Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp trời cuối tháng Năm. Tại sân vườn nhà Fujikura ở phía Nam thành phố Kunitachi. Như thường lệ, bà Fujikura Fumiyo đang được chồng là ông Kozaburo đưa đi dạo. Bà Fumiyo năm nay 70 tuổi vốn không thể tự đi bộ. Bởi vậy, nói là đi dạo nhưng chính xác là di dạo bằng xe lăn. Người có nhiệm vụ đẩy xe là ông Kozaburo. Ông Kozaburo không hề bực bội khi phải giúp vợ. Đối với Fumiyo, khoảng thời gian đi dạo mỗi sáng là lúc bà cảm thấy hạnh phúc nhất. Cũng xin nói luôn, gia đình Fujikura là chủ khách sạn Fujikura danh tiếng có lịch sử lâu đời. Ông Kozaburo trước là giám đốc khách sạn, nay đã lui về ở ẩn với chức danh chủ tịch danh dự. Vì lẽ đó mà tư gia Fujikura là một biệt thự có khoảng sân rộng mênh mông. Rộng đến nỗi bà Fumiyo đi dạo bằng xe đẩy cũng không thể đi hết được. Ở góc sân có một gian nhà phụ. Gần đây, không khí gia đình Fujukura trở nên căng thẳng vì có người chuyển đến sống tại gian nhà này, bản thân bà Fumiyo cũng thấy phiền não.

Lúc đi ngang qua gian nhà phụ, chợt ông Kozaburo nói với bà Fumiyo thế này. "Về chuyện Takahara Kyoko, tôi định cho phép thằng Toshio cưới con bé..."

"Ồ, thật chứ? Tốt quá. Thằng Toshio chắc sẽ vui lắm." Bà Fumiyo reo lên như thể đó là chuyện vui của chính mình. "Tôi và con Minako đương nhiên đều tán thành. Chỉ không biết thằng Masahiro nghĩ sao."

"Không sao đâu. Tôi mà nói thì thằng Masahiro sẽ hiểu."

Bà Fumiyo và ông Kozaburo có hai người con rất thành đạt. Cô con gái Minako năm nay 35 tuổi. Minako đã có chồng và một con gái tên Rika đang học mẫu giáo. Chồng của Minako là Masahiro, tuy mới 45 tuổi nhưng đã giữ chức giám đốc khách sạn Fujikura. Việc ông Kozaburo rút khỏi ghế điều hành, lui về ở ẩn cũng là vì có anh con rể Masahiro này. Có thể nói, vợ chồng Minako và Masahiro chính là trung tâm của gia đình Fujikura hiện nay. Còn cậu con thứ Toshio, năm nay 34 tuổi, cũng làm việc tại khách sạn Fujikura thì vẫn độc thân. Nửa tháng trước, Toshio dẫn một cô gái trẻ cùng một con mèo đen về sống ở gian nhà phụ. Hẳn là Toshio có lý do riêng khi làm vậy nhưng ông Kozaburo cương quyết không chấp nhận cô gái tên Takahara Kyoko kia. Tuy nhiên, gần đây thái độ của ông Kozaburo đã có phần dịu bớt.

"Tối qua có chuyện gì à. Tôi nghe nói thằng Teraoka đến chơi." Teraoka Yuji là bạn đại học của Toshio, đồng thời cũng có họ với nhà Fujikura.

"Chơi mạt chược. Có tôi, thằng Masahiro và Toshio, sau đó thì thêm thằng Teraoka nữa." Giọng ông Kozaburo có vẻ ngái ngủ. "Thằng Teraoka đêm qua ngủ lại nên chắc vẫn còn loanh quanh trong nhà."

Như thể chỉ đợi ông Kozaburo dứt lời, một tiếng hét thất thanh, giọng đàn ông vọng lại từ góc vườn. Tiếng hét nghe rất hoảng hốt như thể người này vừa trông thấy bóng ma trong vườn vào sáng sớm.

"Trời, chẳng phải giọng thằng Teraoka đó sao." Bà Fumiyo la lên rồi tự đẩy xe đi. "Hình như ở trong vườn hồng. Không biết có chuyện gì."

Tư gia Fujikura có một vườn hồng đúng tiêu chuẩn được ông Kozaburo gây dựng bằng tất cả tâm huyết. Cả một đời cống hiến cho công việc, ông chỉ có một sở thích duy nhất là hoa hồng.

"Tôi không rõ nữa. Ta thử đến đó xem sao." Ông Kozaburo vội vàng đẩy xe của bà Fumiyo về phía vườn hồng. Đây là khu vực có hàng rào bao quanh, cổng vào kết đầy hoa hồng. Hai người chạm mặt cậu con rể Masahiro ngay trước lối vào. Masahiro chạy ra đây cũng vì nghe thấy tiếng hét.

"Ồ, bố à, tiếng hét vừa rồi là..."

"Bố không biết. Nghe giống tiếng thằng Teraoka..."

"Ta thử vào trong xem thế nào." Ông Kozaburo và Masahiro cúi xuống, lách người qua cổng rồi lao vào bên trong. Bà Fumiyo tự đẩy xe theo sau.

Vườn hồng là một không gian đặc biệt trong biệt thự gia đình Fujikura. Toàn bộ khu vườn phủ đầy hoa hồng, đến nỗi khó mà tìm được một loài hoa nào khác. Nơi đây tập trung đủ các loại hồng như hồng Cocktail, hồng Parade, hồng Maria Callas. Loại được trồng trong chậu, loại trồng theo luống, loại bám trên tường hoặc cột nhà. Giờ đang là cuối tháng Năm, đúng mùa hoa nở. Tất cả đang thi nhau khoe sắc, khiến không gian tràn ngập mùi hương và sắc màu. Một khung cảnh đẹp đến mức dễ khiến người ta ngạt thở.

Trong không gian rực rỡ ấy, Teraoka Yuji đang ngồi thụp xuống nền đất như hóa đá. Đôi mắt mở to hiện rõ nỗi kinh hoàng.

"Teraoka, cậu sao thế, có chuyện gì à?" Masahiro hỏi.

"A... anh nhìn kìa, ở đằng kia!"

Teraoka Yuji chỉ về giữa vườn hồng. Ở đó có một chiếc giường hoa hồng. Nhưng không phải là giường thật. Đó là một cái bệ rộng khoảng một chiếu, bên trên có hoa hồng leo. Dàn hoa hồng leo mọc dày khiến cái bệ trông giống một tấm thảm xanh mướt. Vài bông hồng nhung mọc xen kẽ, tô điểm thêm sắc màu cho tấm thảm. Trên tấm thảm hoa hồng đó, một cô gái đang nằm bất động. Cô là Takahara Kyoko. Trông cô như thể đang say giấc giữa đám hoa hồng. Cô lại đang vận bộ đồ ngủ trên người nên trông càng giống. Nhưng làm sao có thể ngủ ngon lành trên một chiếc giường hoa hồng được? Nếu có thì chỉ khi người đó đã chết thôi, vì như thế họ mới không cảm thấy đau khi bị gai đâm.

Bà Fumiyo chăm chú quan sát cô gái xinh đẹp nằm trên giường hoa hồng và nghĩ: Có lẽ nào? Và bà đã không sai. Trên chiếc giường hoa hồng, Takahara Kyoko thực sự đã chết mà trông như thể vẫn đang ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net