Chương 15: Bị ném xuống xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu ngồi ở ghế phó lái ở phía trên.

Đằng sau là Cố Khuê Chương ngồi cực kỳ chen chúc, Cố Khinh Chu đã bị họ xa lánh rồi.

Chỗ ngồi hạ đẳng nhất của ô tô chính là ghế phó lái, Cố Khinh Chu có địa vị nhưng khuy đốm.

"Chiếc ô tô này hình như là gần với đời đầu một chút, có lẽ ông ngoại ta đã ngồi qua." Cố Khinh Chu sờ soạng nơi cửa sổ xe, im lặng nghĩ.

Chiếc ô tô này, khẳng định cũng là của ông ngoại nàng.

Bọn họ sử dụng tài sản của ông ngoại Cố Khinh Chu, đem Cố Khinh Chu đuổi ra ở nông thôn, mười mấy năm đối với nàng mặc kệ không hỏi đến, tự mình tận hưởng cuộc sống xa hoa lãng phí.

Đêm đã khuya, ô tô nhanh chóng theo hướng nội thành đến bệnh viện giáo hội người Đức, trong xe một mảng tối đen, ngẫu nhiên truyền đến tai tiếng khóc nức nở của Cố Tương, cha con bọn họ cùng nói chuyện.

"Phụ thân, con vừa mới rồi là đau quá nên lời nói có bậy bạ, ba không nên trách Khinh Chu." Cố Tương nói.

Cố Khinh Chu nghe vậy rũ mắt, ngồi ở ghế trước, tựa một pho tượng tôn quý vô hỉ vô bi.*
(* Ý là bị xem như người vô hình không có bất kì cảm xúc nào)

Lời cầu xin của Cố Tương cũng chính là lời định tội, nhưng sẽ chỉ làm cho Cố Khuê Chương càng cảm thấy trưởng nữ của ông ta thông tình đạt lý, do đó càng thêm hận Cố Khinh Chu.

Cố Khuê Chương không phải là quân tử gì, cũng là khả năng tức quá có thể động thủ đánh Cố Khinh Chu.

"Đúng vậy, lão gia." Tần Tranh Tranh cũng hát đệm, "Khinh Chu là nữ tử từ nông thôn mới đến, ở nông thôn hài tử đều là phường hồ nháo, không biết nặng nhẹ, Khinh Chu con bé không phải cố ý."

Bọn họ đã như vậy lại còn đều là cầu xin, Cố Khuê Chương càng thêm thiên vị bọn họ, đồng thời càng thêm căm hận Cố Khinh Chu.

Lúc này, Cố Khuê Chương đã không còn cảm xúc hỏi han Tần Tranh Tranh hôm nay từ hôn thế nào.

Lòng ông ta tràn đều tràn đầy sự xót thương cho ái nữ.

Ông ta hiện tại có đến mấy nhi nữ, chỉ có duy nhất Cố Tương là xinh đẹp, thông minh, hiếu học nhất. Cố Khuê Chương từ nhỏ đã đưa Cố Tương đi tới lão sư tư nhân học thanh nhạc. Tại đây học dương cầm, chờ nó trưởng thành lại đưa nó đi Anh quốc du học, tiêu tốn tâm huyết bồi dưỡng tài năng, ngóng trông cho nó có tiền đồ.

Nữ tử không giống như nam nhân có thể đi ra ngoài đánh giặc. Đi ra ngoài công tác, đều là cấp dưới của bọn họ, đường đường chính chính là danh viện sống trong nhung lụa, như vậy mới có giá trị của con người.

Cho nên, chỉ duy nhất danh viện mới có tiền đồ, chính là gả con vào nhà cao cửa rộng.

Đây là đôi bàn tay chơi đàn dương cầm, đã tiêu phí bao nhiêu tiền bồi dưỡng mà thành, đột nhiên bị Cố Khinh Chu bẻ gãy!

Lòng Cố Khuê Chương ngập đầy phẫn nộ.

Ông ta nhất định phải trừng trị Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu cũng chính là đang huỷ hoại tâm huyết mà Cố Khuê Chương vất vả bồi dưỡng thành trân phẩm, ông ta còn chờ ngày đem trân phẩm này "Bán" giá tốt, gả vào hào môn nhà cao cửa rộng, sẽ mang đến lợi ích cho Cố Khuê Chương.

Nữ nhi thì sao, từng nhà ai cũng đều như vậy, bằng không sinh nữ nhi ra để làm cái gì?

Ở trong xe u ám, vẻ mặt Tần Tranh Tranh lại khổ sở.

Khổ sở chính là, Cố Khinh Chu ở vũ hội của đốc quân phủ nổi bật nhất, đã hao tốn chút tâm tư, mới có thể ép Tư gia từ hôn với nó; đau khổ nữa là, trượng phu bà ta hay là đau buồn thay trưởng nữ.

Cố Tương cũng cao hứng, phụ thân nàng muốn trừng phạt Cố Khinh Chu, cho nàng hết giận.

Chờ Cố Khinh Chu ăn đánh, đợi phụ thân nguôi giận, lại chậm rãi đến lượt nàng trừng trị ả, đem ả nghiền đến mức xương cũng biến thành tro.

Nghĩ như vậy, cổ tay Cố Tương liền không đau nữa. Nàng chỉ là tự nghĩ do bản thân hưng phấn quá mức, quên mất đau đớn, lại đều không biết nguyên nhân phía sau.

Cố Tương không dám động đậy, sợ mài mòn xương cốt.

Xe chạy được 1 giờ, rốt cuộc đã tới bệnh viện giáo hội nước Đức lớn nhất trong thành.

Bệnh viện có phòng khám khẩn cấp, lúc sau để thành khoa khám chỉnh hình khẩn cấp. Người ngồi khám là một bác sĩ người Đức tóc vàng đôi mắt xanh dương.

"Bác sĩ, người nhất định phải cứu lấy nữ nhi của ta, đôi bàn tay này của nó chính là để đàn dương cầm!" Tần Tranh Tranh đau lòng nói.

Sắc mặt Cố Khuê Chương âm trầm, cũng thực đau lòng cho trưởng nữ.

Bệnh viện giáo hộn nước Đức, chuyên môn chữa trị cho những thương phú và nhân vật nổi tiếng trong thành, bác sĩ không trách việc người có tiền có thế làm ra vẻ, cho nên không màng đến, lập tức sờ nắn xương cốt của Cố Tương.

Bên kia, Cố Tương nước mắt lưng tròng, nhìn Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương đau lòng đến phát sốt, đôi mắt hung ác trừng Cố Khinh Chu.

Mặt mày Cố Khinh Chu cũng buông rũ, không có biểu cảm gì, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Nàng tuyệt nhiên một chút cảm giác tội lỗi cũng không có!

Cố Khuê Chương càng thêm cảm thấy đứa con này tàn nhẫn độc ác, trong lòng đã bắt đầu sinh ra nộ khí.

"Không có gãy." Bác sĩ người Đức dùng tiếng Đức nói, người phiên dịch nói lại.

Người phiên dịch dịch cho cả nhà Cố Khuê Chương nghe.

"Cái gì?" Tần Tranh Tranh ngạc nhiên.

Hộ sĩ nói nữa một lần: "Tay tiểu thư đây không có gãy xương!"

"Chính là....... Chính là nó đau đau đến dữ dội như vậy!" Tần Tranh Tranh sắc môi trắng bệch, nhìn về hướng Cố Khuê Chương, trên người lo lắng, "Ngươi xác định sao, sờ có một chút liền biết sao?"

Thái độ hộ sĩ hạ xuống, lạnh lùng nói: "Thái thái nếu là không tin, đổi bệnh viện là được."

Cố Tương cũng khó có thể tin, thử buông cánh tay xuống, dường như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sao có thể!

Tần Tranh Tranh dò chừng sắc mặt Cố Khuê Chương.

Cố Khuê Chương nhất thời im lặng, đôi mắt sẵn đà trầm xuống, sắc mặt so với vừa rồi càng khó nhìn hơn, âm trầm tựa như cơn mưa to sắp đến.

Tần Tranh Tranh chột dạ, trong lòng thầm mắng Cố Tương: "Cái con nha đầu chết tiệt này, định vu hãm Cố Khinh Chu, bộ không thể tìm được cái cớ nào hay hơn sao? Hiện tại bị vạch trần trước mặt mọi người, thua thê thảm như nào?"

Cố Tương khóc: "Không có khả năng, tay của ta rõ ràng là bị gãy, chính là bị muội muội ta bẻ gãy."

Bác sĩ cùng hộ sĩ nhìn hết biểu cảm của gia đình này, tức khắc đã rõ.

"Nếu không tay ta vì cái gì mà đau đến như vậy?" Cố Tương chưa từ bỏ ý định, còn túm chặt hộ sĩ, "Có phải kiểm tra lại chỗ đứt ban nãy đã nối lại, về nhà có đứt ra không?"

"Không phải." Hộ sĩ lẳng lặng nói.

"Xác định không có việc gì phải không?" Cố Khuê Chương đã nhẫn nhịn đến thịnh nộ ngập trời, hỏi hộ sĩ.

Hộ sĩ cam đoan nói: "Xương cốt không có gãy, còn vì cái gì mà đau, chỉ có mình tiểu thư mới biết rõ." Đây là đang nói, Cố Tương là giả vờ.

Cố Khuê Chương thấy hài tử không có việc gì, còn ông ta thì lại giống như một tên ngốc, nửa đêm chạy hết nửa cái Nhạc Thành đi đến bệnh viện, cực kỳ phẫn nộ, xoải bước đi ra ngoài.

"Lão gia......." Tần Tranh Tranh khí đoản chột dạ, vội đuổi theo.

Cố Tương ngạc nhiên.

Lúc này Cố Tương mới nhớ tới, lúc ra đốc quân phủ, Cố Khinh Chu đột nhiên nắm tay nàng, nhẹ nhàng đẩy qua một chút.

Cố Khinh Chu có phải là lúc ấy hay không, lặng lẽ thay nàng nối lại cổ tay bị đứt, làm nàng ở trước mặt phụ thân mất mặt như thế nào?

"Là ngươi, đều là ngươi!" Cố Tương xông lại, muốn tự tay đánh Cố Khinh Chu.

Đương nhiên là Cố Khinh Chu.

Lúc ra đốc quân phủ, Cố Khinh Chu liền nhanh chóng, sớm đã đem tay của Cố Tương nối lại.

Cố Khinh Chu đạm nhiên mỉm cười, nói: "A tỷ, phụ thân hôm nay tâm tình không tốt, tỷ xác định tỷ muốn lần nữa lại làm ra chuyện mất mặt, càng làm tâm tình của phụ thân tệ, sẽ đứng về phía ta?"

Cố Tương ngây người, tay chỉ dương lên giữa không trung, tâm sôi sụt lại rụt trở về.

Đúng vậy, không thể lại chọc tức phụ thân, cũng không thể lại để cho Cố Khinh Chu lấy đi sự đồng cảm.

Lúc trước Cố Khuê Chương đã rất hận Cố Khinh Chu bẻ gãy tay Cố Tương, như vậy hiện tại càng hận Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lường gạt ông ta.

Ông ta hiện tại rất tức giận, so với vừa rồi tăng thêm mấy lần, Cố Tương có phần sợ hãi.

Cố Tương vội vã đuổi theo.

Cố Khinh Chu không nhanh không chậm, đi theo phía sau.

Cố Khuê Chương đứng ở bên xe, không nói gì, hô hấp lại nặng nề, nắm lấy tay chặt đến gắt gao.

"Lão gia, ngài nghe ta nói lại đi, ta cũng không biết vì sao Tương Tương......." Tần Tranh Tranh định làm người ngoài cuộc.

Cố Khuê Chương nghiến răng nói lên 2 chữ: "Câm miệng!" Thanh âm lộ ra bội phần lạnh lùng, so với việc điên cuồng hét lên vài câu thì càng khiến người ta run sợ hơn.

Nước mắt Tần Tranh Tranh chảy xuống.

Cố Tương đuổi theo đến, thấy phụ thân nàng tức giận như thế, đứng ở bên cạnh không dám nói câu nào.

"Khinh Chu, con lên xe trước." Cố Khuê Chương thanh âm trầm thấp.

Cố Khinh Chu không dám không làm.

Nàng lên ô tô, chợt Cố Khuê Chương cũng vào trong đóng cửa xe lại.

Cố Khuê Chương cắn răng nói với tài xế: "Về nhà!"

Ông ta đêm hôm khuya khoắc, đem hai mẹ con Cố Tương ném ở bệnh viện.

"Phụ thân......."

"Lão gia......."

Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc, còn có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo, Cố Khuê Chương không hề quay đầu lại, ông ta tức giận đến gân xanh nổi hết lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net