Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận thấy chàng trai trong lòng có vẻ hoảng sợ, hắn cảm thấy có chút xót một tay ôm cậu một tay nhẹ xoa trấn an cậu.

"Không sao có tao đây rồi, chỉ là con ma nơ canh và bóng bay thôi"

"Nhưng mà tao sợ bóng bay nổ lắm"

"Tao biết rồi, không sao nữa"
Bé con nhỏ này mà lại sợ bóng bay, có chút đáng yêu rồi. Perth vội dìu cậu đứng lên
"Không sao chứ, đứng được không"

"Ah, chân tao đau quá, con mẹ nó" Chimon vội nhìn xuống chân, nhìn bằng mắt thường có vẻ chân cậu hơi sưng. Có vẻ như bộ xương kia không hiểu chuyện đè chân cậu. Perth nhanh chóng ngồi xuống, xem vết sưng của Chimon

"Không nặng lắm nhưng nếu đi nhiều thì có đây, về nhà lấy đá chườm đi" nói xong đột nhiên Perth xoay lại đưa lưng về phía Chimon làm cậu nghệch ra

"Gì vậy" gương mặt Chimon khó hiểu

"Lên đi tao cõng cho" ngược lại với cậu, mặt Perth lại rất thản nhiên, tay vẫy vẫy giục cậu mau lên

"Thôi, tao đi được mà" cậu hơi ái ngại, vội thể hiện đứng lên chưa kịp bước đã khuỵu xuống

"Ah, dmm" Chimon nhăn mặt, vậy mà có người nỡ cười vì hành động ngốc nghếch đó của cậu.

"Thôi đi, mày mau lên đi chân sưng thêm bây giờ đến lúc đó tao bỏ mày thật đấy" nghe thấy lời nói đe dọa của Perth, Chimon liền biết mình phải làm gì, lên tọt lên lưng Perth. Hắn nhẹ nhàng đứng lên, tiện nhặt điện thoại giúp Chimon rồi ra ngoài. Bác bảo vệ từ đâu xuất hiện làm Chimon hết hồn

"Hai đứa chim chuột gì ở đây vậy" bác ấy còn rọi đèn pin lên mặt, kèm theo câu nói làm Chimon chột dạ. Chim chuột gì chứ.

"Không, không phải đâuu bác, bọn con lên lấy đồ cho lớp" Chimon vội giải thích. Nhưng có vẻ bác bảo vệ có kinh nghiệm trong việc bắt quả tang học sinh lén lút chim chuột nên có vẻ không tin.

"Cõng nhau vào kho đồ tối om như vậy ấy hả, bác làm ở đây mười mấy năm rồi đó hai đứa, trông cũng đẹp đôi có gì phải ngại, he he" ôi cái nụ cười này làm người ta xấu hổ quá đi mất

"Khônggg, không đâu bác, bác hiểu lầm rồi, thật đó, chỉ là lấy đồ thôi" Chimon lại vội giải thích hận tên kia không lên tiếng nói đỡ câu nào

"Chân nó bị đau nên cháu cõng về ạ, sao chú không bật đèn lên, dọa trẻ em sợ" nghe tới đây Chimon nổi đóa ngay

"Cái gì mà trẻ em, tao sợ bóng bay thôi cóc sợ ma nhé, đáng ghét mau bỏ tao xuống tao không cầnnn, yaaa" Chimon giãy lên đòi xuống

"Té bây giờ, ngồi yên đi, tao trêu tí mà" Perth vội trấn tĩnh con mèo nhỏ xù lông. Đúng là dễ dỗi thật đấy.

"À ừ nhỉ, xin lỗi hai đứa nhé, hai đứa lớp nào để chú mang đồ xuống lớp giúp cho, chân đau nên về trước đi để chú lo cho" bác bảo vệ hiền từ, nói sau khi cười khúc khích vì hai đứa.

"Vâng thế cảm ơn bác nhiều lắm ạ" Perth và Chimon cúi người cảm ơn bác bảo vệ

"Ờ ờ không có gì hay đứa mau quay về đi trời tối lắm rồi đấy" bác bảo vệ thúc giục hai đứa ra về.
Trời lúc này đã tối hẳn, hình ảnh 2 chàng trai cõng nhau thấp thoáng dưới ánh đèn sân trường. Không khí lúc này im lặng lạ thường, Chimon đằng sau đang cố kiểm soát hơi thở lẫn nhịp tim để người kia không cảm nhận được. Nhưng có vẻ như không được, hai thứ đó đang bán đứng cậu, thừa nhận thì đây là lần đầu cậu được người khác cõng trừ bố và mẹ lúc nhỏ hơi xấu hổ mặc dù là con trai với nhau. Hành động lúc chiều của Perth làm Chimon thêm bận tâm nhưng cũng gạt phắt đi.

"Mày về bằng cái gì vậy?" một lần nữa Perth lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng hỏi Chimon

"Tao thường về bằng xe bus, nhưng chắc giờ không còn chuyến nào nữa, tao bắt taxi về"

"Ở đây khó bắt taxi lắm, để tao đưa mày về" Perth thản nhiên

"... Thôi phiền mày lắm" Chimon ủ rũ tựa cằm lên vai Perth, hôm nay cậu hơi mệt thật. Perth mỉm cười vì hành động đó, cố tấn công cậu. Perth dừng bước, quay mặt sáng Chimon khoảng cách này làm Chimon giật mình lùi mặt lại

"Mày định bò vào nhà à, đừng cãi để tao đưa về nhé"

"...." lúc này Chimon còn đắm chìm vào khuôn mặt người đối diện. Thấy cậu ta hơi quen mắt.
Perth cũng kiên nhẫn đợi Chimon trả lời, mê chết tôi rồi chứ gì.
"Ờ, sao cũng được nói trước tao không trả tiền công cho đâu đấy" Chimon nói với mặt rất ghẹo gan người khác rồi xoay đi. Nhưng sau một hồi suy nghĩ Chimon lại lên tiếng
"Mà này, mày có thấy nặng không vậy" hay quá cuối cùng Chimon cũng chịu quan tâm tới rồi

"Giờ mày mới hỏi có nặng thì giờ cũng hết rồi"

"Hehee ráng xíu đi pươn mình sẽ trả công thích đáng" Chimon cười nói

"Thường thì tao thấy trong phim người ta sẽ lấy thân báo đáp đấy, nên mày.." chưa kịp để Perth nói hết câu, Chimon đã đánh một cái lên đầu Perth một cái đau điếng
"Auu, tao đùa mà nóng tính thế"

"May là mày đùa đấy, thằng chó"
Cứ thế hai chàng trai chí chóe đến tận xe. Chimon hơi ngạc nhiên, không ngờ thằng Perth lại giàu vậy còn đi xe sang ngồi hơi nóng dit thật.   Muốn làm thân để hưởng lợi nhưng mà mình ghét nó quá cho tiền cũng không thèm chơi cũng nó đâu. Nhìn cái mặt đẹp trai là không ưa rồi.

Perth đưa Chimon về đến cổng nhà, chủ nhân ngôi nhà chắc cũng yêu thiên nhiên lắm vì nơi này trông rất ấm áp và nhiều cây xanh. Trước nhà còn có giàn hoa và hay bên tường kín cây cảnh, mang phong cách hơi cổ điển với ánh đèn vàng tựa những ngôi nhà ở Thụy Sỹ.
"Nào, có cần tao cổng lên tới phòng không"

"Thôi đi, mày tốt quá mức rồi đấy" Chimon cố lếch cái chân đau đi về phía cổng. Perth vốn định lại giúp nhưng bị Chimon ngăn lại
" Để tao tự đi được rồi, mày mau về đi để mẹ tao thấy lại bắt vào nhà uống nước" Chimon có chút đe dọa

"Sao thế, sợ mẹ mày bắt tao làm con rể sao" Perth cười

"Ờ đúng là thế thật" cậu nói nhỏ

"Mày nói gì" câu nói của Chimon làm Perth khó tin

"Ah ah ah mày mau về đi, nhiều chuyện quá tao về đây" Chimon gạt phắt đi

"Rồi rồi tao về đây, nhớ chườm đá ở chân nhé" lại cái điệu quan tâm người ta rồi đấy. Làm người ta xao xuyến chết đi được

"Biết rồi ạ, cảm ơn ạ, về cẩn thận ạ" Chimon miễn cưỡng muốn vào nhà thật nhanh để khỏi tiếp xúc với con người này nhiều. Quá nguy hiểm
Xe Perth khuất tầm mắt, Chimon mới xoay lưng vào nhà có chút hụt hẫng loại cảm giác này không biết từ đâu nữa. Cố vào đến mở cửa nhà thì một gương mặt đầy vẻ nghi ngờ đập vào mắt cậu làm Chimon hồn vía lên mây

"Ahhhh, mẹeeee, mẹ làm gì vậy" Chimon vội ôm trái tim bé bỏng thở hắt ra

"Đứa trẻ đẹp trai kia là ai thế hảa" mẹ Chimon có vẻ thích thú hỏi con trai. Đúng là tinh thật đấy

"Chỉ là bạn cùng lớp mới chuyển đến thôi" Chimon bất lực đi vào nhà

"Gớmm, mới ngày đầu đã thân thiết vậy sao mà chân con sao thế bé cưng" bấy giờ mẹ mới để ý dáng đi khó khăn của con trai.

"Chân con bị trật một chút, giờ mẹ mới nhận ra con trai mẹ bị gì sao hả" Chimon có chút hờn

"Nên cậu ấy đưa con về sao" mẹ vừa lấy đá chườm cho Chimon vừa hỏi

"Vângg tại nó muốn vậy nhé chứ con chẳng thèm thân với nó đâu"

"Au, người ta tốt vậy mà, nhìn bầu không khí lúc nãy còn tưởng cậu ta thích con đây hí hí, đầu mẹ nhảy 7749 cốt truyện đó" mẹ Chimon cười vui vẻ đưa túi chườm cho Chimon. Chimon đón lấy vừa chườm chân vừa chìm vào trầm tư.
Giống thích mình lắm à
------------------------------------------------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net