Câu chuyện thứ hai: Nếu trong rượu có độc? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hosho Reiko tỉnh dậy, chiếc đồng hồ analog đặt cạnh giường chỉ chưa tới 7 giờ. Cô tự ngưỡng mộ bản thân vì đã dậy sớm hơn thường lệ những 30 phút. Dù gì thì việc tự dậy mà không cần đến báo thức cũng là một kỳ tích. Mọi khi, mặc cho chuông báo thức reo, Reiko vẫn không chịu dậy hoặc dậy xong thì lại ngủ tiếp. Các buổi sáng gần đây vẫn thường lặp lại cảnh Reiko chỉ dậy khi Kageyama đến gõ cửa vì sắp muộn giờ làm. Người có tên Kageyama vừa nhắc trên đây là một trong rất nhiều người làm tại dinh thự Hosho. Mới ngoài 30 nhưng anh ta lại đảm nhiệm một công việc khá khô khan là quản gia kiêm lái xe, chưa kể còn kiêm luôn chức năng báo thức cho Reiko nữa. Khó mà tìm được người như vậy ngoài dinh thự Hosho.

"Được hôm dậy sớm, phải khoe ngay với Kageyama thôi." Mang mong ước giản dị đó trong lòng, Reiko bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo choàng mỏng khoác bên ngoài.

Giờ đang là mùa xuân. Nhưng buổi sáng tháng Tư trời vẫn lạnh. Không khí lạnh ngoài hành lang khiến Reiko tính cả ngủ. May quá, Kageyama đang có mặt ở hành lang. Mới sáng ra mà anh ta đã mặc bộ vest tối màu, đeo thêm cặp kính râm nữa thì trông chẳng khác gì một tay cớm. Thực tế thì Kageyama lại thích dùng cặp kính gọng bạc lỗi thời, vì vậy trông anh ta lại khá tri thức. Thấy Reiko, người quản gia lễ phép cúi gập người.

"Chào tiểu thư. Tối qua tiểu thư ngủ ngon không?"

"Có. Tôi thấy ngủ ngon hơn mọi khi."

"Tốt quá." Người quản gia gật đầu, nét mặt không hề biến sắc, anh ta khẽ đẩy gọng kính lên rồi hỏi Reiko một câu rất lạ, "Thưa tiểu thư, đêm qua tiểu thư có thấy bất tiện gì không?"

"Tôi chẳng thấy bất tiện gì. Sao cơ?"

"Có bão mùa xuân. Do sét đánh nên đêm qua mất điện khoảng 1 tiếng 42 phút."

"Ồ, thế mà tôi không biết." Mất điện lúc nửa đêm mà anh ta biết rõ đến từng phút. "Sao anh biết rõ thế?"

"Vâng. Tại cạnh giường của tôi có đặt một chiếc đồng hồ analog chạy bằng điện."

"Cạnh giường tôi cũng có một chiếc giống thế."

"Sáng nay khi tình dậy, tôi thấy đồng hồ bị chậm 1 tiếng 42 phút."

"Vậy à? Nghĩa là thời gian mất điện cũng là thời gian đồng hồ ngừng chạy." Sau khi gật gù tỏ ý thán phục, chợt mặt Reiko nghiêm lại, tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài "..."

Rồi cô xông tới, dùng hai tay tóm lấy cà vạt của Kageyama, xoay người anh ta đẩy sầm vào tường. "Kageyama, trả lời tôi ngay, bây giờ là 7 giờ đúng không?"

"Dạ, bây giờ không phải là 7 giờ." Kageyama buồn rầu cụp mắt xuống. "Có lẽ đã quá 8 giờ 45 phút rồi."

"Hả, 8 giờ 45 phút!" Đây là giờ mà nữ sinh cấp III trong truyện tranh thường lao ra khỏi nhà với miếng bánh mì gặm dở trong miệng. Không biết là may hay rủi khi Reiko không còn là nữ sinh cấp III. Vào lúc 8 giờ 45 phút, cô đang ở nhà, trên người vẫn mặc đồ ngủ. Nguy rồi. Không được chần chừ giây nào nữa. Trước tình thế nguy nan, Reiko vận dụng hết trí óc cũng như đặc quyền của kẻ có tiền, ra lệnh cho người quản gia đứng trước mặt. "Kageyama, đánh ngay xe Limousine ra trước cửa đợi tôi."

* * *

Hosho Reiko là con gái duy nhất của ông Hosho Seitaro chủ tịch tập đoàn Hosho nổi tiếng thế giới ở các lĩnh vực tài chính, điện tử, dược phẩm và xuất bản phẩm trinh thám. Được nuôi dạy như một tiểu thư lá ngọc cành vàng, tốt nghiệp loại ưu một trường đại học danh tiếng, Reiko là một tiểu thư đúng nghĩa sống trong nhung lụa. Nhưng cô tiểu thư đó đã trở thành một cô gái thế này đây. Cô không cam chịu làm búp bê trong lồng kính cũng như học để trở thành một người vợ đảm như ước nguyện của cha. Lại càng không an phận ngồi chơi tại một trong những công ty thuộc tập đoàn Hosho. Cô chọn làm một viên chức nhà nước khô khan: trở thành cảnh sát. Hosho Reiko hiện là điều tra viên trẻ tuổi thuộc Sở Cảnh sát Kunitachi, quận Tama, Tokyo. Chỉ một vài lãnh đạo trong Sở biết Reiko là con gái của Hosho Seitaro. Những đồng nghiệp khác nghĩ cô là một điều tra viên trẻ trung, xinh đẹp giống như các điều tra viên bình thường khác (thì đúng là thế). Do đó, cô sẽ không được châm chước nếu đi làm muộn.

"Nhanh lên Kageyama! Anh cứ phóng hết tốc độ cho phép đi!" Truyền đạt câu mệnh lệnh có phần quá quắt cho Kageyama xong, Reiko nhanh chóng tận dụng khoảng không gian rộng rãi của chiếc Limousine để thay bộ đồ ngủ sang quần áo công sở. Một bộ vest sang trọng mà tao nhã, tinh tế mà tiện dụng, rất hợp với những phụ nữ năng nổ. Reiko đã mua mẫu thiết kế giới hạn số lượng này của thương hiệu Burberry tại Ginza với giá vài trăm nghìn yên. Nhưng cô nói với các đồng nghiệp rằng bộ này được mua ở của hàng Marui Kokubunji với giá ba chục nghìn yên. Đồng nghiệp nam của cô vốn mù tịt về hàng hiệu nên chẳng ai nghi ngờ gì.

Thay quần áo xong là đến công đoạn buộc tóc. Với con gái, tóc dài là báu vật, nhưng ở Sở thì việc Reiko nuôi tóc dài là hơi trái quy định, vì thế khi làm việc, Reiko luôn buộc tóc giản dị ra đằng sau. Cô cố gắng tạo vẻ chững chạc nhất có thể bởi không muốn mái tóc mềm mượt, thơm tho của mình khơi dậy cảm giác tội lỗi ở cánh đàn ông. Nếu không coi chiếc đồng hồ RADO Integral Jubilé (loại đồng hồ đeo tay cao cấp) là trang sức thì Reiko không bao giờ đeo trang sức khi đi làm. Tuy nhiên, bắt đầu từ hôm nay Reiko quyết định sẽ đeo thêm một thứ tạm gọi là trang sức. Reiko lấy thứ đó từ chiếc hộp đang cầm trên tay rồi giơ ra trước mặt. Một cặp kính hiệu Armani, loại không số. Đại để là một cặp kính tạo dáng. Gọng kính màu đen, góc cạnh. Người bán hàng nói kiểu gọng góc cạnh tạo được phong cách chững chạc và sành điệu, không biết có thật không. Reiko e dè đeo thử và quan sát phản ứng của người tài xế qua gương chiếu hậu.

"... Anh thấy thế nào, Kageyama?"

Người quản gia thoáng chút ngạc nhiên, chiếc Limousine chao đảo trong khoảng một giây. "Có chuyện gì vậy thưa tiểu thư? Gì chứ riêng mắt của tiểu thư vẫn tốt mà?"

"Tạo dáng, kính tạo dáng thôi. Tôi muốn thay đổi không khí. Làm điều tra viên cũng nên trông trí thức một chút..." Reiko có lý do để tự nhiên chuyển sang đeo kính. Gần đây có một kẻ thô lỗ dám gọi cô là "đồ ngốc", mặc dù phải thừa nhận anh ta có óc phán đoán tốt, có điều, cách nói năng hơi ngạo mạn. Chỉ cần nghe Reiko miêu tả lại sự vụ hóc búa là anh ta giải quyết được ngon lành. Trên cái mũi vênh váo của anh ta cũng đang hiện diện một cặp kính rất phô trương. Từ bấy trở đi, Reiko luôn nghĩ rằng kính và vẻ trí thức ít nhiều có sự liên quan. Mà thôi, chuyện đó tạm gác lại đã. "Có phải ban nãy anh nói gì chứ riêng mắt của tôi vẫn tốt đúng không?"

"Đâu có. Tiểu thư nghe nhầm chăng?" Kageyama tỏ vẻ vô tội, đưa tay đẩy gọng kính lên. "Dù sao tôi cũng thấy cặp kính rất hợp với tiểu thư. Trông tiểu thư xinh lắm."

"Câu đó nghe nhàm quá, tôi chẳng thấy vui gì cả. Anh có cảm tưởng gì khác không?"

"Tạo hình của tiểu thư trùng với tôi rồi..."

"Thì đã sao!" Cứ làm như mỗi anh đeo kính không bằng. "Thôi, tôi bỏ kính ra đây. Trông có vẻ không hợp."

"Ngay cả tên tội phạm hung bạo nhất cũng sẽ phải quỳ gối thú tội trước tiểu thư."

"Nghĩa là trông hấp dẫn!? Anh ăn nói vòng vo gớm."

"Tôi xin lỗi. Vốn từ tầm thường của tôi không thể diễn tả được sự hấp dẫn đặc biệt của tiểu thư. Mong tiểu thư thứ lỗi."

"Ồ!" Nghe câu này vui đây. Nhất là cụm "sự hấp dẫn đặc biệt". "Được, tôi tha thứ cho anh."

Ngồi ở ghế lái, Kageyama khẽ thở dài chưng hửng. Đúng lúc đó, điện thoại di dộng của Reiko đổ chuông. Reiko vừa bấm máy trả lời thì đã nghe thấy tiếng đầu dây bên kia, "Ồ, chào cô nương." Chỉ thế thôi cũng đủ biết đầu kia là ai. Thanh tra Kazamatsuri. Vị thanh tra trẻ tuổi của Sở Cảnh sát Kunitachi, sếp của Reiko. "Cô đang ở đâu, làm gì thế?" Tất nhiên Reiko không thể trả lời rằng mình đang ở trong xe Limousine, vừa thay xong quần áo được. Cô đang chưa biết trả lời sao thì thanh tra Kazamatsuri đã tuôn ra một tràng.

"Thôi được rồi. Cô Hosho này, mới xảy ra một vụ án tại Bệnh viện Thú y Wakabayashi nằm trên đường Asahi, khu 2, phía Đông thành phố Kunitachi. Có tin báo phát hiện thấy ông giám đốc bệnh viện chết tại phòng riêng! Cô biết Bệnh viện Thú y Wakabayashi rồi chứ. Đến thẳng đó luôn nhé. Tôi cũng đến luôn đây."

Hả? Đến thẳng hiện trường bằng xe này à!

"Vâng, tôi hiểu rồi." Nói chuyện điện thoại xong, Reiko lập tức ra lệnh cho Kageyama, "Đưa tôi đến Bệnh viện Thú y Wakabayashi". Hình dung ra cảnh mình ngồi trong chiếc Limousine giữa hiện trường đầy xe cảnh sát và đám đông dân thường, Reiko không khỏi lo sợ. "Mà thôi, khi nào cách bệnh viện 100m thì anh cho tôi xuống. Tôi sẽ đi bộ vào."

"Vâng." Kageyama bẻ ngoặt tay lái, chuyển hướng chiếc Limousine.

* * *

Ga Kunitachi nổi tiếng với ba con đường tỏa đi ba hướng chính tính từ chỗ vòng xoay trước cửa ga, tuy nhiên chỉ có Đại lộ Đại học nằm giữa là thực sự nổi tiếng. Hai con đường còn lại thường được gọi nôm na là "đường chếch về bên trái" và "đường chếch về bên phải". Đường Asahi là đường chếch về bên trái. (Đường chếch về bên phải là đường Fujimi). Tấm biển của Bệnh viện Thú y Wakabayashi hiện ra ngay trước cửa hàng tiện lợi nằm cuối con đường Asahi.

Đúng như Reiko đoán, trước cửa bệnh viện đông nghịt xe cảnh sát và đám đông hiếu kỳ. Hoàn toàn không có chủ ý, Reiko đưa mắt tìm chiếc Jaguar màu bạc ánh kim. Jaguar – dòng xe ưa thích của thanh tra Kazamatsuri – là thứ dễ đập vào mắt tại hiện trường án mạng xảy ra ở Kunitachi. Thanh tra Kazamatsun không đi xe sản xuất trong nước. Lý do là "trông rẻ tiền". Điều này mâu thuẫn với việc anh ta là quý tử của hãng Kazamatsuri Motors – một hãng chuyên sản xuất loại xe rẻ tiền. Chuyện đó sẽ nói sau vì hiện tại Reiko không nhìn thấy bóng dáng chiếc Jaguar đâu.

Lạ nhỉ. Chẳng nhẽ thanh tra lại chưa tới! Reiko nghiêng đầu tự hỏi, nhưng ngay khi cô vừa khom người, chuẩn bị chui qua dải phân cách tại hiện trường thì xem kìa! Đập vào mắt Reiko là một vật thể bí hiểm, sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Vật thể gào rú, lao vun vút về phía cô. Chẳng cần nói cũng biết vật thể đó chính là chiếc Jaguar màu bạc do thanh tra Kazamatsuri điều khiển. Chiếc Jaguar lao đến với vận tốc như muốn đâm thẳng vào Reiko, nhưng khi đến trước mặt cô, nó lắc mạnh đuôi rồi phanh kít lại. Cửa xe bật mở, thanh tra Kazamatsuri xuất hiện với chiếc bánh mì gặm dở, vẫy một tay chào Reiko, "A cô Hosho, chào cô."

"..." Anh là nữ sinh cấp III trong truyện tranh đấy à! Reiko muốn nói vậy lắm nhưng đã kịp kìm lại, thận trọng lựa chọn từ ngữ của một nhân viên cấp dưới. "Có chuyện gì vậy thưa thanh tra?"

"Chuyện dài lắm." Thanh tra Kazamatsuri cho nốt miếng bánh cắn dở vào miệng rồi tiếp tục, "Đầu giường tôi có một cái đồng hồ analog chạy điện."

"À, tôi hiểu rồi. Thanh tra không cần kể đâu." Câu trả lời của Reiko khiến thanh tra chưng hửng mất ba giây, cô lạnh lùng quay đi. "Chúng ta mau vào xem hiện trường thôi."

"Này, cô hỏi tôi 'có chuyện gì' xong lại bảo là 'không cầu kể đâu', người đâu mà bất lịch sự thế! Tôi cũng muốn hỏi cô một chuyện đây. Cái kính kia là thế nào? Ai đó muốn cô đeo kính à? Chà, không phải tôi không thích người đẹp đeo kính, nhưng mà cô Hosho à..."

Chao ôi, bực mình quá. Ai đó thích tôi đeo kính à, tất nhiên là không rồi! Bỏ thanh tra lại đằng sau, Reiko giậm mạnh chân, chui qua dải phân cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net