PARALLEX - Chap 9: "Tôi thật vô dụng!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: "Tôi thật vô dụng!"
    "Vậy là Atsora vẫn còn sống... À không... Atsora thực đã chết rồi! Điều đó không thể thay đổi được cho dù là Atsora có đang trước mặt tôi đi chăng nữa... Dù biết vậy nhưng tôi không thể lạnh nhạt với cậu ấy được. Tôi đã nói dối cậu ấy và cũng đang nói dối chính mình..."



    Trở lại với thế giới của tôi, mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường, ngoại trừ tôi... 

Tôi đã kể lại mọi chuyện đêm qua cho bác phù thuỷ. Bác ấy mừng vì tôi vẫn ổn và đã gặp lại người bạn thân của mình. Bác ấy nói:                                                                                                                          

- Mọi chuyện đã ổn hơn rất nhiều rồi. Việc bây giờ cần làm là cháu phải làm chủ được sức mạnh của mình trước khi bọn chúng lại tấn công lần nữa. "Cái bà kia" đã dạy gì cho cháu chưa?

- Bác ấy hướng dẫn cho cháu rồi nhưng cháu vẫn chưa thấy có gì xảy ra cả. Nếu bây giờ mà gặp chúng thì phải làm sao đây? - Tôi nhíu mày.

- Cháu phải tập trung hết sức, không được do dự! Hãy để cho sức mạnh ấy được công phá!

- Cháu thấy mọi thứ khá trừu tượng....

- Ừm... Vậy thì cháu cần có động lực!

- Động lực?

- Hãy chiến đấu vì một thứ gì đó! 

  Ra là vậy, tôi hiểu rồi, tôi cần chiến đấu vì...


      Thức dậy ở thế giới song song... Tôi có cảm giác mình bị xóc xóc lên vậy, tiếng xì xào xung quanh.

Hoá ra là tôi đang trên xe của đoàn giải cứu, họ đã lên đường được hai tiếng rồi. 

- Cậu ăn gì để tớ lấy? - Giọng nói của Atsora vọng vào tai tôi trước khi tôi kịp nhìn thấy cậu ta.

- À...ừm... Tớ cần đi rửa mặt đã! - Tôi hơi ngại... ///...///


"Ào ào" - Hất nước lên mặt, tôi nhìn quanh... Những chiếc xe cứu hộ này rất đầy đủ: Có nhà vệ sinh tiêu chuẩn, phòng ăn với đầy đủ lương thực dự trữ cho nhiều ngày, phòng ngủ tập thể, có cả phòng họp riêng của các sếp,... Tôi đã biết đến nó khá lâu trên thời sự nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chúng ngoài đời cả. Những chiếc xe này được dùng cho những tình huống xấu nhất như thiên tai hay chiến tranh xảy ra. Tôi không nghĩ nó lại lớn đến vậy, với kích cỡ này sẽ rất dễ gây sự chú ý của địch. Nghe nói là đoàn giải cứu đã bị bọn chúng tấn công 3 lần rồi, cũng may là nó được thiết kế với khả năng chống chịu tốt.... 

- Ăn đi! - Atsora chắn đường tôi, trên tay cậu ta là một suất cơm sáng vẫn nóng.

- Cảm ơn cậu nhưng thực ra là tớ .... không thấy đói đâu... 

"Ọc ọc". Hả? Tôi đói ư? Rõ ràng là tôi đã ăn tối rồi mà!?

- Tiểu thư ăn đi ạ! - Cậu ta phì cười, đưa suất cơm cho tôi rồi chạy đi.

- Ha ha! - Tôi cũng bật cười, bê suất cơm vào phòng ăn.


  Trong phòng ăn lúc này có khá đông người, có một vài người trong nhóm người mà tôi và bác phù thuỷ đã chuyển đến ở cùng, vì vậy tôi đến ngồi cùng bàn họ. 

- Chào mọi người! - Tôi đặt suất cơm xuống bàn họ.

Một chú trong bàn nhìn thấy tôi liền nhấc vội suất cơm lên và chạy đi.

- Kệ anh ta đi, không sao đâu! Ngồi xuống đây cùng ăn cho vui! - Ông chú ngồi cạnh nói.

- Dạ...vâng...

Tôi hơi bàng hoàng vì phản ứng của chú kia. Ánh mắt của chú ấy nhìn tôi như quái vật vậy, ánh mắt đầy kinh sợ. Điều đó khiến tôi ăn không ngon. Ăn xong tôi liền đi tìm bác phù thuỷ, tôi kể chuyện đó cho bác ấy và hỏi:

- Hôm trước, khi cháu bộc phát "Blacklight", cháu trông đáng sợ lắm phải không??

- Cũng không hẳn... Hầu hết những người chứng kiến họ đều tỏ ra kinh ngạc nhưng họ biết ơn cháu vì cháu đã cứu họ, còn một số ít thì có vẻ họ thấy sợ.... - Bác nhìn ra cửa.

- Thực sự sức mạnh đó đáng sợ lắm hả bác???

- Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện đó, nhìn kìa! 

Bác ấy chỉ tay ra cửa kính của chiếc xe, đó là hẳn một cái đĩa bay to đoành đang bay nhanh hướng về phía này! Chúng tôi bị tấn công rồi!!


"Reeng reeng......" - Tiếng chuông báo động vang lên tức khắc,  mọi người bắt đầu nhốn nháo và lo sợ! Loa vọng ra giọng nói đanh thép của một người đàn ông:

- Đề nghị tất cả mọi người giữ bình tĩnh, nhanh chóng vào vị trí của mình! Không la hét hay hoảng loạn! Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này! 

Âm thanh hỗn loạn như chìm xuống ngay sau câu nói của người đàn ông ấy.

"Bộp" - Tôi cảm nhận được một bàn tay rắn chắc, to khoẻ đang đặt lên vai mình, tôi nghoảnh lại.

- Ta xin tự giới thiệu: Ta là Trung tướng Frank - Tổng chỉ huy đoàn giải cứu! Cháu chắc hẳn là Aokawa Raitoru và đây là bà Kakusu Maji, tôi cần hai người hợp tác! - Chủ nhân giọng nói vừa rồi.

Ông ấy là Trung tướng Frank. Tôi và bác phù thuỷ được triệu tập đi. Tôi đi sau lưng ông ấy, đúng như giọng nói của mình, ông ấy như một gã khổng lồ, tôi đoán ông ta phải cao 2m30. Ông mặc một bộ quân phục cỡ khủng, dáng đi trang nghiêm của một vị vĩ tướng. 

 Hiện chiếc xe đang đi với tốc độ cao, tôi nghe thấy cả tiếng nổ bên ngoài, tiếng súng trên đầu,... mọi âm thanh đều tắt sau khi tôi bước vào phòng họp. Bây giờ chỉ còn tiếng nói của những người đang trong phòng họp.

Tình hình đang vô cùng khẩn cấp, Ngài Frank nói ngay:

- Đoàn giải cứu đã trải qua 3 lần tấn công và khả năng chống chịu bây giờ là rất thấp, khó có thể cầm cự được lâu. Theo như lời kể của nhiều người thì ta được biết rằng cháu có khả năng tiêu diệt chúng. Chúng ta cần cháu hợp tác để giải cứu mọi người! Và Maji-san là người thân quen của cháu. Maji-san, bà có đồng ý để con bé chiến đấu cùng chúng tôi không?

- Sự việc hôm đó là do con bé bộc phát, hoàn toàn không phải chủ ý của nó. Hiện giờ Raitoru vẫn chưa sẵn sàng chiến đấu! Nếu vội vàng chúng ta sẽ mất con bé! - Bác ấy quả quyết.

Không khí đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn nữa. Tuy vậy, Trung tướng Frank vẫn rất bình tĩnh:

- Ta không có quyền ép buộc cháu. Ta cũng đã rất cân nhắc trước khi triệu tập hai người đến đây. Cháu còn trẻ, nếu có chuyện gì xảy ra với cháu thì ta sẽ rất ân hận. Như Maji-san vừa nói, cháu không cần phải đối đầu với bọn chúng, chúng ta sẽ dốc hết sức để bảo vệ mọi người!

Tôi đã rất bất ngờ khi nghe Trung tướng Frank nói vậy, tôi nắm chặt tay và định nói với Ngài ấy rằng tôi có thể. Nhưng bác phủ thuỷ đã giữ tôi lại, bác nhìn tôi và lắc đầu. Bác ấy chỉ lo cho tôi thôi. Với thực lực của tôi bây giờ, ra ngoài đó chỉ tổ đâm đầu vào chỗ chết. Thực sự tôi rất muốn giúp mọi người nhưng tôi quá yếu kém, tôi thật vô dụng!!! 


- Thưa Trung tướng! Đoàn giải cứu của chúng ta vừa có xe số 2 và số 3 đã phải dừng lại do hư hại. Hiện tất cả chúng ta đều đã bị bao vây bởi địch! Cần Ngài ra lệnh ngay bây giờ !!! - Điện báo khẩn cấp.

Trung tướng Frank nghe xong liền cầm bộ đàm lên sát miệng:

- TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG TỔNG TẤN CÔNG!!!!




( Chap này mình ra chậm quá :)) Hố: Chap sau Main của chúng ta sẽ ****!!!! Chắc mọi người sẽ đợi lâu hơn vì vào năm học rùi, mình khá là bận nên sẽ ra chap mới chậm hơn. Sorry mina nha!!! Mong mọi người vẫn luôn ủng hộ mình! )





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net