Chương 3: Màu lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi từ St.Mugo's trở về, Layla luôn có cảm giác con trai mình có gì đó khác hẳn so với trước kia. Cậu bé của cô bắt đầu ăn ít hơn, không hứng thú với những món đồ ngọt mà trước kia cậu vốn rất say mê. Peter hiện tại chỉ thích đọc sách, nhất là những quyển sách về bùa chú và biến hình, cậu thậm chí không còn tâm sự cùng cô nữa và ra ngoài thường xuyên hơn. Sự trưởng thành đột ngột này làm Layla lo lắng, nhưng Max lại cảm thấy đây là điều tốt, cuối cùng thì con trai ông cũng đã trưởng thành. Nhưng dù sao...

" Peter cưng, con nên ăn nhiều hơn một chút chứ. Có muốn thêm xúc xích không?" Layla hỏi khi thấy Peter bắt đầu buông dao nĩa.

"Ơ, không cám ơn mẹ. Con no rồi ạ." Peter nhìn cô bằng đôi mắt xanh xám rồi lặng lẽ đáp, sau đó cậu bé vội vã rời khỏi phòng ăn. Để lại một Layla lo lắng nhìn theo trong khi Max vẫn thản nhiên dùng bữa.

" Ôi, Peter bé nhỏ đang bị sút cân nghiêm trọng kìa Max. " Layla lo lắng nói với chồng.

" Anh thấy thằng bé vẫn ổn mà em. Nó còn nhanh nhẹn hơn trước nữa âý ." Max thẳng thắn nói với vợ, anh vốn không hài lòng về việc Layla cho Peter ăn quá nhiều đồ ngọt. Khiến lúc trước Peter hơi... mũm mĩm so với bạn bè cùng lứa, điều đó khiến cho việc kết bạn của cậu bé gặp nhiều khó khăn. Sau vài lần bị bọn trẻ Muggles dưới thị trấn trêu chọc, Peter ngày một khép kín và ở nhà suốt. Nhưng hiện tại nhìn coi, cậu bé của anh đã hoạt bát hơn nhiều rồi, lại còn chăm chỉ đọc sách bùa phép nhiều hơn nữa....

" Max! Đừng nghĩ em không biết anh đang nghĩ gì!" Layla thấp giọng quát chồng. Cô luôn biết Max không hài lòng với Peter trước kia vì thằng bé quá nhút nhát và không thích hợp với vai trò thừa kế gia tộc Pettigrew. Nhưng không lẽ Max không thấy Peter thay đổi quá nhanh sao?

" Thằng bé chỉ mới có 7 tuổi thôi." Cô nói thêm, giống như 'anh mong đợi gì ở một đứa trẻ 7 tuổi, thằng bé vẫn còn quá nhỏ, hãy để nó thoải mái một chút đi chứ'.

" Sắp 8 rồi em ạ. Trước sau gì thằng bé cũng phải thay đổi thôi. " Max không quan tâm mà sửa lại vợ.

"Max!!"

Một cuộc tranh luận nhỏ lại nổ ra trong nhà bếp nhà Pettigrew.

___________________
Peter trốn sau ngọn đồi gần nhà, khi thấy không có ai bên cạnh cậu mới cảm thấy thư giãn hơn một chút. Cư xử như một đứa trẻ thực sự không dễ dàng gì, nhất là đối với một người ở kiếp trước không có một gia đình đầy đủ như cậu. [] Đã sống cùng ông khi còn rất nhỏ, ngay sau khi bố mẹ cậu ly hôn, điều đó khiến một đứa trẻ dù còn nhỏ tuổi đến mấy cũng phải cố gắng trưởng thành thật nhanh.

Peter từ từ hồi thần lại, cậu ngồi phịch xuống nền cỏ mềm dưới chân vu vơ mà nhìn trời. Ngoại hình của cậu đã thay đổi đáng kể từ khi Peter nhớ về kiếp trước. Cậu bé mũm mĩm giờ đây gầy đi trông thấy, mái tóc màu xám lông chuột rối nhẹ trên đầu, đôi mắt xám xanh lộ rõ ra trên gương mặt nhỏ nhắn. Peter đã hơi bất ngờ khi lần đầu nhìn thẳng vào gương, bởi ngoại hình... ít giống phiên bản movie hoặc trong trí tưởng tượng của cậu ấy kiếp trước.

Lý do sút cân của việc Peter một phần do thói quen ăn uống và sự biến đổi về khẩu vị, các món Anh không giống với đất nước cũ của cậu, chúng quá dầu mỡ quá ngọt hoặc đơn giản hay quá nhạt, nhưng Peter vẫn đang cố gắng làm quen với chúng. Cậukhông muốn Layl- mẹ cảm thấy lo lắng nữa. Phần còn lại là cảm giác tội lỗi nho nhỏ, cậu luôn cảm thấy chột dạ mỗi khi ở cùng bố mẹ hiện tại. Nhất là mẹ, vì đơn giản thôi cậu không phải là Peter trước đây của họ (trừ phần cơ thể này ra) ký ức kiếp trước của cậu hoàn toàn lấn át ký ức của một cậu bé 7 tuổi, Peter vẫn có cảm giác mình là [] sinh viên đại học ngành thiết kế, một Muggles thuần chủng chính hiệu.

Để đánh lạc hướng mình khỏi những suy nghĩ rối rắm đó, Peter quyết định làm một cái gì đó như ma thuật.

Phải rồi, ma thuật!

Cậu nhớ đến Lily và Snape trong truyện gốc, họ là những đứa trẻ nhưng tài năng pháp thuật của họ thì không đùa được. Dù không có đũa phép họ vẫn làm chủ được phép thuật của mình, Lily có thể... ừm bay lượn mà không cần đũa phép hay chổi thần và làm một bông hoa xoè và cụp các cánh theo ý của mình. Và trong bản movie Snape nhỏ tuổi có thể làm một nhành có bay về phía Lily không khác gì một con chuồn chuồn kỳ lạ. Peter đã luôn bị ấn tượng bởi phân cảnh đó, không phải chỉ vì đó là ký ức của giáo sư Snape lúc cuối đời, mà đó chính là khả năng điều khiển phép thuật của Lily và Snape mà không cần đũa phép. Đáng ra nó còn được gọi là bạo động ma lực, do các phù thủy nhỏ không kiểm soát được cảm xúc và ma pháp của bản thân mà thôi, ví dụ điển hình là Harry nào là làm tóc thầy giáo thành màu xanh lam rồi thả rắn linh tinh, hoàn toàn không kiểm soát được. Nhưng Lily và Snape lại khác.

Và dù biết rằng ma lực mỗi người là khác nhau, điển hình là Peter ( và cả Neville Longbottom hàng chục năm sau mới ra đời) hầu như rất ít bạo động ma lực. Nhưng anh vẫn muốn thử một chút xem sao.

Peter ngó quanh một chút, sau đó quyết định ngắt một bông bông hoa cúc dại màu trắng tinh gần đó. Cậu tỉ mỉ ngắm nhìn bông hoa rồi từ từ nhắm mắt lại, cố gắng hình dung ra ma lực giống một dòng chảy đang cuộn lấy bông hoa, rồi từ từ biến nó thành màu xanh lam sáng.

Khi mở mắt ra, Peter cũng không ngạc nhiên khi mà đoá hoa... Vẫn chẳng biến đổi tý tẹo nào. Cậu chép miệng, ' Phải rồi cũng đâu có tới mức dễ ăn như vậy chứ.' Sau đó liền ném bông hoa sang một bên và thử làm với những thứ khác.

Chỉ là khi Peter không chú ý nữa, bông hoa bị vứt trên nền cỏ kia mới chậm chạp mà đổi màu. Để lại trên nền cỏ một bông hoa màu lam trong suốt như pha lê, nằm yên vị tại đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net