn nhìn ra được sự thật nữa.

Rút cuộc thì anh cũng không xứng đáng để trở thành người cai trị. Anh không có sự đức hạnh của cha mình, sự hấp dẫn của người anh trai, hay trí tuệ của đứa em gái. Anh hoàn toàn chẳng có gì cả, nhưng như vậy cũng không sao hết. Dù sao anh cũng chẳng muốn làm vua, tất cả những gì anh muốn chỉ là Vương quốc được tồn tại.

Đúng vậy.

Để có thể đem đến cho đất nước, người dân và gia đình của anh...

Để có thể đem đến cho họ hạnh phúc.

Sau đó, một trong số những tên quý tộc gọi những người bên ngoài và một đám lính đánh thuê tràn vào.

Zanac liếm môi và nhớ lại cách anh trai anh vẫn thường vung kiếm. Anh bắt chước theo những chuyển động đó và nắm chặt thanh kiếm lao về phía đám quý tộc.

Trong doanh trại của mình, Cocytus, Aura, và Mare đang thảo luận về cuộc công thành sắp tới trong khi Albedo, người được cho là đang tiến hành những bước cuối cùng của việc chỉnh đốn đội hình, bước vào với một nét mặt khó chịu. Có chuyện gì vậy? Albedo trả lời ánh mắt đầy thắc mắc của Ainz.

"Ainz-sama, có vẻ như có chút huyên náo trong doanh trại quân địch."

"...Cái gì? Huyên náo? Có chuyện gì sao?"

Ainz đứng dậy và đi ra khỏi lều. Trông có vẻ như bọn họ đang gặp chút rắc rối, hay sẽ chính xác hơn khi nói là bọn họ đang bắt đầu tự chém giết lẫn nhau.

Sau cùng thì, một nhóm kị binh lao ra khỏi doanh trại địch. Bọn họ không giống như quân tiên phong.

Trong khi Ainz lặng lẽ quan sát bọn họ, nhóm người đó tiến đến trước chiến tuyến của Vương quốc Ma thuật. Bọn họ có vẻ gồm lính đánh thuê với đủ loại trang bị, và một vài quý tộc.

Một người trông có vẻ quan trọng, mang trong mình khí chất của một quý tộc cao quý, tiến lên phía trước. Người đàn ông đó bắt đầu la hét một cách cuồng loạn, giọng nói của anh ta bị gió đưa về phía Ainz.

"Tôi có chuyện cần thảo luận với Vua Pháp sư Bệ hạ! Làm ơn!"

Zanac không ở đây. Sự hỗn loạn trong doanh trại và nhóm quý tộc này đủ để cho Ainz hiểu ra tất cả.

"...Albedo, đưa chúng vào."

Anh không nhìn về phía Albedo, mà thay vào đó quay trở lại lều nơi anh thả mình xuống ngai vàng một cách nặng nề. Ba Thủ vệ lặng lẽ đứng bên cạnh Ainz.

Sau một lúc, mười quý tộc được đưa đến bởi Albedo. Đám lính đánh thuê dường như đã bị bỏ lại phía sau.        

Tất cả bọn chúng đều kinh ngạc khi nhìn thấy Ainz ngồi trên ngai vàng, thậm chí còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Cocytus đang đứng bên cạnh, và hoàn toàn bối rối trước sự hiện diện của Aura và Mare.

"Làm những điều các người cần làm trước mặt Đấng tối cao trị vì tất cả."

Những quý tộc của Vương quốc quỳ gối trước lối vào lều và cúi đầu trước Ainz.

"Ngẩng đầu lên."

Albedo, người giờ đây đang đứng cạnh Ainz, nói.

"Thật vinh hạnh khi được diện kiến, thưa Bệ hạ."

Tên quý tộc lớn tuổi nhất bắt đầu nói. Từ biểu cảm của những người còn lại, hắn có vẻ là thủ lĩnh của cả nhóm.

"Chúng thần đều ngưỡng mộ sự vĩ đại của Bệ hạ và mong được cống hiến sức hèn cho triều đại đại của ngài. Trước tiên, chúng thần có một món quà dành cho Bệ hạ..."

Một trong số các quý tộc lấy ra một thứ trông như gói hàng. Albedo đang chuẩn bị di chuyển thì Ainz ra hiệu dừng lại. Anh chậm rãi đứng dậy — như đã luyện tập vô số lần — khỏi ngai vàng và bước đến bên tên quý tộc đó.

Anh cầm lấy cái gói.

Không có vẻ như đây là bẫy huh...

Ainz nhìn một cách thất vọng.

Từ mùi máu tỏa ra, anh vốn đã đoán được thứ nằm bên trong.

Ainz mở nó ra và nhìn vào trong.

Đôi mắt của anh chạm phải ánh nhìn của Zanac.

Ainz quan sát nó một cách chăm chú. Họ chỉ vừa mới gặp nhau, vậy nên khó để anh có thể biết chắc được liệu đây có phải thế thân hay không. Tuy nhiên, dựa trên những gì đang diễn ra, không có vẻ như đây là đầu của một kẻ thế thân.

Ainz đóng cái túi, bước trở lại ngai vàng và đưa nó cho Albedo, sau đó nói,

"Hãy tổ chức cho anh ta một lễ tang thích hợp."

Anh có rất nhiều xác chết để triệu hồi undead, bỏ qua Zanac hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.

"Vậy, bộ giáp mà anh ta đã mặc giờ sao rồi?"

Đám quý tộc nhìn Ainz với gương mặt bối rối sau khi nghe xong câu hỏi của anh. Chúng hẳn đang nghĩ cái đầu của người thống lĩnh đội quân là quá đủ để minh chứng cho lòng trung thành của mình.

"Cái gì? Các ngươi không có câu trả lời cho câu hỏi của Ainz-sama?"

"K-Không! Vâng, bộ... bộ giáp đó hẳn vẫn còn đang mặc trên người của Hoàng tử ở doanh trại."

Tên quý tộc đại hiện cho bọn họ nhanh chóng trả lời câu hỏi vô cảm của Albedo.

"Vậy sao...? Ta hiểu... Các ngươi. Làm tốt lắm."

Đám quý tộc đồng thanh trả lời "Vâng!" sự nhẹ nhõm bừng nở trên khuôn mặt khi chúng cúi đầu xuống.

"Ta sẽ ban cho các ngươi một phần thưởng tương xứng với những gì các ngươi đã làm. Vậy, các ngươi mong muốn điều gì?"

"Xin hãy tha cho thần và gia đình! Vua Pháp sư Bệ hạ! Thần xin thề sẽ trung thành tuyệt đối với ngài!"

Bất chợt, đám quý tộc phía sau kẻ đại hiện bắt đầu la hét, khiến hắn buộc phải quát nạt một cách khó chịu,

"Thần! Thần nữa! Bệ hạ! Xin hãy ban phát sự nhân từ cho cả thần nữa!"

Những âm thanh "Thần nữa!" vang lên càng lúc càng nhiều. Ainz đưa tay lên ra hiệu cho bọn họ yên lặng.

"—Ta hiểu. Ta hiểu. Ta hoàn toàn hiểu được các ngươi. Tất cả các ngươi đều mong muốn một thứ giống như nhau, đúng không?" Đám quý tộc bắt đầu gật đầu một cách dữ dội, "Vậy sao? Well, vậy ta sẽ không giết các ngươi nữa. Albedo — đưa chúng tới chỗ Neuronist." (Trans: yare yare daze (¬‿¬ ))

"—Thần hiểu."

"Thưa Bệ hạ, vậy còn gia đình của chúng thần...?"

Ainz không hề bỏ qua lời thì thầm của một trong số những tên quý tộc.

"Gia đình của các ngươi nữa sao?" Ainz mỉm cười. Tất nhiên, họ không có cách nào để biết được điều gì sắp xảy đến. "Ta biết làm thế nào với các ngươi đây. Albedo, tìm hiểu xem gia đình bọn chúng đang ở đâu và gửi tới chỗ Neuronist."

"Vâng, Ainz-sama. —các ngươi, đi theo ta."

Đám quý tộc được dẫn đi khỏi lều bởi Albedo. Sau khi bọn chúng đã đi khỏi, Ainz ra hiệu cho Aura bước tới trước mặt và đưa ra mệnh lệnh của mình,

"Những kẻ mong muốn được sống, không được phép ban cho bọn chúng cái chết. Đó là mệnh lệnh."

"Vâng, Ainz-sama!"

Ainz nắm lấy tay Aura trước khi cô bé kịp rời đi. Anh tiếp tục nói với Aura, người đang hết sức bối rối,

"Ngay cả khi chúng cầu xin được chết, đừng ban điều đó cho chúng vội."

"Thần hiểu!"

Sau khi anh đã bỏ tay khỏi cô bé và Aura xác nhận rằng anh không còn một mệnh lệnh nào khác, Aura chạy đuổi theo Albedo.

Ainz tiếp tục nhìn cô bé chạy đi trong khi ra lệnh cho hai Thủ vệ còn lại.

"Ta hết hứng thú rồi. Với Cocytus là thống lĩnh và Mare là phó tướng, ta cho phép các ngươi dùng toàn bộ sức mạnh của mình. Không được phép để lại dù chỉ một người dân của Vương quốc sống sót."

Cả hai đồng thanh nhận lệnh.

Một giờ sau — đạo quân vốn từng là niềm hi vọng cuối cùng của Vương quốc Re-Estize biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.


Zanac Valleon Igana Ryle Vaiself - Vị vua cuối cùng của gia đình hoàng tộc Vaiself

Chức nghiệp: Hoàng tử kế vị của Vương quốc Re-Estize.

Nơi cư trú: Lâu đài Ro Lente.

Cấp độ nghề nghiệp: 

Vua - lv1

Hoàng tử - lv4

Tướng quân - lv2

Chiến binh - lv1

Ngày sinh: Ngày thứ 14 của tháng Nước Triều Rút

Thú vui: Ăn, ngủ và mơ mộng

Bởi vì sinh ra và lớn lên với sự thật là người anh trai cả của mình chắc chắn sẽ lên ngôi, vị thế của anh không thực sự tốt. Anh không được hỗ trợ bởi bất kì một quý tộc nào hay có bất kì một ai thân cận trong cung điện. Tuy vậy, là một người với tài năng kiệt xuất, anh không hề từ bỏ mà vẫn luôn cố hết sức mình để đem lại một tương lai tốt đẹp hơn cho gia đình hoàng gia. Zannac, Renner, Hầu tước Raeven và Gazef, nếu bốn người đó đồng tâm hợp trí và có đủ động lực để sát cánh cùng nhau, họ đã có thể đẩy lùi âm mưu của Đế quốc và tạo ra một Vương quốc hùng mạnh hơn. Có lẽ các bạn nghĩ rằng điều đó là hoàn toàn bất khả thi, nhưng nếu Nazarick không xuất hiện và người anh cả Barbro chết trước khi kịp kế vị ngai vàng, điều đó hoàn toàn đã có thể trở thành sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net