iv;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7;

Chính Han Wangho cũng từng nghĩ, rằng em có thể bên Park Dohyeon mãi mãi.

Họ đã cùng nhau ngủ vùi suốt những tháng năm tươi đẹp của tuổi xuân ấm áp, họ đã cứ bên nhau bình yên phẳng lặng, không cãi cọ, cũng chẳng giận hờn.

Những tháng ngày Han Wangho có người thương bên đời từng trôi qua an nhàn như cánh hoa rơi rớt đậu vội trên tóc ai. Những tháng ngày trong trẻo với tiếng sơn ca đánh thức em mỗi sáng, với tông giọng trầm ấm ru em mỗi đêm. Những tháng ngày họ ngủ quên trên đống tro tàn quá khứ, mặc kệ tất thảy những điều đã qua, họ quấn quýt, ôm nhau thật chặt trong cái lạnh buốt đêm đông hay chỉ là chút nhớ nhung ngày tuyết đổ. Và họ đã cuốn lấy nhau như thế, bên nhau như thế, mặc kệ thế sự muộn phiền, mặc kệ nhân gian.

Thế nhưng, tình đầu trong trẻo hay yêu thương tột cùng rồi cũng phải đầu hàng trước thời gian. Họ cứ mải miết lao vào tình yêu như hai con thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng chỉ thấy tro bụi vất vưởng luẩn quẩn quanh khói xám mịt mờ.

Park Dohyeon vẫn là Park Dohyeon của buổi đầu gặp gỡ, vẹn nguyên những dấu ấn ban đầu, thế nhưng, Han Wangho lại chẳng còn là Han Wangho của tuổi mười lăm mới sáu nữa. Thời gian bỏ quên người tình của em, nhưng lại chẳng bỏ quên em. thời gian không cướp đi sự xinh đẹp nơi em, nhưng đã ghi lên khuôn mặt ngây thơ non nớt ngày nào đôi chút trưởng thành chững chạc. Em vẫn xinh, vẫn đẹp, vẫn rạng rỡ, nhưng em chẳng còn là em của thuở yêu dấu ban sơ.

Và Park Dohyeon thì không thể chấp nhận điều ấy.

[người nói, đã đến lúc người phải trở về rồi.

thế rồi, người đi thật.]

Vậy là, Park Dohyeon bỏ Han Wangho mà đi.

Ngọn đèn dầu leo lắt trong căn phòng bí bách đầy những bụi, em đưa đôi tay chằng chịt vết rạch lên, như muốn ôm lấy mảnh trăng kia cao vời vợi. Người đi rồi, em còn kiếm tìm điều chi? Những mảnh thủy tinh vỡ nát từ khung cửa sổ như găm vào tim em, xuyên qua da thịt, đau thật đau.

Han Wangho ngẩng đầu lên, từ cửa sổ đối diện giường mà nhìn lên muôn vạn sao trời lung linh như đáy mắt người em yêu ngày nào, giờ đã chẳng còn đây nữa, chỉ còn giọt âm hưởng từ ký ức cứ mãi vọng vang, ám ảnh, dai dẳng đeo bám em từ ngày này qua ngày khác.

Giọt âm thanh nghẹn ngào từ khóe môi em tan ra, hòa lẫn trong bóng tối tĩnh mịch u sầu ngoài cửa sổ. Em đang khóc, nhưng chẳng rõ vì sao. Có lẽ là, vì người em thương đã bỏ em mà đi vào một ngày nào đó, có lẽ sẽ chẳng trở về. Thực sự là người ấy có về không thì em không rõ, nhưng em đoán là không, vì chàng đã nỡ, đã dám bỏ lại bé con của chàng vào một ngày nắng hạ đẹp tuyệt vời đến thế chỉ để đuổi theo giấc mộng không tưởng riêng tư đầy ích kỷ ấy, thì chàng còn về làm chi?

vậy còn em thì sao, em vẫn muốn ở lại đây chứ?

[em chẳng rõ nữa, nhưng em muốn đợi người.].

Đợi một người tình không bao giờ trở lại

[ dù em vẫn biết người sẽ chẳng về đâu.]

Có lẽ chị Eires sẽ tới, sẽ đón em về nơi đô thành sầm uất uy nghi mà em vẫn luôn ghét bỏ ấy. và em sẽ lại là một hoàng tử xinh đẹp tuyệt trần của vương quốc, là quốc bảo trong lòng quốc vương. Em lại chẳng muốn phiền anh như thế, nhưng nếu em ra đi, cả anh, cả chị của em nữa, chẳng phải còn đau khổ hơn em sao? Mà Han Wangho thì, lại thương chị rất nhiều, em thương người con gái có dung mạo tuyệt mỹ luôn che chở em, em thương người không được hưởng trọn thanh xuân, vì lợi ích gia đình mà từ bỏ ước mơ thời tấm bé. Em thương cả anh trai rất mực thương em, cho dù không muốn sống, em cũng chẳng thể chết được.

Chị Lilian từng bảo em rằng, dù có buồn đến thế nào đi nữa, chẳng ai lại chết chỉ vì thiếu vắng tình yêu.

Dù chị ấy là người đau khổ nhất khi mộng tình tan vỡ.

Ánh nến bên đầu giường cứ lập lòe như linh hồn yếu ớt nơi em, chập chờn rồi tắt lụi. Bóng tối bao trùm lấy thân em, ôm trọn em vào lòng mà âu yếm. Đêm nhung lam lấp lánh trăng sao rực rỡ, trải dài đến vô cùng vô tận như muốn nuốt chửng hồn em vào ánh trăng diệu huyền.

Rèm mi xinh đẹp long lanh ánh trăng bàng bạc, phủ trên đôi mi nặng trĩu ấy là những giọt ngọc của nàng selene. Những giọt sương chảy ròng bên đôi gò má hồng hào óng ánh trước ánh trăng nhạt màu, lóe lên tia sáng hy vọng, thay cho lời xót thương từ thần trăng gửi đến kẻ tục trần lạc lối, người tình xinh đẹp với tuổi xuân lụi tàn trước ánh sáng trong trẻo của vị á thần.

8;

những kẻ cứ mê mẩn trong khoái lạc phù phiếm, cuối cùng cũng chỉ còn lại lá cây và trái đắng trong đôi tay mình.

Chẳng để em đợi lâu, chỉ vài ngày sau chị Eires đã đến.

Chị đến thật, và đón em về cung điện nguy nga lộng lẫy kia.

Quốc vương từng bảo em rằng, vương quốc chúng mình không cần tìm tư tế, vì thiếu nữ đồng trinh xinh đẹp nhất đã gánh hết trách nhiệm này rồi. Hoá ra, thiếu nữ đó là chị Eires. Sau khi đưa em về cung điện, chị chỉ giam mình trong đền thờ, hàng ngày dâng lễ rồi phủ phục dưới tượng thần mặt trăng mà cầu nguyện.

Cuộc sống của em thì vẫn như trước, vẫn quay vòng trong cung điện quạnh hiu.

Thực ra, thỉnh thoảng chị Lilian sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo, chị ấy thích kéo tay em lướt thật nhanh qua hành lang sáng loáng, bước chân vội vàng chìm vào đêm đen. Chị Lilian thích biển, cực kỳ thích. Những đêm không trăng mà trời vẫn sáng, bãi biển như một tấm màn nhung lam thẫm biêng biếc sao rơi, tinh tú lấp lánh trên mặt biển như sao băng từng lướt qua khóe mắt người thật dịu dàng xinh đẹp. Cuộc sống của em, lại trở về với vòng tay yêu thương của chị Eires, sự nâng niu của quốc vương và nụ cười ngây ngô xinh đẹp trên môi người chị song sinh của mình.

Cũng là mái tóc đen tuyền mượt óng, cũng là đôi đồng tử màu trà lấp lánh chứa cả ngân hà, cũng là đôi môi đỏ mọng như trái dâu mới chín, chẳng phải giống hệt Han Wangho sao?

「một mình ta khổ là đủ rồi, em thì phải hạnh phúc. 」

「 dạ? 」

「 chị trêu em đấy, không có gì đâu. 」

Hai người cứ nắm tay nhau dạo quanh bờ biển, rồi vội vàng trở về trước khi chuông đồng đồ điểm tiếng thứ mười hai.

Han Wangho phải về phòng một mình, giờ đây đến bà vú già cũng không ở cạnh em nữa, cung điện rộng lớn lạnh lẽo chẳng lấy một bóng người.

Trong những đêm đơn côi hiu quạnh nơi cung điện lộng lẫy ấy, wangho đã khóc thật nhiều.

Còn Park Dohyeon, có về Srodica rồi, cũng chẳng được yên lòng như chàng muốn.

Suốt những ngày tháng đầu tiên trở về cung điện, Park Dohyeon chỉ nhốt mình trong phòng, dằn vặt, đắn đo, đau đớn và nuối tiếc cho số phận của người mình yêu. Chàng đồng tình, và cũng tự nhận thấy rằng bản thân là một gã trai tồi tệ đểu cáng nhất thế gian này. Nhưng khi chàng nhận ra rằng thời gian đã ghi lên thân thể em thật nhiều dấu vết, chàng chẳng chẳng đủ can đảm để bước tiếp bên em.

Park Dohyeon vẫn luôn nói rằng, bản thân là kẻ sợ cô độc nhất thế gian này.

Chàng thà để cho nỗi buồn đau thương nhớ bám lấy chàng suốt mấy trăm năm trời, cũng chẳng đành lòng ở bên một người đó quá lâu, lần này cũng vậy.

「 con nghĩ người nên ra ngoài dạo chơi một chút, nơi đây không giống người, vẫn theo thời gian mà đổi mới hàng ngày. 」

「 có chuyện gì sao? 」

「 cũng không hẳn là có, chỉ là- con không thích thấy một tổ phụ cứ ủ rũ buồn rầu vì dăm ba cuộc tình dang dở và nỗi nhớ người tình nào đó vừa bị người bỏ rơi....

...trong khi, người đã làm điều ấy suốt cả trăm năm rồi. 」

Rốt cuộc thì Park Dohyeon cũng chẳng được ở trong phòng nữa, quân vương yêu cầu chàng chăm chỉ tham gia các buổi thiết triều, thỉnh thoảng đem theo vài vị tướng quân cưỡi ngựa vào rừng săn bắn, chiều đến lại đọc sách thưởng trà trong vườn oải hương thơm ngát.

Vào một chiều thu nổi gió, quân vương tạm gác chuyện triều chính, cùng vị tổ phụ ngồi thưởng trà ở hoa viên.

「 lần này người đi lâu thật nhỉ? thoắt cái đã năm năm. 」

「 ta còn tưởng, có thể kéo dài đến mãi mãi... 」
Vị quân vương đối diện bật cười, chén trà trong tay khẽ rung, vài giọt trà vương vãi trên thứ lụa là sang trọng chàng đang khoác trên mình, nàng tì nữ cạnh bên vội vàng cúi xuống, nhưng lại bị chàng phất tay tỏ ý không cần.

「 ngươi nói xem, tại sao thời gian lại bỏ quên ta nhỉ? 」

Một thắc mắc, cũng là một chấp nhất suốt bao kiếp người cô đơn hiu quạnh.

「 trước mắt ta, mọi người cứ lần lượt khuất bóng, chỉ còn ta, là vẫn mãi nơi này. 」

Uống một ngụm trà nóng, vị quân vương đối diện điềm tĩnh trả lời:

「 vì sự tồn tại của người, là biểu tượng cho sự trường tồn vĩnh cửu của Mirage- 」

「 thế cơ à? ai dạy thế? 」

「 chẳng phải đó là mong muốn của thần linh sao? các nàng moires chỉ cắt sợi chỉ sinh mạng của con người, chứ đâu thể cắt của một vị thần? 」

Quân vương nuốt một ngụm trà, vẩn vơ để lại một câu hỏi, coi như là lời giải cho sự bất tử đọa đày lên thân xác vị á thần nọ.

Á thần không hài lòng, liền hỏi lại:

「 vậy làm thế nào để các nàng có thể cắt nó đi?」

「 .... làm sao con biết được, người phải hỏi vị thần ấy chứ. 」

Quả là, quân vương vẫn là quân vương. Có là người nhà thì vẫn vô tình như thế.

Thôi thì, tình đẹp như mơ mà chàng chẳng thèm giữ lấy, mơ trôi mây tan trời quạnh gió để rồi tình chết theo mơ. Chết dưới những khắc khoải ngắc kín yêu thương mà chàng để lại, rồi rời đi.

Là chàng buông tình em trước.

Là chàng tự mình rời bước, buông lơi em cũng như mối tình xinh đẹp đã khắc sâu vào tâm trí chàng.

Em đã tặng chàng một tuổi xuân ấm áp, chàng trả lại em một nửa đời đau thương.

Em bảo chàng đem trái tim em lên trăng lên sao, vì trăng sáng cao vút lại bình yên, để tình em cứ mãi như ánh trăng dịu dàng nhảy nhót trên mái đầu đen nhánh của em mỗi đêm hạ ấm.

Nhưng nắng chưa kịp vàng thì chàng đã bỏ em đi mất, trăng tan tình nát rồi cõi lòng em cũng tan nát theo trăng.

Vị quân vương trẻ tuổi cứ nhìn mãi vị á thần trước mặt, môi nhoẻn nụ cười, phá vỡ khoảng không im ắng:

「 tháng sau, con sẽ làm lễ đính ước cùng công chúa xứ Mirage, người sẽ đi cùng con chứ? 」

「 ...không phải là eires chứ? 」

「 đương nhiên không rồi ngài á thần ạ, nàng là thiếu nữ của thần trăng, cả đời này, nàng chỉ dùng để tôn thờ nàng trăng selene xinh đẹp thôi. 」

Vị á thần nhìn chàng quân vương tuấn tú một lượt, lại đăm đăm trông ra áng mây ửng sắc hồng cuối đường chân trời kia.

trăng tàn, tình tan, còn ta, chỉ mong người hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net