10 - tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Seoham chầm chậm bước vào trong căn phòng mà rất lâu rồi anh mới trở lại. Một cảm giác lạ lẫm chưa từng có, một phần chắc là vì đồ đạc đã dọn dẹp sạch sẽ nên nhìn hơi trống trải. Lúc này có anh nhân viên đang bê một xấp sách vở ra ngoài. Thế là lọt vào tầm mắt Seoham một cuốn tập quen thuộc, nó được đặt riêng ra với những cuốn khác càng làm thêm phần nổi bật và thu hút anh.

"Khoan, anh ơi.." Theo phản xạ, Seoham tiến lại rồi lấy cuốn tập ra khỏi xấp sách vở.

Có chút ngạc nhiên khi thấy nhãn tên của bản thân. Không chút do dự, anh mở nó ra thì dường như có một cái gì đó làm dấu trang ở ngay giữa quyển vở.

"Ảnh thẻ của mình đây mà"

Chính anh cũng hoài nghi về bản thân. Cuốn tập trông khá cũ nhưng chưa hề bị rách hay nhăn nhúm gì cả.
Trang giữa kẹp ảnh thẻ có viết vài dòng chữ nhỏ, Seoham lấy tấm ảnh ra để có thể đọc thật rõ ràng.

em thích anh, Park Seoham
em thích anh, Park Seoham
em thích anh, Park Seoham

thích hơn cả một người anh trai.

Một vài chữ đã phai nhạt dần chắc hẳn bởi vì biết bằng bút chì, có lẽ là vài dòng chữ vu vơ trong lúc rảnh rỗi mà cậu nhóc viết ra để giải toả lại khiến người trước mặt bàng hoàng đến nhường nào.

- thích sao?

Park Seoham ngồi xuống mép giường với vẻ mặt đầy sự trầm tư.

- làm sao mà em thích anh được?

Một cảm giác chua xót khó tả len lỏi bên trong lồng ngực của Seoham. Anh cúi gục đầu xuống vò lấy mái đầu mình, không hiểu lý do tại sao nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Chuyện quái gì thế này?" chất giọng Seoham dần dần trở nên khàn hơn, có phần hơi thút thít. Anh nhận thấy mọi việc trước mắt giống như một trò chơi vậy nhưng anh chưa sẵn sàng để đối mặt với nó. Mọi thứ ập đến một cách vô cùng bất ngờ. Cứ như thế anh ngồi đó một hồi lâu rồi xâu chuỗi những sự việc trước giờ lại. Có phần không tin nhưng thật sự từ nhỏ đến giờ, sự quan tâm mà Jaechan dành cho anh thật sự rất đặc biệt.

"Jaechan.. em đâu rồi?" Seoham hơi thở có phần gấp gáp, nước mắt rơi lả tả. Anh chưa bao giờ định hình rằng mình sẽ rơi vào tình huống trớ trêu như thế này.

"Anh xin lỗi Jaechan à.. anh xin lỗi"

Seoham lẩm bẩm không ngừng, phía ngực trái trở nên đau nhói vô cùng. Lúc này Cà Phê từ bên ngoài đi vào rồi nhảy vào lòng anh. Có vẻ đứa nhỏ hiểu chuyện này cũng đang muốn an ủi chủ mới nên vẫn ngoan ngoãn yên vị trong tay để anh ôm chặt lấy.

"Cà phê à, tao tồi lắm đúng không?"

.
.
.

Park Jaechan hạ cánh ở sân bay Seoul, trong suốt chuyến bay không tài nào chợp mắt nỗi. Tâm hồn có lẽ vẫn còn treo trên những tầng mây kia.
Không lâu sau đó vài ngày, Park Jaechan đã được tiến hành sắp xếp để phẫu thuật.

"Mẹ, con sẽ không sao, đừng khóc"

"Chó con của mẹ phải mau chóng bình phục"

Park Jaechan trong bộ quần áo bệnh nhân có phần tiều tuỵ hơn hẳn, da và môi cũng nhợt nhạt khiến ai trông thấy cũng sẽ vô cùng xót xa. Nghe mẹ nói vậy thì chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay đầu hướng về phía cửa sổ của phòng bệnh. Một ánh dương ấm áp lại le lói qua khung cửa kính như tiếp thêm hi vọng cho cậu, đã gần tới giờ làm phẫu thuật.

Chiếc băng ca lạch cạch được đẩy vào trong phòng phẫu thuật. Park Jaechan vẫn giữ trạng thái bình thản, nói đúng hơn là cậu đã chuẩn bị tâm lý cho những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

"Đừng lo lắng, thư giãn ngủ một giấc nhé cậu bé. Hẹn gặp lại em trong vài giờ tới" Bác sĩ vô cùng nhẹ nhàng từ tốn trấn an rồi tiêm một liều thuốc mê cho Jaechan.

Đáp trả bác sĩ bằng một nụ cười nhẹ, Jaechan chầm chậm đưa mắt đảo quanh căn phòng rồi lờ đờ nhắm lại. Rồi một màu đen mù mịt bao trùm lên tất cả, hình ảnh cuối cùng hiện hữu trong đầu cậu là những người thân yêu nhất.

- Mẹ, Ilyoung, anh Seoham..

Trong ý thức của Jaechan lúc bấy giờ chỉ cảm thấy bản thân như đang rơi vào không trung, một khoảng không đầy rẫy sự đen tối, một khoảng không vô định. Rồi bỗng một người dang lấy đôi tay níu giữ cậu lại..

- anh Seoham

Ảo giác.. là hình ảnh xuất hiện khi cá nhân hay cá thể nào đó quá mong muốn hay tham vọng về một sự thật không bao giờ xảy ra.

Thử nghĩ một du mục băng qua sa mạc sẽ thèm khát điều gì nhất? Một ốc đảo hay đơn giản chỉ là một vũng nước nhỏ cũng có thể cứu rỗi cơ thể đang dần khô cằn của họ. Nhưng chúng chỉ đơn giản là một sự kích thích không có thật.. đó chính là ảo giác.

Park Jaechan gặp ảo giác rồi sao..

.
.
.

2 năm sau

📞  'Ông già Seoham' is calling..

- Alo, có chuyện gì vậy cha?

- Con nhỏ kia, mày mau về trông
Cà Phê để tao còn đi làm dự án với
nhóm coi

- Ê Park Seoham, làm cha có trách
nhiệm tý đi chứ. Cứ vài ngày ông lại
đem gửi nó ở chỗ tôi là sao? Hả?

- Tao bận mày cũng biết mà? Deadline
giảng viên giao xếp thành núi rồi! Mau

về hốt phân cho nó đi! Mày chơi đủ rồi
đó Ilyoung à!

- Aiss gửi thì cũng được, mà tối nha!
Tui đang đi chơi rồi

- Mày đang ở đâu?

- Haha nói thì ông cũng không tới
được đâu. Tui đang ở khu Myeongdong.

- Bất ngờ chưa ông già?

- Chắc ông không rảnh tới mức chạy xe
vài chục cây số giữa trưa nắng
đến đây đâu nhỉ?

- Đã bảo rồi, tối rồi gửi nó ở
nhà tôi đi há há!

- Ừ mày ngon lắm! Tiếc cho mày
là giờ tao cũng đang ở gần đó.

- Nổ địa chỉ!

- Cái quái gì..?

- Không, nói chung là giờ không rảnh.
Cúp đây.

Một tiếng tút dài làm Seoham bắt đầu trở nên sôi máu hơn bao giờ hết.

"Cái con bé này"

Cà Phê bây giờ đã lớn hơn rất nhiều và cũng tỉ lệ thuận với đó là độ nghịch ngợm. Nãy giờ được Seoham bế, nó không nằm yên nổi mà cựa quậy rồi vùng ra khỏi vòng tay anh. Sau đó còn bỏ chạy thật nhanh trong lúc anh lơ đãng.

"Trời ơi con mèo trời đánh này"

Seoham không còn cách nào phải đuổi theo bắt nó lại, đây thực chất cũng không phải là lần đầu tiên nó như vậy. Nó luồn lách qua dòng người trên đường khiến Seoham chạy theo cũng mệt bở hơi tai.

Seoham mệt mỏi đuổi theo nó, cuối cùng cũng bắt được "Á à bố đây bắt được mày rồi nhá, trứng mà đòi khôn hơn vịt hả?" Tóm lấy được Cà Phê mà anh cũng phải thở hổn hển.

"Sao mày cũng khó bảo như chủ cũ mày thế hả?"

Vừa hay dừng ngay trước một cửa hàng kem tươi và đồ uống giải khát vô cùng mát lạnh. Thật sự là những gì Seoham cần bổ sung ngay lúc này đã hiện hữu trước mắt anh.

Chợt anh để ý trên tấm cửa kính của cửa hàng có dòng chữ khá lớn và thu hút.
"Best seller : kem tươi vị dưa lưới giá chỉ 1000 won"

"Thời nay vẫn còn kem 1000 won sao? Bán hay cho không vậy trời?"

Trên bảng còn có dòng chữ 'tuyển nhân viên'. Anh cũng không để ý mấy, chỉ chăm chú đọc cái bảng menu bên cạnh. Trong lúc Seoham đang tập trung thì một lần nữa sơ suất tụt Cà Phê ra khỏi tầm tay. Cứ thế nó được đà chạy thẳng vào cửa hàng.

Trong lúc định hình lại, Seoham mới phát hiện ra Cà Phê lại xổng khỏi tay mình từ lúc nào. Thế nên anh cũng chạy vào trong kiếm nó.
Vừa bước vào trong, anh đảo mắt một vòng thì vô cùng bất ngờ vì bắt gặp người quen.

"Cái gì đây?" Park Seoham tỏ ra một vẻ mặt ngơ ngác rồi sau đó dần chuyển thành tức giận "À ra là mày trốn tao vào đây hưởng máy lạnh ăn kem hả?" 

"Park Seoham? Sao ông ở đây được??" IlYoung sốc tâm lý toàn tập, tay cầm cây kem cũng không vững.

"Tao là Park Seoham cơ mà? Nè, nhanh đi về rồi trông Cà Phê đi. Nó lại quậy rồi chạy lung tung ra đường lớn đấy"
Nói đến đây, Seoham mới sực nhớ lại rồi tiếp lời "Haiz nó chạy đâu rồi nhỉ?" Anh ngó nghiêng xung quanh rồi định tiến lại gần quầy order.

"Nè nè ông đi đâu vậy? Nếu muốn gọi đồ ăn gì để tui gọi cho, ngồi đây đi" IlYoung níu giữ cánh tay anh lại.

"Ăn uống gì? Tao tìm Cà Phê, nó trốn ở cái ngóc ngách nào rồi ta?"

Nghe tới đây, IlYoung dần hiểu ra mọi chuyện. Chắc có lẽ vì thường xuyên dắt nó đến cửa hàng này nên nó quen đường mà chạy đến.

Quan sát từ xa quầy order lúc này chẳng có đến một bóng người. Seoham vội vàng tiến lại vì nhìn thấy dưới đất có thứ gì khá giống với đuôi của Cà Phê.

"Seoham.. Park Seoham à.. Anh trai, anh trai yêu quý đừng có đe.."
Dường như Seoham phớt lờ những gì IlYoung nói, cô nàng cũng bất lực thở dài rồi ngồi yên ở vị trí của mình.

Vừa đến quầy, thực sự là có Cà Phê ở đó. Nó đang được một người mặc áo tạp dề cho ăn. Có lẽ là nhân viên hoặc chủ quán. Không phải là không có người ở quầy. Chỉ vì người đó cũng ngồi xổm xuống đất rồi cúi đầu vuốt ve cho nó ăn nên từ ngoài nhìn vào thì trông như không có ai đang đứng ở quầy. Thế nhưng anh phát hiện trông nó vô cùng ngoan ngoãn khi ở đây. Từ góc nhìn của Seoham chỉ nhìn thấy chỏm đầu của người kia.

- được cho ăn, thảo nào im ru.

Rồi Park Seoham lên tiếng "Xin lỗi cậu gì đây, thật là ngại quá, mèo nhà tôi phá phách. Tôi là chủ mà lại không biết dạy nó, cậu cho tô.."

Đang nói chưa dứt câu thì anh bỗng khựng ngang lại khi người kia ngước đầu lên. Mắt Seoham trợn tròn khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia, phải mất đến vài giây để định hình lại. Rồi anh khó khăn phát ra vài từ "Em.."

Jang IlYoung bên ngoài bàn nhìn vào chỉ thở dài một hơi rồi cười nhạt.

- Giấu cũng không giấu được cả đời..

Nghĩ rồi cô vẫn chú tâm quan sát anh và người chủ quán.

Park Seoham ngớ người ra ngay khoảnh khắc đó. Theo phản xạ, anh dang tay ra ôm chầm lấy người trước mặt, đầu óc không nghĩ ngợi được gì. Người kia có vẻ cũng hơi bất ngờ nhưng rồi vẫn yên vị cho anh ôm.

"Jaechan.. Jaechan.." Anh siết chặt lấy cậu, hơi thở vô cùng gấp gáp giống như bị xúc động mạnh.

Anh buông cậu ra rồi dùng tay áp vào hai má cậu để nhìn kĩ rồi xác định lại lần nữa.
"Thực sự là em rồi.." Không chần chừ, anh lại một lần nữa siết lấy cơ thể nhỏ bé kia. Một niềm vui sướng khó tả giống như bản thân đã tìm lại được thứ mà mình đánh mất rất lâu rồi.

Khoé mắt anh cũng đã đỏ hoe, nãy giờ vẫn chưa buông Jaechan ra khiến cậu có hơi khó thở. Bỗng một giọng nói vang lên làm cả hai có hơi giật mình.

"E hèm cho tôi order nước với cậu ơi"

Một vị khách tiến vào cũng là để nhắc nhở hai người kia hiện tại vẫn đang ở cửa hàng. Park Seoham lúc này mới chịu buông cậu ra. Nãy giờ Jaechan vẫn chưa nói gì, căn bản là không biết nên phản ứng thế nào cho phù hợp trong tình huống này. Sau đó cậu tập trung trở về công việc của mình.
Thấy thế, từ ngoài Jang IlYoung kéo Seoham ra một cách rón rén rồi lên tiếng
"Có nghị lực tí đi ông anh ơi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net