Chương 4: Bill

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1970, tức ba năm kể từ khi cậu đến thế giới này. Peter cũng làm được vài cuộc bạo động ma lực theo ý muốn của mình, như khiến cốc nước lơ lửng vài inch trên tay hay khiến áo sơ mi đổi màu. Hiện tại cậu đang thử một câu thần chú khác, với cây đũa phép mượn tạm từ Max.

" Lumos!"

Từ đầu cây đũa phép, một quả cầu ánh sáng rực lên như ánh đèn flash, làm loá cả mắt Peter khiến cậu bé vội vàng buông đũa. Án chừng đây là cách cây đũa phản đối người không phải là chủ nhân của nó đây mà. Cậu bé tóc xám cuống cuồng dụi dụi mắt để lấy lại thị giác.

" Ồ làm tốt lắm Pete!!!!" Tiếng reo vui mừng từ Layla vang lên sau lưng cậu.

'Ồ, không....'

Cả Max và Layla đều đã trông thấy cậu dùng pháp thuật. Max thậm chí còn phấn khích tới nỗi bế bổng cậu bé lên không, như thể cậu ấy là một đứa trẻ ba tuổi.

" Làm tốt lắm Peter của ba."

" Ồ không, cũng bình thường mà... Ba thả con xuống đi." Peter vùng vẫy, mặt đỏ bừng vì ngượng. Max sau đó miễn cưỡng mà thả cậu bé xuống, hai má Peter vẫn chưa thôi đỏ ửng.

"Ôi chao, dễ thương quá. Con lại xấu hổ nữa rồi." Mẹ Layla không nhịn được mà ôm lấy gương mặt nhỏ bé của Pete và hôn lên má cậu bé.

" Mẹ!!!" Peter kêu lên trước khi vụt chạy ra khỏi phòng.

Không đời nào cậu có thể thích ứng được với các bậc cha mẹ thể hiện tình cảm rõ ràng như thế này. Không phải cậu cảm thấy khó chịu nhưng Peter rất ngượng khi được đối xử như thế, Layla thì không nói làm gì vì cô vốn yêu chiều Peter nhưng Max lại khác, ông rất thích nhìn thấy cậu có những biểu hiện ma thuật (gần như là phấn khích) và ông thậm chí không ngại để cậu dùng đũa phép của mình để thực hiện vài bùa nho nhỏ.

Có lẽ Peter không biết, một số gia đình phù thủy thuần huyết tin rằng đối với một phù thủy nhỏ, bạo động ma lực biểu hiện cho lượng ma thuật nhiều hay ít. Họ tin rằng bạo động ma lực càng nhiều tức là ma lực của đứa bé đó càng mạnh mẽ. Thậm chí một số gia đình còn cực đoan đến mức gây sức ép cho đứa trẻ. Mà việc Peter thích tìm cách thử nghiệm ma thuật vô tình làm hài lòng ông Max, rằng ông đã có một đứa con trai mạnh mẽ, một người thừa kế xứng đáng, điều mà Peter nhút nhát trước kia không thể làm được.

______________________
Hiện tại Peter cũng được bà Layla cho học trường tiểu học Derry gần đó, để cậu bé có thể kết bạn cùng tuổi, tiện thể học về thế giới Muggles, nơi mà mẹ cậu lớn lên. Tất nhiên cậu và gia đình vẫn phải giấu đi việc họ là phù thủy. Tất nhiên, với một người từng là Muggles thuần chủng gần hai mươi mấy năm như Peter (kiếp trước), việc che giấu và cư xử như một muggles bình thường không làm khó được cậu bé.

" C- chào buổi sáng, P-Peter."

Peter ngẩng mặt khỏi cuốn sổ phát thảo của mình và mỉm cười với người vừa chào mình. Cậu đang ở trong lớp học của mình.

" Chào, Bill. Hôm nay thế nào?"

Bill Denbrough bạn cùng lớp với Peter, một cậu bé cao gầy có đôi mắt xanh lam và mái tóc nâu sẫm được chải gọn gàng. Cậu ấy rất thông minh có khiếu trong viết lách, họ đã làm quen nhau hồi lớp hai và làm bạn tới tận bây giờ. Có lẽ do cả hai có cùng sở thích đọc sách giống nhau và... cùng bị bạn cùng lớp cười nhạo và bỏ lại. Bill là bởi chứng nói lắp của cậu ấy còn Peter là bởi vì gia đình của cậu ấy kỳ lạ trong mắt người dân thị trấn, như tự cô lập chẳng hạn.

" Ổn l-lắm. Nhưng Geogrie hôm qua lại gặp ác mộng." Bill đáp, ngồi xuống chiếc ghế cạnh Peter. Geogrie là em trai Bill, nay chỉ mới 4 tuổi, cậu bé rất đáng yêu nhưng kể từ khi ngủ riêng thì thường khóc thét giữa đêm và nói dưới giường có quái vật.

" Chà, có lẽ nên chuyển phòng cho Geo thôi. Nhóc ấy có vẻ không hợp với căn phòng mới." Peter nói vu vơ, có thể một con ma xó hay ông kẹ nào đó vô tình trốn trong nhà Bill thì sao hoặc là loại ma gầm giường, tụi nó khoái chọc ghẹo con nít lắm.

" B-bồ cũng nghĩ vậy ha. Mình định trưa nay sẽ nói với mẹ." Bill nói, cậu ấy rất lo lắng cho em trai. Peter mỉm cười gật đầu với Bill và cả hai dừng trò chuyện khi cô giáo vào lớp.
__________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net