chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ai gọi vậy?"

"số lạ. em có nên nghe không?"

"cứ thử xem."

lại còn là video call. ai vậy chứ? vừa bấm nghe máy, cô đã phải sững người. cái gì đây chứ? là nàng sao??

"rona à! là cậu sao? thật sự là cậu sao? cậu đang ở đâu? nói gì đi! tại sao cả tháng qua lại biến mất không một dấu vết như vậy chứ?"

cô cuống cuồng hỏi nàng làm nàng hơi choáng váng. do vết sẹo trên đầu vẫn chưa lành hẳn nên nhìn nàng vẫn còn xanh xao lắm. nhìn nàng gầy đi như vậy, cô cũng rất xót.

còn về phía ju seokhoon. khi nghe thấy tên nàng cậu cũng đột nhiên bật dậy. hai mắt mở to đầy bất ngờ.

"seokgyeong à. đúng là mình đây. mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu nhé."

vừa tắt máy. cô đã nhận được địa chỉ chỗ nàng đang ở. không suy nghĩ nhiều cô và ju seokhoon chạy lên mô-tô của cậu rồi vút đi trong đêm.

chạy vội đến chỗ nàng đang ngồi. sao lại xanh xao đến như vậy kia chứ?

"rona à." - ôm chầm lấy thân ảnh bé nhỏ trước mặt mình. cô lại một lần nữa khóc oà lên. chỉ là lần này cô khóc vì hạnh phúc, khóc vì nàng đã không bỏ cô mà đi.

"seokgyeong ngoan nào đừng khóc mà. khóc sẽ không xinh nữa đâu." - đưa tay vuốt dọc sống lưng của cô. nàng dịu dàng dỗ dành người yêu mình. nàng cũng nhớ cô lắm chứ.

đến khi tách ra khỏi cái ôm, nàng mới nhận ra ju seokhoon ở cạnh. nàng mỉm cười, dù vẫn rất xa cách với cậu. 

"lâu rồi không gặp nhỉ seokhoon."

dẫn hai người lên phòng bệnh của mình. nàng kể lại toàn bộ câu chuyện. cả hai tối sầm mặt lại khi sự thật đúng là ba của hai người đã đâm chiếc cánh trên cúp vào đầu nàng. cô cảm thấy mình thật tệ. nếu cô đi cùng nàng lúc đó có khi nàng đã không phải chịu nhiều sự đau đớn về thể xác như vậy.

như nhìn thấu được cô. đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay cô. nàng nói.

"đáng lẽ mình không nên ra ngoài. mình lỡ mất buổi biểu diễn của cậu rồi. cậu sẽ không giận mình chứ? gyeong à~"

nàng vừa gọi cô là gì cơ? 'gyeong'? đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy. mà người đầu tiên đó lại là nàng. lòng cô dịu đi vài phần.

"mình giận đó. cậu ít nhất cũng phải đền bù cho mình chứ nhỉ? làm gì có con sói nào chịu nhịn đói gần 1 tháng đâu bé con?"

"này!" - nàng lùi về phía bên trái cách xa cô một chút.

"không được đâu."

"vì anh trai mình sao?" - hỏi xong cô quay sang phía người anh của mình.

"anh! đi ra xíu đi em có chuyện cần làm với rona."

không như những lần trước. anh nhìn cô bằng nửa con mắt. cái thứ em gái có người yêu bỏ anh trai này. mày mà không phải em tao là tao đánh mày rồi nha. nghĩ vậy rồi cũng quay lưng bỏ đi.

"ơ seokhoon à. đừng đi." - cô nhíu chặt mày lại. cái gì mà 'seokhoon à' cái gì mà 'đừng đi'? ủa ai là người yêu bae rona vậy?!

cậu nghe thấy thế thì tò mò quay lại.

"chuyện gì vậy?"

"cả cậu nữa, giãn cái mặt ra đi! lát nữa sẽ có điều bất ngờ dành cho hai người đó." - vừa nói nàng vừa xoa xoa trán người yêu mình. gọi có cái tên mà cũng ghen thì không biết sau này ju seokgyeong có tính ghen luôn với cái giường vì được nàng nằm lên không nữa.

*cạch*

cửa phòng bệnh nàng được mở ra, người bước vào là một người phụ nữ tóc ngắn. nhìn đến gương mặt thì không thể nhầm vào đâu được. chính là mẹ của bọn họ!

"mẹ!" - hai anh em sinh đôi đồng thanh nói, ju seokgyeong thì vẫn nắm lấy tay nàng dù cô là người bật dậy đầu tiên.

ju seokhoon và ju seokgyeong đang khóc!

"mẹ à. con đã nhớ mẹ rất nhiều."

"con đã tưởng mẹ bỏ bọn con mà đi rồi chứ."

shim suryeon tiến đến ôm lấy hai đứa con của mình. bà làm sao có thể bỏ hai đứa mà đi kia chứ. bà còn phải giành lấy hai đứa từ tay ju dan tae cơ mà.

sau một hồi nghe kế hoạch của shim suryeon. cả ba đứa nhỏ đều đồng ý giúp bà.
(các bạn xem penthouse cũng biết là suryeon rồi nên mình sẽ không giải thích nữa nhé🥺)

"nhưng mà seokgyeong à." - bà quay ra nhìn con gái mình.

"mẹ đã luôn muốn hỏi con chuyện này."

"sao vậy mẹ?"

"con thích rona sao?" - nàng giật thót khi nghe bà hỏi ju seokgyeong.

"không đâu mẹ. con dâu tương lai của mẹ đó." - cô tỉnh bơ đáp lời mẹ mình.

câu nói này làm cho bae rona ngồi trên giường cũng phải đứng hình. con dâu? cái gì vậy chứ?

"này ai nói rằng mình sẽ cưới cậu hả???" - dù bị thương nhưng nàng vẫn còn sức để đánh ju seokgyeong đó nha. ăn nói cho cẩn thận vào.

"câu thử chia tay mình xem? sau này cậu yêu đứa nào mình tán đứa đấy." - cô phán một câu xanh rờn khiến mẹ mình bật cười. ôi con gái của bà bây giờ lại trẻ con đến mức này sao?

bà xoa nhẹ đầu bae rona, nhìn hai đứa nhỏ này yêu nhau làm bà cũng thấy vui theo. bà dẫn ju seokhoon ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai đứa nhỏ.

"cậu-ăn-nói-cho-đàng-hoàng-vào!" - mỗi một từ nàng nói ra là một cái đánh vào người ju seokgyeong.

giữ hai tay nàng lại. cô tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn lên từng ngũ quan xinh xắn trên mặt nàng, một nụ hôn lên trán, chóp mũi, đôi mắt, hai bên má nàng nữa, rồi cuối cùng là đôi môi kia. cái đôi môi mềm mại mà gần một tháng cô chưa được hôn lên. khuôn mặt mà cô nhớ nhung bao lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện rồi. dù không phải là lành lặn nhưng nàng vẫn còn ở đây. nàng không bỏ cô mà đi là được rồi.

"mình nhớ cậu. nhớ từng thứ về cậu. nhớ cả mùi hương dịu dàng của cậu."

nàng im lặng nhìn cô, dường như cô vẫn còn muốn nói tiếp.

"cậu có biết không. mình đã nghe được một câu nói rất hay trong những ngày không có cậu ở bên."

"là gì vậy?" - nàng tò mò nhìn cô.

'nỗi nhớ nhung về em đã trở thành một phần trong cuộc sống của chị' - jung seohyun (mine)

"mình đã nghe nó khi yoo jenny đang xem phim. cậu biết đấy. mình không phải một người lãng mạn. nhưng câu nói này mình đã thực sự khắc ghi trong tâm trí. giống như cậu vậy. mình luôn chờ được gặp lại cậu. dù cho cậu có ở trên thiên đàng và mình ở dưới địa ngục thì mình cũng sẽ phá bỏ tất cả luật lệ rồi chạy đến bên cậu."

cô nói xong cũng là lúc nàng vừa vặn ngồi vào lòng cô. mắt nàng long lanh. đây là lần đầu tiên ju seokgyeong nói ra những câu nói sến sẩm này. nhưng không sao, chúng làm nàng cảm thấy thật ấm áp. nàng nhớ cô lắm.

"vì gyeong rất ngoan nên sau khi khỏi bệnh mình sẽ thưởng cho cậu nhé." - nàng đưa một ngón tay lên cổ cô, trượt dài từ trên cổ xuống xương quai xanh của cô.

"thật ra mình cũng không ngại đè cậu ra ngay bây giờ đâu." - nói xong cô liền mút lấy cổ nàng. ju seokgyeong đói rồi nha.

"hmm~thôi nào. cậu vội vàng như vậy làm gì chứ? không phải từ khi gặp mình thì thân thể của mình đã thuộc về cậu rồi sao?" - đẩy nhẹ cô ra. sắp phải chuẩn bị cho kế hoạch mà cô cứ để lại dấu hôn thế này thì mọi người sẽ nghi ngờ mất.

"ngoan nào. xong việc rồi thì thoải mái mà khám phá cơ thể mình nhé." - nàng rõ ràng đang có ý khơi lên dục vọng của cô nhưng lại không hề muốn thoả mãn nó một chút nào.

"bé con của mình ơi. từ khi nào mà bé lại có cái kiểu câu dẫn người khác như này thế nhỉ?"

chưa kịp để cho nàng trả lời. cô đã dán môi mình lên môi nàng. bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo mà xoa nắn ngực nàng làm nàng chỉ có thể ngậm tiếng rên rỉ trong họng. đã bảo là giải quyết xong mọi chuyện rồi mới làm cơ mà!

"kiềm chế lại đi nào. mình biết cậu đợi rất lâu rồi nhưng mà cố thêm một chút nữa thôi. sau đó thì cậu nghe mình rên rỉ tên cậu hết đêm cũng đáng mà nhỉ?"

"chỉ sợ cậu sẽ bị kĩ thuật của mình làm cho sướng quá mà ngất đi thôi."

"vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm bế bae rona đó. để xem cậu khoẻ đến đâu." - nàng đưa ra bộ mặt thách thức người yêu của mình không khác nào nói cô yếu cả.

nghe tới đây ju seokgyeong tỉnh liền. được thôi là nàng nói đấy nhé. dùng hai tay bế thốc nàng lên làm nàng hoảng hốt. cái con người này. đùa một tí thôi mà đã làm thật rồi.

"á thả ra! để mình xuống xem nào." - nàng cô gắng thoát ra nhưng vì cơ thể còn yếu nên chẳng làm được gì.

"còn dám nói mình yếu nữa không?"

"không mà. thả xuống đi mình sợ."

"đi ngủ nhé?" - cô đặt nàng xuống giường ngay ngắn rồi tựa trán mình lên trán nàng. cô cảm giác như hôm nay là ngày vui sướng nhất đời cô vậy.

"bae rona, chỉ mong cậu một đời bình an. còn ju seokgyeong sẽ dành một đời này để yêu cậu." - cô thì thầm những lời đường mật vào tai nàng làm cho lòng nàng mềm nhũn.

ôi ju seokgyeong, cô nào biết nàng yêu cô đến mức nào. nàng không màng thân phận, không màng nguy hiểm. chỉ vì yêu cô mà trở lại nơi đây, nơi đầy rẫy những kẻ căm ghét nàng. nhưng nàng làm sao có thể quản được miệng lưỡi thiên hạ cơ chứ? chỉ cần quản ju seokgyeong cho tốt là đủ rồi.

"nếu có kiếp sau. hãy tiếp tục yêu mình nhé. con người chỉ có 9 kiếp thôi. mình tin rằng kiếp trước seokgyeong và mình cũng đã yêu nhau rất sâu đậm, nên kiếp này mới có thể ở bên nhau. tin mình đi, rằng kiếp nào ta cũng sẽ tìm thấy nhau."

sau gần một tháng. cuối cùng ju seokgyeong cũng đã được ngủ ngon.

.

.

.

.

ơ chào mọi người=))) chắc chap 11,12 có H á nhưng mà nếu mọi người đang thiếu H quá nhiều thì sang fic mới đọc nha=)))) fic mới là:

[penthouse] [ju seokgyeong x bae rona] it will be good (đã up lên rồi nhé)

vậy nha trời=))) up giờ này cho mng ngủ dậy đọc nha chứ tui lười canh giờ lắm=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net