Câu chuyện thứ ba: Hoa hồng đẹp chứa âm mưu giết người (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người liên quan đến vụ án đã có mặt đông đủ tại phòng khách biệt thự gia đình Fujikura. Ngoài bốn nhân vật các điều tra viên đã gặp gồm ông Kozaburo, bà Fumiyo, Masahiro và Teraoka Yuji còn có thêm con gái đầu của vợ chồng ông bà Fujikura – chị Minako, tức vợ của Masahiro và cậu em trai Toshio. Toshio trông khá thu hút với khuôn mặt khôi ngô, song mắt cậu lại đỏ hoe, có lẽ vì khóc nhiều.

"Trước hết, tôi muốn biết lý do nạn nhân Takahara Kyoko chuyển đến sống tại gian nhà phụ của gia đình. Cô ấy có quan hệ thế nào với gia đình Fujikura?"

Thanh tra Kazamatsuri đưa mắt nhìn một lượt xong thì cậu Toshio mắt đỏ hoe từ từ ngẩng lên.

"Tôi là người dẫn Kyoko về nhà. Tôi dự định kết hôn với cô ấy."

Toshio kể lại quá trình Takahara Kyoko đến nhà Fujukura bằng giọng ngắt quãng. Toshio gặp Takahara Kyoko tại một câu lạc bộ cao cấp nơi anh thường lui tới vì công việc. Nghĩa là Kyoko là gái làng chơi. Ngoài nhan sắc trời phú, Takahara còn rất thông minh và tâm lý nên đã khiến Toshio phải lòng ngay. Kể từ đó, Toshi thường xuyên lui tới câu lạc bộ của Takahara, nhưng rồi đột nhiên câu lạc bộ bị đóng cửa. Takahara buộc phải rời khỏi căn hộ mà câu lạc bộ thuê cho. Người chìa tay giúp đỡ cô gái đáng thương lâm vào cảnh khốn khó lúc ấy không ai khác chính là Toshio. Toshio mời Takahara Kyoko về sống tại gian nhà phụ của gia đình. Bản thân anh cũng không phủ nhận mục đích của việc này là vì muốn được chung sống với Takahara Kyoko trong tương lai. Vậy là Takahara Kyoko chuyển đến sống tại gian nhà phụ của gia đình Fujikura với một ít đồ đạc và một con mèo đen. Chuyện xảy ra cách đây nửa tháng.

"Hừm, mèo đen hả?" Thanh tra Kazamatsuri tỏ vẻ quan tâm tới tình tiết chẳng mấy quan trọng. "Không thấy có con mèo nào ở gian nhà phụ. Mọi người biết con mèo của nạn nhân đâu không?"

"Nhắc tới mới nhớ, đúng là từ sáng tôi chưa nhìn thấy nó." Bà Fumiyo lẩm bẩm. "Có ai trông thấy nó không?"

Cả gia đình Fujikura đồng loạt lắc đầu. Reiko ghi nhớ trong đầu: con mèo mất tích.

"Thôi không sao." Thanh tra Kazamatsuri nói và chuyển sang vấn đề trọng tâm. "Tôi xin phép nói thế này, hẳn việc tự nhiên dẫn một cô gái làng chơi về nhà đã vấp phải sự phản đối của gia đình. Phải không anh Toshio?"

"Vâng. Ban đầu mọi người đều phản đối việc cô ấy đến sống ở gian nhà phụ. Nhưng tôi bất chấp tất cả. Tôi nghĩ nếu sống chung, mọi người sẽ hiểu con người thật của cô ấy."

"Ra vậy. Thực tế thì sao? Sau khi cô ấy sống nửa tháng tại đây?" Thanh tra Kazamatsuri đưa mắt nhìn mọi người, thấy vậy, Minako liền giơ tay.

"Tôi và mẹ thân với cô ấy ngay. Có lẽ vì cùng là phụ nữ nên chỉ sau vài ngày chung sống, chúng tôi đã chia sẻ với nhau mọi điều. Cô ấy nói chuyện rất hay và là một cô gái tốt. Tôi nghĩ Toshio cưới cô ấy có lẽ cũng được. Tuy nhiên chồng tôi lại hơi có thành kiến."

"Ồ, vậy hả anh Masahiro?"

"Có gì khó hiểu đâu anh điều tra viên." Masahiro cáu kỉnh. "Một cô chẳng biết con cái nhà ai tự dưng bước vào gia đình Fujikura. Tôi đâu thể dễ dàng chấp nhận chuyện cưới xin được. Bố tôi cũng nghĩ vậy đấy."

"Vâng." Ông Kozaburo khẽ gật đầu. "Nhưng điều tra viên à, đúng là ban đầu tôi cương quyết phản đối chuyện hai đứa lấy nhau, tuy nhiên sau khoảng nửa tháng tiếp xúc với con bé, tôi bắt đầu nghĩ nên đồng ý cho chúng nó. Mà không, đúng ra là tối qua tôi đã quyết định đồng ý chuyện của hai đứa."

"Thế hả bố? Con không biết chuyện này."

"Ừ ừ."

Bà Fumiyo cố nhổm dậy như thể vừa nhớ ra điều gì. "Nghe nói đêm qua mấy bố con chơi mạt chược. Lúc đó có chuyện gì không?"

Trước câu hỏi của bà Fumiyo, Toshio uể oải trả lời. "Tôi là người rủ mọi người chơi mạt chược. Tôi muốn tranh thủ sự hậu thuẫn của Teraoka."

"Hậu thuẫn của Teraoka?" Thanh tra Kazamatsuri quay sang nhìn Teraoka Yuji. Teraoka đưa tay gãi đầu và giải thích.

"Thật ra tôi biết Takahara Kyoko từ hồi học đại học. Tôi là người dẫn Toshio đến câu lạc bộ của cô ấy và giới thiệu họ với nhau. Do đó, khi bị gia đình phản đối, Toshio muốn tôi giúp. Đây cũng chính là lý do có buổi đại hội mạt chược tối qua."

"Nghĩa là trong lúc chơi mạt chược, anh sẽ quảng cáo về Takahara Kyoko cho ông Kozaburo và anh Masahiro?"

"Vâng. Tranh thủ lúc giải lao, tôi đã ca ngợi cô ấy có tính cách đáng yêu ra sao, lý tưởng để làm vợ như thế nào. Tôi không phóng đại đâu. Thực tế, nếu không có định kiến rằng cô ấy là một gái làng chơi thì Takahara Kyoko là một cô gái rất bình thường, tính tình dễ gần."

Vậy thì sự hậu thuẫn của Teraoka Yuji ít nhất đã có tác dụng với ông Kozaburo. Hôn nhân giữa Takahara Kyoko và Toshio đang dần trở thành hiện thực. Đúng lúc đó, Takahara Kyoko bị sát hại. Liệu đây có phải là một vụ án mà hung thủ là người không chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Takahara Kyoko và Toshio? Đến đây, người bị nghi ngờ sẽ là Masahiro – người phản đối chuyện hôn nhân đến cùng. Tất nhiên chưa thể khẳng định ngay được. Biết đâu lại có người ngoài mặt tán thành nhưng bên trong hậm hực thì sao?

"Mọi người chơi mạt chược ở đâu, chơi đến mấy giờ?"

"Ở phòng giải trí trên tầng 2, chúng tôi chơi đến khoảng 12 giờ đêm." Ông Kozaburo trả lời. "Chúng tôi vừa chơi vừa uống rượu. Đến khoảng 12 giờ, Toshio kêu buồn ngủ nên chúng tôi tự động giải tán. Toshio nằm ngủ luôn trên ghế sofa trong phòng. Tôi và Masahiro ai nấy về phòng mình. Teraoka thì ngủ ở phòng dành cho khách."

"Như vậy vào thời điểm được cho là xảy ra án mạng, tức 1 giờ sáng, mọi người đều ở một mình?"

"Vâng. Tôi và Fumiyo ngủ riêng, Masahiro và Minako cũng vậy. Vào lúc 1 giờ đêm, có lẽ tất cả chúng tôi đều ngủ một mình."

Mọi người trong gia đinh Fujikura đồng loạt gật đầu trước câu nói của ông Kozaburo. Đúng lúc ấy...

"Dạ..." Minako lên tiếng, giọng e dè, "Mẹ ơi, con muốn hỏi mẹ điều này."

Bà Fumiyo quay sang nhìn con gái thắc mắc. "Chuyện gì thế Minako? Có nhất thiết phải nói ngay bây giờ không?"

"Có lẽ có ạ." Minako đáp và đặt cho mẹ một câu hỏi bất ngờ, "Mẹ à, khoảng 1 giờ đêm qua, mẹ có đi dạo ngoài sân không? Cùng với bố ý?"

Bà Fumiyo và ông Kozaburo quay sang nhìn nhau, không hiểu con gái đang nói gì. "Không. Mẹ đi dạo giữa đêm làm gì chứ. Phải không ông?"

"Đúng rồi. Bố và mẹ đi dạo vào buổi sáng. Bố mẹ không bao giờ đi dạo buổi đêm."

"Khoan đã. Chị vừa nói là lúc 1 giờ đêm?" Thanh tra Kazamatsuri vội chen vào như thể sợ lỡ mất cơ hội. Dễ hiểu thôi. Vì 1 giờ đêm là thời điểm tử vong của Takahara Kyoko. "Chị Minako, lúc đó chị đã nhìn thấy gì?"

"Vâng. Chuyện là đêm qua tôi cứ thao thức mãi không ngủ được. Vì vậy, nửa đêm, tôi mở cửa sổ phòng ngủ trên tầng 2 để ngắm vườn và hút thuốc. Lúc đó có lẽ đã hơn 1 giờ sáng. Tôi nhìn thấy có người đẩy xe lăn băng qua sân để đến vườn hồng. Tôi cứ đinh ninh là bố mẹ tôi đang đi dạo..."

Câu chuyện của Minako khiến sắc mặt Masahiro thay đổi. "Em điên à! Làm sao bố mẹ đi dạo vào giờ đó được."

"Tại em nghĩ biết đâu bố mẹ không ngủ được nên đi dạo."

"Có lẽ nào..." Teraoka Yuji nói hộ suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu mọi người. "Người mà chị Minako nhìn thấy chính là hung thủ!? Chẳng phải đó là cảnh hung thủ đưa cái xác ra vườn hồng sao!"

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn thanh tra Kazamatsuri.

"Ra là vậy." Thanh tra Kazamatsuri gật đầu rồi quay sang hỏi người phụ nữ ngồi trên xe lăn, "Phòng bà Fumiyo ở tầng 1 phải không?"

"Vâng. Để đỡ mất công đi chuyển."

"Đêm qua, khi ngủ, bà để xe lăn cạnh giường?"

"Tất nhiên rồi. Lúc nào cũng thế."

"Như vậy, hoàn toàn có thể xảy ra chuyện trong lúc bà ngủ, ai đó đột nhập vào phòng và đem xe ra ngoài?"

"Anh tưởng tượng ghê quá!" Bà Fumiyo nhăn mặt. "Nhưng tôi nghĩ là có thể. Đêm qua tôi ngủ say lắm, ngủ một mạch đến sáng luôn."

"Vậy ạ? Trong nhà còn có chiếc nào khác nữa không? Xe dự phòng hoặc xe cũ chẳng hạn."

"Không có. Chỉ có duy nhất một chiếc thôi."

"Ồ? Thế thì đúng rồi." Thanh tra Kazamatsuri nhanh chóng đưa ra kết luận. "Sau khi sát hại cô Takahara Kyoko, hung thủ đã mượn xe của bà Fumiyo. Hung thủ dùng xe đó để đưa xác chết ra vườn hồng. Nếu dùng xe, việc di chuyển cái xác sẽ thuận tiện hơn."

Nghe thanh tra nói, ngồi trên xe lăn, bà Fumiyo cựa quậy với vẻ khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net