Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới danh thắng gợi lại một thành phố Kunitachi cổ xưa là nói tới đền Yaho Tenman. Đây là ngôi đền lâu đời nhất vùng Kanto. Những người cục mịch, thô lỗ vẫn thường bị gọi là "yaboten", nghe nói bắt nguồn từ tên ngôi đền Yaho Tenman nói trên. Chẳng biết đúng hay sai. Tìm trên trang YAHOO! chắc thế nào cũng ra nhưng giờ không phải lúc để Hosho Reiko làm vậy. Đã có án mạng tại tư gia của một gia đình giàu có cách đền Yaho Tenman không xa.

Nhận được tin báo, Reiko tức tốc lao đến hiện trường để rồi chết lặng khi nhìn thấy một thi thể nằm trên chiếc giường hoa hồng. Làn da trắng muốt. Gương mặt thanh tú như búp bê phương Tây. Mái tóc đen buông xõa lẫn vào đám hoa hồng leo màu xanh với vài bông hồng nhung điểm xuyết... Vừa trông thấy thi thể, trong đầu Hosho Reiko lập tức hiện lên những từ như "lộng lẫy", "tuyệt đẹp", "rạng rỡ". Tuy nhiên, đang ở vị trí một điều tra viên, cô biết không nên nói ra những từ này. Reiko kín đáo dùng ngón tay khẽ đẩy chiếc kính gọng đen không số rồi im lặng quan sát. Thi thể người đẹp bọc trong hoa hồng. Nghe như mô típ trong hội họa. Ai đã bắt chước theo... Reiko vừa nghĩ tới đó thì từ phía sau bỗng vang lên giọng đàn ông quen thuộc.

"Nạn nhân là Takahara Kyoko, 25 tuổi. Nghe nói cô ta mới đến tá túc tại gia đình Fujikura. Đẹp quá đi mất. Hiếm có hiện trường án mạng nào lại đẹp và lộng lẫy thế này. Cứ như mô típ trong hội họa vậy!"

Anh ta thản nhiên nói ra những điều Reiko chỉ nghĩ mà không dám nói ra miệng. Tự nhiên Reiko muốn bóp cổ anh ta và hét lên rằng, "Đồ thô lỗ!" Nhưng thực tế thật đáng buồn. Anh ta là cấp trên của Reiko với chức danh thanh tra. Cô không thể bóp cổ anh ta. Reiko chỉ còn biết ném cái nhìn lạnh lùng về phía cấp trên rồi nhẹ nhàng đưa ra lời chỉ trích.

"Thanh tra Kazamatsuri, có khinh suất không khi tán dương? Một người vừa bị sát hại cơ mà."

"Khinh suất? Tôi hả?" Thanh tra Kazamatsuri – 32 tuổi, độc thân – đặt tay lên ngực hỏi. Anh ta chính là quý tử của ông chủ hãng ô tô danh tiếng Kazamatsuri Motors. Là thanh tra dị thường bậc nhất Sở Cảnh sát Kunitachi, Kazamatsuri bị gắn vô số lời đồn thổi được truyền tai nhau như thật rằng anh ta trở thành cảnh sát cốt chỉ để thỏa mãn ước mơ bình dị là phóng chiếc Jaguar màu bạc yêu quý khắp đường phố với chiếc đèn hiệu cảnh sát gắn bên trên.

"Cô hiểu lầm rồi Hosho. Tôi không bảo thi thể này đẹp. Tôi nói là chỗ này đẹp. Được thưởng lãm một vườn hồng đẹp thế này cơ mà." Thanh ha Kazamatsuri khéo léo lảng tránh lời chỉ trích của Reiko rồi thản nhiên tiếp tục với câu chuyện khoe khoang không ăn nhập gì với hoàn cảnh, "Thật ra vườn hồng nhà tôi còn rộng gấp đôi thế này cơ".

Nữ điều tra viên trẻ tuổi của Sở Cảnh sát Kunitachi chỉ biết im lặng lắng nghe. Cô chính là con gái của ông Hosho Seitaro, chủ tịch Tập đoàn Hosho. Tập đoàn Hosho là một tập đoàn đa ngành, kinh doanh trên mọi lĩnh vực từ tài chính, bất động sản, đường sắt, điện, phân phối cho đến xuất bản truyện trinh thám. Nhưng Reiko giấu nhẹm chuyện này vì danh tiếng của gia đình sẽ chỉ đem lại rắc rối tại nơi làm việc vốn dĩ rất khô khan. Cô vẫn bảo với đồng nghiệp rằng bộ vest cao cấp Burberry đang mặc là "hàng may sẵn, giá rẻ, mua ở cửa hàng Marui Kokubunji". Còn cặp kính Armani được mua ở siêu thị kính với giá 3980 yên. Mấy anh điều tra viên thô kệch, ngốc nghếch ở Sở đến giờ vẫn không mảy may phát hiện ra lời nói dối trắng trợn của Reiko. Reiko đã phải khiêm tốn nhường ấy nên dù thanh tra Kazamatsuri có lớn tiếng khoe khoang về vườn hồng đi nữa cũng chẳng khiến chân mày Reiko nhúc nhích. Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn muốn bóp cổ và thì thầm với anh ta rằng: Vườn hồng nhà tôi còn to gấp ba vườn nhà anh cơ!

"Cô Hosho này." Thanh tra Kazamatsuri không hề hay biết Reiko đang nghĩ gì về mình. "Cô có nhận ra điều gì khi quan sát một thi thể tuyệt đẹp thế này không?"

"Rốt cuộc thì anh vẫn gọi là 'thi thể tuyệt đẹp' đấy thôi." Mà thôi, tạm bỏ qua chuyện đó đã...

Ngay khi nhìn thi thể, Reiko đã nhận ra mấy điều sau. Trước hết là việc nạn nhân mặc bộ đồ ngủ mỏng. Tiếp theo là nạn nhân để chân trần và không tìm thấy giày dép gần đó. Tổng hợp hai điều trên, suy ra nạn nhân bị sát hại ở một nơi khác, có thể ở trong nhà chứ không phải tại vườn hồng. Nghĩa là sau khi sát hại nạn nhân ở đâu đó trong nhà, hung thủ đã đem xác nạn nhân ra đặt trên chiếc giường hoa hồng. Nhưng tại sao hung thủ lại mất công như vậy? Reiko đang băn khoăn chưa hiểu lý do tại sao thì...

"Ồ, cô không nhận ra à? Để tôi nói cho cô nghe nhé. Nơi gây án không phải là vườn mà là trong nhà. Cô nhìn quần áo của nạn nhân đi. Nạn nhân còn để chân trần nữa."

Thanh tra Kazamatsuri đã nhắc lại giúp Reiko tất cả những gì cô đang nghĩ. Hỏi "cô có nhận ra điều gì không" xong tự mình trả lời "để tôi nói cho cô nghe nhé". Đây đúng là sở trường của anh ta. Mà thôi, suy luận của anh ta không sai nên không cần bực bội làm gì. Là cấp dưới, Reiko chỉ biết im lặng chờ đợi anh ta kết thúc câu chuyện rõ như ban ngày này. Ôi chao!

"Thưa thanh tra, tóm lại, việc cần làm bây giờ là xác định nơi gây án và mục đích hung thủ di chuyển xác nạn nhân phải không?"

"Phải rồi, thưa cô nương. Cô hiểu nhanh thật."

Vâng, có khi còn nhanh hơn cả anh. Ngoài ra, tôi đã nhắc anh nhiều lần rồi, đừng gọi tôi là "cô nương", nghe khó chịu lắm! Tôi là "tiểu thư", không phải "cô nương"!

* * *

Thi thể của Takahara Kyoko được cẩn thận nhấc xuống khỏi chiếc giường hoa hồng để tiến hành khám nghiệm. Theo đó, thời gian tử vong được xác định là khoảng 1 giờ sáng. Quanh cổ có vết siết nên nguyên nhân tử vong được cho là ngạt thở do bị siết cổ. Hung khí không phải là loại dây mảnh như dây thừng hay dây buộc mà là thứ to hơn, kiểu như khăn bông, về chuyện thi thể bị di chuyển, bên khám nghiệm cũng có chung ý kiến với bên Reiko.

Sau khi việc khám nghiệm kết thúc, Reiko cùng đồng sự bước ra khỏi vườn hồng, bắt đầu thu thập lời khai của bốn nhân vật đã phát hiện thi thể. Bốn nhân vật gồm ông Fujikura Kozaburo chủ tịch danh dự khách sạn Fujikura và bà Fumiyo vợ ông, tiếp theo là anh Fujikura Masahiro con rể ông kiêm giám đốc khách sạn, cuối cùng là cậu Teraoka Yuji – người tối qua đã ngủ lại ngôi nhà này. Trong số bốn người, Teraoka Yuji là người đầu tiên phát hiện thấy thi thể. Nghe nói anh ta có họ hàng với gia đình Fujikura.

"Tuy có họ với gia đình Fujikura nhưng phải 12 năm rồi, kể từ hồi sinh viên tôi mới đến đây chơi. Hồi xưa chưa có vườn hồng nên lần này tôi muốn tranh thủ ngắm cho thật đã. Sáng nay, do dậy sớm hơn thường lệ nên tôi ra thăm vườn, vào đến nơi, nhác thấy có người nằm trên chiếc giường hoa hồng, tôi tiến lại gần thì phát hiện ra đó là Takahara Kyoko. Nhìn mặt cô ấy trắng bệch như người chết, tôi hoảng quá bèn la toáng lên. Tôi nói thật đấy. Xin điều tra viên hãy tin tôi."

Teraoka Yuji chắp tay van nài như thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ đang chĩa vào mình. Reiko nhận thấy lông mày của thanh tra Kazamatsuri khẽ nhíu lại.

"Ồ, không sao." Thanh tra Kazamatsuri gật đầu rồi quay sang ba người còn lại. "Vậy mọi người đã chạy đến sau khi nghe thấy hét của anh Teraoka từ vườn hồng. Thấy cảnh anh Teraoka quỳ sụp xuống mặt đất và thi thể chị Takahara Kyoko, mọi người đã gọi ngay cho 110. Đúng vậy không?"

"Vâng, đại để là như vậy. Bố nhỉ?"

"À, vâng vâng, Tôi nghĩ là thế." Masahiro và ông Kozaburo gật đầu với nhau nhưng giọng cả hai đều có gì đó gượng gạo.

"Vâng, tôi hiểu rồi" Thanh tra Kazamatsuri gật đầu, "Tiện đây cho tôi hỏi, thường ngày ai vẫn chăm sóc vườn hồng?"

"Chồng tôi." Bà Fumiyo trả lời. "Chồng tôi thích hoa hồng, bất kể đêm ngày, hễ lúc nào rảnh là ông ấy ở lỳ trong vườn. Tại thế mà tay ông lúc nào cũng đầy vết xước đấy."

"Ra là thế. Hoa hồng có gai mà. Vậy cho phép tôi hỏi ông Kozaburo. Sáng nay, khi nhìn vườn hồng, ông có thấy điều gì khác thường không. Tất nhiên trừ thi thể nạn nhân ra."

"Không, tôi không thấy có gì khác thường. Trừ cái xác thì mọi thứ vẫn giống bình thường."

"Anh Masahiro thấy sao?"

"Hằng ngày tôi ít ra vườn lắm nên cũng không rõ."

"Thế à? Tôi hiểu rồi. Cho tôi hỏi lại điều này." Thanh tra Kazamatsuri quay sang hỏi thẳng luôn ba người đàn ông, không úp mở, "Có phải mọi người đã di chuyển cái xác?"

Dường như cả ba đều nín thở. Có vẻ câu hỏi của thanh tra đã chạm đúng điểm yếu của họ. Chắc là ăn may thôi, Reiko thầm nghĩ.

"Ồ, chẳng có gì đáng kinh ngạc cả đâu." Trái ngược với câu nói đầy vẻ khiêm tốn, mặt thanh tra Kazamatsuri vênh lên như muốn bảo, mọi người thấy suy đoán của tôi thế nào? "Ban nãy, khi anh Teraoka chắp tay, tôi phát hiện có vết xước mới ở mu bàn tay phải của anh. Còn ông Kozaburo, đúng là hai tay ông đầy vết xước thật nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vết còn khá mới. Thế là tôi quay sang nhìn tiếp mu bàn tay của anh Masahiro, quả nhiên tay anh cũng có vết xước tương tự. Những vết xước đó là gì? Đương nhiên là vết xước do gai hoa hồng. Ông Kozaburo thường ngày vẫn chăm sóc hoa hồng nên tay bị xước đã đành, đằng này cả tay của anh Masahiro và Teraoka cũng có vết xước."

Ba người đàn ông im lặng nghe thanh tra Kazamatsuri. Thanh tra tiếp tục. "Các anh đã gọi ngay cho 110 khi phát hiện ra cái xác nhưng đó là nói dối. Các anh đã chạm vào cái xác và di chuyển nó. Đó là lý do tay các anh bị gai hoa hồng cào xước. Tôi nói có đúng không?"

Ra vậy. Hóa ra cũng có lúc thanh tra Kazamatsuri sắc sảo ra trò, Reiko thầm khâm phục. Nhưng anh ta là thanh tra cơ mà, nói được thế là bình thường. Trước lời nhận xét sắc sảo của thanh tra Kazamatsuri, ba người đàn ông bối rối che vết xước trên mu bàn tay. Có vẻ họ đã bị nói trúng tim đen. Trong khi đó, thanh tra vẫn chưa muốn buông tha.

"Ngoài ra, chúng tôi biết là thi thể cô Takahara Kyoko được mang ra vườn hồng sau khi bị sát hại. Có phải ba người đã đặt cô ấy nằm lên chiếc giường hoa hồng không?"

"Đợi đã, anh điều tra viên, anh hiểu lầm rồi." Người cuống cuồng ngắt lời thanh tra Kazamatsuri là ông Kozaburo. "Đúng là chúng tôi có chạm vào cái xác. Chúng tôi đã hơi xê dịch nó. Nhưng không phải chúng tôi khiêng cái xác ra vườn hồng. Chúng tôi chỉ phát hiện cái xác ở trong vườn hồng thôi."

"Bố tôi nói đúng đấy." Masahiro tiếp lời ông Kozaburo. "Ban đầu chúng tôi không rõ cô ấy đã chết thật hay chưa. Bởi trông cô ấy chỉ giống như đang ngủ. Chúng tôi lay nhẹ cô ấy, thử cả mạch nữa. Ai mà chẳng làm thế. Sau khi chắc rằng cô ấy đã chết, chúng tôi quyết định đưa xác cô ấy xuống khỏi bệ. Tại sẵn có sức của ba người đàn ông."

"Vâng, chuyện là như thế." Teraoka Yuji gật đầu tỏ vẻ hối lỗi. "Để cô ấy nằm giữa đám hồng leo như vậy thì tội quá, thế là..."

"Vâng vâng." Ông Kozaburo lẩm bẩm như thể đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy. "Nhưng khi bắt tay vào làm, chúng tôi mới biết đám hồng leo quấn vào cái xác nhiều hơn chúng tôi tưởng. Chúng tôi lại toàn tay trần nên bị gai hoa hồng cào rất đau. Đúng lúc ấy, vợ tôi ở bên cạnh bảo, 'Có thể đây là một vụ án mạng. Mọi người không nên động vào'. Mãi lúc đó chúng tôi mới nhận ra là mình đã sơ suất."

Nói xong, ông Kozaburo cúi đầu như muốn tạ lỗi. Thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện nhân chứng đầu tiên vì quá hoảng sợ nên đã chạm hoặc dịch chuyển thi thể. Phần lớn họ làm vậy là xuất phát từ thiện ý nên khó mà trách được. Dù việc này sẽ gây rắc rối nếu xét trên quan điểm cần phải giữ nguyên hiện trường.

Thanh tra Kazamatsuri khẽ ho một tiếng rồi quay sang bà Fumiyo đang ngồi trên xe lăn. "Những điều họ nói có đúng không thưa bà?"

"Vâng. Tôi đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Mọi chuyện họ nói đều đúng. Bọn họ có chạm đến thi thể của Kyoko nhưng chỉ chốc lát thôi. Mong anh thứ lỗi."

"Ồ vâng, đành vậy thôi." Thanh tra Kazamatsuri kết thúc câu chuyện và chuyển sang đề tài mới. "Tôi nghe nói cô Takahara Kyoko mới đến tá túc tại gia đình. Chuyện đó tôi sẽ hỏi sau, trước mắt tôi muốn được xem phòng ngủ của cô ấy."

Nạn nhân bị giết khi đang mặc đồ ngủ. Do đó, nhiều khả năng phòng ngủ chính là nơi xảy ra án mạng. Câu hỏi của thanh tra Kazamatsuri tạm thời có vẻ hợp lý.

"Kyoko sống ở gian nhà phụ. Gian nhà kia kìa." Bà Fumiyo chỉ về ngôi nhà mái bằng nằm cách vườn hoa hồng khoảng 50m.

* * *

Reiko và thanh tra Kazamatsuri băng qua sân vườn để đến gian nhà phụ. Trong sân vườn rộng mênh mông này, ngoài hoa hồng còn có rất nhiều loài thực vật khác. Kia là giỏ lan, đây là giàn đậu tía. Hoa sen nở đầy mặt ao. Đang vào mùa nên păng-xê, đậu hoa được trồng trên luống đua nhau khoe sắc chẳng kém gì hoa hồng. Khi đi cạnh các luống hoa, có một điều khiến Reiko thầm khâm phục là cả khoảng sân vườn rộng mênh mông của dinh thự được thiết kế theo kiểu barrier-free8. Suốt quãng đường từ vườn hồng đến gian nhà phụ, không hề có một đoạn dốc hay bậc lên xuống nào. Có lẽ trong nhà cũng được xây tương tự. Đương nhiên, việc thiết kế này là vì bà Fumiyo – người đang phải ngồi xe lăn.

Hai điều tra viên đặt chân đến gian nhà phụ. Nhìn ở cự ly gần mới thấy tuy là phụ nhưng gian nhà trông khá khang trang. Trước thềm nhà có mấy khóm đỗ quyên đang trổ hoa đỏ tía. Theo lời bà Fumiyo, vợ chồng Minako và Masahiro sống tại gian nhà này lúc mới kết hôn. Sau khi có con, vì chật chội nên họ chuyển đến sống ở nhà chính. Takahara Kyoko đến sống tại đây khi gian nhà đang để không. Thanh tra Kazamatsuri xoay tay nắm cửa bằng bàn tay đeo găng trắng. Cửa không khóa. Cánh cửa mở mà không hề phát ra tiếng động. Hai điều tra viên bước vào bên trong. Trong số các phòng nằm dọc hai bên hành lang, có một phòng khiến hai điều tra viên chú ý. Nghe nói Takahara Kyoko dùng phòng này làm phòng ngủ. Tuy đồ đạc trong phòng khá sơ sài nhưng có thể thấy ngay sự lộn xộn.

"Ồ, cô nhìn thấy không hả Hosho?"

"Vâng, tôi có thấy, thưa thanh tra."

Trên chiếc giường kê sát tường, tấm chăn trắng rơi một nửa xuống đất. Chiếc gối nằm lăn lóc trên sàn nhà lót thảm. Trên bàn, cốc cà phê bị đổ. Có hai chiếc ghế, một chiếc nằm ngang. Cửa sổ kéo đang mở một bên cánh.

"Hình như đã xảy ra xô xát." Buông xong câu kết luận, thanh tra Kazamatsuri thản nhiên tiếp tục. "Khoảng 1 giờ sáng, cô Takahara Kyoko và ai đó đã có mặt tại căn phòng này. Người này, hoặc đã đột nhập vào từ cửa sổ, hoặc do chính cô Takahara Kyoko mời vào. Giữa hai người đã xảy ra xô xát nhỏ và người này đã bóp cổ Takahara Kyoko đến chết. Tóm lại, đây chính là nơi hung thủ gây án."

Suy luận của thanh tra Kazamatsuri đơn giản đến không ngờ. Reiko buộc phải nêu ý kiến ở mức độ không làm mếch lòng sếp. "Ra là thế, cũng có thể đúng như thanh tra nói. Nhưng thưa thanh tra, biết đâu sự lộn xộn này là sự ngụy trang của hung thủ?"

"Ngụy trang?" vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên gương mặt thanh tra. "Ồ, tất nhiên rồi, cô Hosho! Tất nhiên là chúng ta cũng nên tính đến khả năng đó. Tất nhiên là tôi cũng biết điều đó ngay từ đầu."

Tất nhiên là thanh tra không biết, cho dù thanh tra đã dùng quá nhiều từ "tất nhiên".

"Phải rồi, có khả năng hung thủ đã dàn dựng để gian nhà phụ trông giống như nơi gây án. Nếu đây là nơi gây án thì hung thủ sẽ phải khiêng cái xác đi hơn 50m để ra tới vườn hồng. Khiêng cái xác đi 50m. Nạn nhân là cô gái khá mảnh dẻ, sức đàn ông chắc khiêng được thôi. Cho dù hơi vất vả. Ừm, có lẽ nơi gây án gần vườn hồng hơn chăng." Nói xong, thanh tra Kazamatsuri dùng mu bàn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net