01-02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em tặng anh một viên kẹo, quãng đời còn lại tất cả đều là ngọt ngào

01

Lần đầu tiên Park Dohyeon chú ý đến Kim Hyukkyu là vì một viên kẹo.

Bác sĩ khoa cấp cứu sau khi làm việc liên tục hơn hai mươi giờ đồng hồ và thực hiện liền mạch hai ca phẫu thuật, cuối cùng đã mất sức vì hạ đường huyết.

“Nếu sớm biết như vậy thì mình đã nhét một miếng chocolate vào miệng trước khi vào phòng mổ rồi.”

Park Dohyeon đang ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang bệnh viện, đau đầu hoa mắt và nghĩ về miếng chocolate trong túi áo khoác. Anh không biết liệu nó có bị chảy ra sau khi đã để trong văn phòng ấm áp lâu như vậy hay không, nhưng nó chắc chắn sẽ rất ngon. Nếu lỡ có bị chảy nước thì anh cũng có thể đến máy bán hàng tự động ở tầng dưới để mua một cốc sữa nóng và làm món uống chocolate sữa.

Trong đầu Park Dohyeon suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh không còn sức để di chuyển.

Vào lúc bốn giờ sáng, hành lang rất yên tĩnh, hay nói đúng hơn là cực kỳ vắng vẻ. Đó là lúc ngay cả mặt trời cũng không muốn mở mắt. Park Dohyeon cũng nhắm mắt lại, giơ tay lên che đi ánh sáng của ngọn đèn sáng choang trên đỉnh đầu – Nếu tình trạng hạ đường huyết tạm thời không thể giải quyết được thì trước hết cứ nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc, nhưng dù thế nào cũng không thể để bản thân ngất xỉu.

Bởi vì đã dùng tay che đi ánh sáng trên hành lang, thính giác của anh trở nên cực kỳ nhạy cảm, Park Dohyeon nghe rõ ràng tiếng bước chân chậm rãi đang hướng về phía mình, khi ngày càng đến gần, tiếng bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn.

“Này! Tôi tặng anh một viên kẹo!”

Park Dohyeon cảm thấy có thứ gì đó nhét vào lòng bàn tay mình, sau đó qua kẽ ngón tay, anh nhìn thấy một bóng người cũng mặc áo blouse trắng.

“Hạ đường huyết mà còn muốn ngủ, bộ anh không sợ mình ngất xỉu à bác sĩ Park?”

Park Dohyeon hơi ngạc nhiên khi giọng nói kỳ lạ này lại nhận ra mình, anh hạ tay xuống, thuận thế xoa xoa viên kẹo trong lòng bàn tay. Người trước mặt trông có phần hơi xa lạ, anh có thể khẳng định ít nhất trước đây hai người bọn họ chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào trong công việc.

“Bác sĩ Park, anh mau ăn kẹo đi!”

Vị bác sĩ có vẻ ngoài trông rất dịu dàng, nhưng dù thế nào anh cũng không nhớ ra được mình có quen biết đối phương. Tuy nhiên, giọng điệu thân mật cùng chất giọng ấm áp của người kia lại không khiến Park Dohyeon cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái, chưa cần ăn kẹo cũng cảm nhận được vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng.

Viên kẹo mà anh đang cầm trên tay là kẹo trái cây có vị cam. Sau khi bỏ vào miệng một lúc, Park Dohyeon cảm thấy cả người như sống lại.

“Tôi tên là Park Dohyeon, làm ở khoa cấp cứu. Có thể cho tôi biết tên của cậu được không? Ngày mai tôi sẽ trả lại kẹo cho cậu.”

Park Dohyeon trịnh trọng đứng dậy và đưa tay về phía Kim Hyukkyu, nhưng Hyukkyu ngay lập tức thu tay lại, xua tay từ chối.

“Không cần trả lại kẹo, nhưng có thể làm quen với nhau. Tôi là bác sĩ ở khoa nhi, Kim Hyukkyu.”

“Vậy Hyukkyu, cậu có muốn uống chocolate sữa không?”

Kể từ đó, Park Dohyeon sẽ luôn nhận được một viên kẹo sau khi phẫu thuật, còn có một người với nụ cười ngọt ngào đang chờ anh ở hành lang.

02

Park Dohyeon và Kim Hyukkyu phân công lao động rất rõ ràng ở nhà. Kim Hyukkyu nấu ăn, Park Dohyeon rửa bát, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau đi dạo. Cả hai sẽ cùng nhau đi siêu thị để chọn đồ ăn vặt, lên kế hoạch cho bữa tối, sau đó mua một số thức uống kỳ lạ để thử nghiệm.

Khi Dohyeon đang rửa bát, đôi khi Hyukkyu sẽ chuẩn bị bữa sáng để ngày mai mang theo đi làm, có đôi lúc cậu sẽ ngồi ở bàn ăn và ngắm nhìn người yêu rửa bát.

Kim Hyukkyu cho rằng bàn tay của Park Dohyeon rất đẹp, giống như bàn tay của bác sĩ phẫu thuật trong tiểu thuyết, những ngón tay thon dài, cân đối và xương ngón tay chắc khỏe. Và đôi bàn tay đẹp đẽ này luôn mang lại cho cậu cảm giác an toàn —— Mỗi khi đi trên đường, cậu luôn đặt bàn tay của mình trong lòng bàn tay của anh, đôi khi có xe chạy ngang qua hay lúc băng qua đường, anh cũng sẽ vô thức siết chặt bàn tay, hơi ấm phả vào tạo cho người khác sự đáng tin. 

Park Dohyeon hoàn toàn không biết nấu ăn. Khi còn sống một mình, món dụng cụ duy nhất trong nhà bếp của anh chỉ là một chiếc nồi nấu mỳ, chính là cái loại chỉ cần cắm điện, đổ nước và chờ nó kêu inh ỏi,thậm chí còn không có bếp điện hay bếp gas. Mãi đến khi anh và Hyukkyu dọn vào ở cùng nhau, Park Dohyeon mới cảm nhận được thế nào là nhân gian khói lửa.

Lần đầu tiên sau khi tan ca trực đêm và trở về căn nhà chung của hai người, lúc đứng ở lối vào và nhìn thấy Hyukkyu, người đang đeo tạp dề và nấu mì trong nhà bếp, hốc mắt Park Dohyeon chậm rãi đỏ lên. Anh đứng ở cửa rất lâu mới dám bước vào nhà.

Nhưng Hyukkyu vẫn nhận ra điều gì đó khác lạ ở anh, bởi vì chóp mũi đỏ ửng đã bán đứng Park Dohyeon. Chàng trai đeo tạp dề lo lắng đến mức vội vàng sờ trán anh, Park Dohyeon lúng túng giải thích để cậu bớt lo.

“Là do anh cảm động đến mức khóc thôi!”

Sau khi để lại một câu không đầu không đuôi, anh lập tức trốn vào phòng ngủ để thay quần áo. Buổi tối, khi hai người đang ôm nhau ngủ, Kim Hyukkyu dựa vào cánh tay của Park Dohyeon, mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì mới nghe thấy một lời giải thích hoàn chỉnh từ anh.

“Hóa ra cảm giác khi tan làm ca đêm về nhà, có người ở đó chờ nấu cho mình một bát mỳ nóng hổi chính là như vậy.”

Park Dohyeon vốn tưởng người nọ đã ngủ, nhưng người trong lòng lại vươn tay xoa mái tóc dày của anh, dùng giọng mũi hơi nghèn nghẹn nói ra một lời hứa hẹn.

“Kể từ bây giờ, mỗi lần anh tan ca vào buổi đêm, đều sẽ có một Kim Hyukkyu chờ Park Dohyeon trở về với những món ăn ngon, được không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net