Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu bạn này đang ngại ngùng đấy sao,ha"

Chimon cười ra một tiếng hoàn toàn thành công đánh thức con người bên trong của Perth. Hắn quay mặt lại, hai gương mặt áp sát nhau thiếu điều hai cái mũi chạm nhau. Chimon theo phản xạ "vô điều kiện" lướt mắt xuống đôi môi của chàng trai kia sao khuôn mặt đẹp trai rồi mà môi cũng 10/10 thế. Để đối phương không ra Chimon vội thu lại tầm mắt lên mắt đối phương. Perth từ bao giờ đã nhìn vào mắt của cậu, không biết trước đó hắn cũng như mình. Thiết nghĩ nếu cả 2 đều biết đối phương cùng nhìn vào môi nhau thì chuyện gì sẽ đến nhỉ. Phản ứng hóa học này thật sự là không có lý do.

"Nhìn tao đến mức này là muốn tao hôn thưởng à" Perth phá tan bầu không khí ám muội. Câu nói này làm Chimon giật mình hơi lùi lại

"Cái gì ch.." chưa kịp nói hết câu, đã giật mình. Perth đột nhiên đứng dậy làm cậu phải né ra, hắn chẳng nói chẳng rằng từ từ đi về phía cậu. Cậu theo phản xạ cũng từ từ lùi về sau, lúc này nhìn ánh mắt của hắn cậu có chút áp lực.

"Này.. Perth" giọng nói yếu ớt của Chimon không ngăn được hắn vẫn đang tiến tới. Đến khi chân chạm kệ ở cuối lớp học mà người kia vẫn tiến tới cậu biết chắc mình sắp toang rồi. Hắn vẫn đi về hướng cậu, bàn chân hắn đã không yên phận mà nhích đến giữa 2 bàn chân. Hắn cúi xuống nhìn để đặt chân sao cho thuận, Chimon cũng theo đó nhìn theo khuôn mặt cậu ánh lên nét sợ hãi đmm động vào hổ làm gì vậy trời.
Perth ngước lên nhìn Chimon, tay thuận thế đặt lên dựa ngang mặt cậu cậu rụt người lại. Mắt cậu lại lần nữa ko nhịn nổi mà liên tục lướt xuống môi hắn, là phản xạ tự nhiên thôi. Hắn tiến sát mặt lại, mặt liếc nhìn xuống môi cậu rồi lại liếc lên dường như là sợ sơ ý làm gì đó quá mức quy định vậy. [ hôn chứ giề ]

"Mày.... Mày.." Tim Chimon đập mạnh vì hồi hộp như muốn rớt ra ngoài. Cậu chảy mồ hôi, miệng lắp bắp mắt không thôi liếc xuống

"Sao nào, bạn học này cũng đang ngại ngùng đấy à" Perth cười khích trêu ghẹo Chimon.
Chimon cau mày, vội lấy lại được hồn bay lên trên mây
"Có cái quần mày mới có ấy, mày làm cái mẹ gì vậy, lỡ ai thấy.." Chimon lúng túng, cm nó sao xấu hổ thế. Mắt cậu còn không dám nhìn thẳng vào Perth, ờ chắc là nhất thời thôii.

"Thì sao, tao chỉ đang thể hiện sự hiểu biết của tao sau khi mày dạy tao mà, có phải như thế không hả" Perth nói có vẻ tự tin. Này mà mới học hỏi cái khỉ gì rõ chuyên nghiệp. Chimon nhìn hắn hoài nghi rồi cũng ậm ừ

"Ờ, phải sao cũng phải nói tao chứ làm tao..."

"Làm sao nào" hắn trêu chọc cậu

"Ờ thì... Ah 6h rồi đi xuống kho, lẹ lên tao đói rồi"
Chimon lúng túng vôi thu dọn đồ ròi phóng ra cửa trước, một màn làm Perth phản ứng không kịp. Cậu hồi hộp muốn chết như mấy chục viên đá trên người vậy, lần đầu sao tao bỡ ngỡ vậy.

"Hơi, đợi tao với, mày chạy nhanh thế" Perth vội chạy theo Chimon không quên cười khoái chí.

"Do mày chậm chạp đấy" Chimon vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đi về phía trước.

"Thật không đó, hay là mày xấu hổ, tai mày đỏ hết rồi này" Perth vươn chạm nhẹ tai Chimon làm cậu nhảy dựng lên

"Xấu hổ cái quần, tại tao nóng thôi đi nhanh tao bỏ mày lại" Chimon bị nói trúng tim đen liền che tai lại vội vàng chối rồi đi nhanh hơn.

"Hahaa" Perth đương nhiên nhìn thấu tâm tư Chimon, tấn công từ từ thôi vồ vập quá mèo con lại chạy mất.

"Cười cái đầu mày, nhanh lên" Chimon nhắc nhở người đằng sau.

Lúc này trường hầu như không còn ai, chỉ còn vài giáo viên và bảo vệ. Trời mùa thu nên tối nhanh hơn mùa hè, không khí cũng mát mẻ hơn cũng có đôi lúc gió rít từng cơn qua. Ở hành lang còn lộp bộp tiếng bước chân vang vọng tạo cho 2 chàng thiếu niên cảm thấy hơi trống rỗng và có chút rợn rợn. Nói đúng hơn chỉ có một mình Chimon cảm nhận được điều ấy, không hẳn là cậu sợ vì đây không phải lần đầu cậu đi. Khác với lần trước người đi cùng là Nanon lớp phó năm trước, bọn họ sẽ cùng đi cùng nói chuyện và có cả Ohm. Nhưng hôm nay không khí có chút lạ, chắc là do có sự thay đổi về người đi cùng, không gian cũng im lặng quá rồi.

"Này,....Perth" Chimon chậm rãi lên tiếng khi cả hai xuống tầng một và đi qua dãy hành lang

"Sao đấy, tao đây" Perth đi đằng sau Chimon, cũng tỉ mỉ cảm nhận không khí lúc bấy giờ và bóng lưng của người trước mặt.

"Mày lên tiếng tí đi, im lặng thế tao rợn người quá" Chimon ôm người nhìn xung quanh

"Ha, mày muốn tao nói gì đây" Perth có chút buồn cười

Chimon dừng chân quay lại nhăn mày với Perth
"Ít nhất mày đi lên đây bằng tao đi được không, cho tao biết mày có ở đây chứ"

"Rồi rồi" Đợi khi Perth sánh vai bên cạnh Chimon mới yên tâm đi tiếp

"Sao nay trường học đáng sợ thế, lúc trước tao đi có vậy đâu, hay do có mày thế"

"Này sao lại đổ thừa tao chứ"

"Ai mà biết được, nhìn mày cảm lạnh vậy mà"

"....." cạn lời

"Ờ mà này, sao mày thích Nanon vậy" kệ khuôn mặt bất lực của hắn, cậu vẫn chuyên tâm đi và hỏi

"Không hẳn thích, tao không chắc nữa lúc nhỏ cậu ấy hay an ủi và hát cho tao nghe nên tao ấn tượng, lúc đó còn nhỏ tao cũng không nhớ rõ. Nhưng tao nghĩ đó là Nanon"

" Là sao má, là mày thích nó nhưng lại không chắc là nó" Chimon quay qua nhìn hắn kinh ngạc

"Có thể nói thẳng là vậy, kể ra dài dòng lắm, khi nào có cơ hội tao sẽ nói" Sau câu nói ấy, Chimon nhìn Perth, chắc hẳn hắn thích người đó lắm đôi mắt trầm tư kia của hắn đã nói lên tất cả.

Hai người đi đến kho, bác bảo vệ đã mở cửa kho nhưng lại chỉ mở đèn ở trước cửa. Bình thường phải có công tắc mới mở được đèn bên trong.

"Đm, tối thế" Chimon có chút rén

"Để tao đi gọi bảo vệ cho" Perth định đi gọi thì Chimon giữ hắn lại

"Thôi, giờ trễ rồi vào lẹ rồi còn về nữa tao nhớ mẹ lắm rồi đấy" Chimon ủ rũ. Perth nghe Chimon nói vậy thù cũng đành mở đèn flash ở điện thoại rồi hai người cùng vào. Nơi này giống như thư viện với đầy kệ đựng toàn dụng cụ và đồ cũ, có khi không khéo lại lạc ở đây.

"Ở đây tối quá, hai là chia ra tìm cho nhanh"

"Cái gì chia nhau ra á, mày chắc không đó. Trong phim kinh dị mấy nhân vật hay mất tích khúc này lắm đó" Chimon sợ hãi nhìn xung quanh đáp
Perth vươn tay cú nhẹ vào trán cậu một cậu, không biết là vì cậu ngốc hay là vì để trấn an cậu

"Ngốc à, phim Thái không có chuyện đó đâu, nhanh rồi về bụng mày kêu làm tao phiền quá" Perth nói rồi quay người về phía khác đi.

"Thằng chó, trời ơi thấy ghê quá" Chimon có chút không can lòng nhưng đành phải vậy thôi. Nam nhi mà lại sợ cái gì, nghĩ bụng ròi cậu đi hướng ngược lại với Perth. Hai người tách ra, ánh đèn flash chiếu khắp nơi. Đi rồi mới biết ở đây quá trời đồ, như cái tiệm đồ cổ ấy, đồng hồ cũ, đồ trang trí, cây giả, búp bê, bảng hiệu hay mấy bộ đồ hóa trang cũng có. Thùng đồ trang trí ở đây hình như là của khối 11...

"Này, Chimon tìm thấy rồi cậu qua đây" nghe giọng nói lớn của Perth mắt Chimon sáng lên, ôi cuối cùng cũng được về nhà. Cậu nhanh nhảu chạy ra phía giọng nói, có lẽ sự sợ hãi đã làm cậu sao nhãng đi mà chẳng cẩn thận
"Bùng" tiếng bong bóng ở đâu nổ to, con ma nơ canh bộ xương cũ ở phòng y tế đổ về phía Chimon làm cậu hét toáng lên

"Áa" Chimon vội bịt chặt hai tai lại ngồi khuỵch dưới đất, bên cạnh là bộ xương giả đang đè lên chân
Nghe tiếng hét của Chimon, Perth vội vứt đồng đồ trang trí sang bên rồi chạy vội về phía Chimon.

"Này, Chimon mày có sao không đấy, không ổn chỗ nào" Perth vội ngồi xuống xem xét quanh người Chimon.

Lúc nay nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt nhắm nghiền của Chimon cũng mở dần, thấy Perth qua khe mắt nhỏ cậu liền nhào tới ôm chặt lấy Perth mà thút thít

"Tao sợ, do mày hết" cậu vùi đầu trong lòng ngực ấm áp của hắn.

-----------------------------------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net