03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc hai người mới quen nhau, Park Dohyeon thường có chút ngượng ngùng.

Khi Kim Hyukkyu đến giao sữa chua và trái cây được cắt tỉa gọn gàng cho một Park Dohyeon quá bận rộn đến mức chân không kịp chạm sàn trong khoa cấp cứu, anh luôn đỏ mặt giữa những tiếng reo hò huýt sáo. Park Dohyeon thật sự rất ngại khi mọi người đều quá quan tâm đến hai người họ. Cuối cùng, sau khi vất vả mới kéo được người vào phòng làm việc, khi Hyukkyu mở hộp trái cây chuẩn bị đút cho anh ăn, Park Dohyeon lại túng túng không biết làm thế nào, anh mím môi, ngượng ngùng đứng thẳng người lên, lùi đến cạnh bàn, nói rằng mình có thể tự ăn.

“Nhưng em chỉ muốn đút cho anh ăn thôi~”

Người đàn ông toàn thân sắp đỏ như con tôm luộc đành phải đầu hàng trước những lời này, ngoan ngoãn hé mở đôi môi. Đừng nhìn Park Dohyeon ngày thường lạnh lùng khó gần, da mặt anh thật sự rất mỏng, là người chỉ cần bị chị y tá trong khoa cười đùa bảo “Người như Dohyeon chắc nhiều người theo đuổi lắm” thì sẽ ngại đến mức tránh mặt chị ấy cả ngày.

Trước đây, sau khi tan làm, Park Dohyeon sẽ đi giao đồ ăn cho Hyukkyu, người sẽ làm ca tối. Thông thường, anh sẽ gửi tin nhắn cho cậu để nói rằng anh đã đến, sau đó Dohyeon sẽ giống như một đặc vụ ngầm, lén lén lút lút đưa thức ăn cho Hyukkyu ở cầu thang rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Anh sợ Hyukkyu sẽ cảm thấy xấu hổ khi bị mọi người trong khoa của cậu chú ý và trêu chọc, càng sợ Hyukkyu chưa muốn công khai, lỡ có người nhìn thấy thì hai người sẽ bị lời ra tiếng vào.

Nhưng sau nhiều lần việc này tiếp diễn, Kim Hyukkyu buộc phải bảo anh người yêu giao đến tận cửa phòng khoa cho mình. Park Dohyeon thậm chí còn cố tình thay chiếc áo blouse trắng ra, mặc áo măng tô rộng thùng thình và đội một chiếc mũ lưỡi trai che gần kín mặt, cải trang như vậy khiến anh trông chẳng khác nào ăn trộm, nhưng bờ vai rộng hơn 50cm lại một lần nữa bán đứng bác sĩ Park. Lúc này, người qua kẻ lại trước cửa phòng khoa của bác sĩ Kim thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang, miệng còn lẩm bẩm mấy câu như "Chẳng phải là bác sĩ Park khoa cấp cứu sao?" hay "Anh ấy đến đây trộm tài liệu khoa mình à?", chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến Park Dohyeon ước gì mình có thể đào một cái rồi chui xuống.

Sau đó, chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền đến một câu “Bạn trai của tui đến rồi”. Park Dohyeon ngơ ngơ ngác ngác được dẫn vào trong phòng làm việc, còn được Hyukkyu nắm tay dẫn đi chào hỏi hết một lượt với những bác sĩ trong khoa nhi.

Trong lúc chào hỏi, Park Dohyeon đã ngượng ngày càng ngượng hơn khi chủ nhiệm khoa tiến đến và nói nhỏ vào tai anh một câu.

“Mong cậu hãy yêu thương Hyukkyu nhiều vào, em ấy đã thích cậu từ rất lâu rồi.”

Hóa ra mọi người trong khoa nhi của Hyukkyu đã sớm biết chuyện tình của hai người.

Anh không cần phải chờ đợi sự đồng ý từ Hyukkyu nữa, anh chỉ cần thoải mái thể hiện tình yêu của mình như cái cách mà cậu đã làm thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net